“Còn cái này, ngươi không định vứt bỏ nó đấy chứ?” Xích long cầm lên thanh kiếm của Nguyễn Thiên hỏi.
“Sao mà vứt được, dù dì ta cũng bỏ công lấy nó ra từ mộng cảnh còn gì” Nguyễn Thiên nói, rồi cho luôn thanh kiếm bát phẩm thần binh ấy vào trong giới chỉ.
Xích long thấy hắn gọn gàng mọi việc rồi, mới lên tiếng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn muốn nhổ thêm binh bảo nào không?”
Nguyễn Thiên phất phất tay, bộ dáng chán trường đáp: “Mệt rồi, không lấy nữa.”
Xích long hai mắt sáng rỡ: “Tốt ta đi giải thoát, à không ta dẫn ngươi đi tiếp nhận tầng cuối cùng của truyền thừa!”
“Ngươi ngay từ đầu cứ luôn muốn bản thân được giải thoát, ta thật không hiểu?” Nguyễn Thiên thắc mắc nhìn xích long.
“Như ngươi đã từng nói, 200 vạn năm, là ngươi ngươi sớm đã bỏ cuộc, huống hồ là ta, ta vốn do long mạch sinh ra, một khi long mạch chưa mất ta dù rất muốn được giải thoát, nhưng không thể biến.”
Nguyễn Thiên ưu tư hỏi: “Vậy sau khi ta hoàn tất tiếp nhận truyền thừa cuối cùng, hấp thu hết long mạch, ngươi... Sẽ chết sao?”
“Chết ư, đối với ta nó là một sự giải thoát.”
Nguyễn Thiên khó hiểu: “Giải thoát? Còn rất nhiều cách mà, ví như ngay bây giờ ngươi theo ta rời khỏi đây!”
Xích long cười to: “Ha ha, ta đã nói với ta chết mới là giải thoát.”
“Ta biết ngươi là vì ký ức của tiên hoàng nên đã mòn mỏi đợi chờ ở đây trong suốt 200 vạn năm, nhưng kể từ hôm nay ngươi đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, theo ta rời đi thôi, long mạch tẩy lễ gì đó, ta không cần” Nguyễn Thiên nói đoạn đưa tay phải của mình về hướng xích long.
Xích long khoé mắt cay cay, đầu ngón tay khẽ lau, hướng Nguyễn Thiên cười nói: “Trong vô tận năm tháng, ta cũng đã mở ra linh trí của riêng mình, có được thất tình lục dục giống như con người, ngươi là người đầu tiên làm ta cảm thấy xúc động đến mức rơi cả nước mắt đấy!”
“Nói xạo, ta có thấy nước mắt của ngươi đâu, nào ngươi biết lối ra khỏi đây là ở đâu mà, hai ta cùng đi, ta sẽ dẫn ngươi nhìn ngắm thế giới bên ngoài” Nguyễn Thiên cười nói.
“Bỏ đi” xích long lắc đầu nói.
“Ta trước đây vốn sống trong một cấm khu bao ngần, từ nhỏ muốn sống qua ngày như một người bình thường, vô lo vô ưu, an lạc sống đến khi cát về với cát, bụi về với bụi thì thôi. Nhưng khi ta bước ra khỏi cấm khu, ta mới cảm thấy cuộc sống trước đây của ta ở cấm khu, chỉ là khoảng ký ức ta bị nuôi nhốt mà thôi...”
“Không cần nói tiếp, ta hiểu tâm ý của ngươi, nhưng ta thật sự không thể rời đi” xích long nói.
“Tại sao?”
Xích long thở dài: “Nếu ta có thể rời khỏi long mạch, rời khỏi đế đô, tại sao ta không trực tiếp đi tìm người mang huyết mạch giống tiên hoàng, mà lại ở đây chờ đợi mỏi mòn chứ?”
“Cái này...”
“Thật ra long mạch hay đế đô, tất cả đều bị trận pháp của tiên hoàng khống lại bên trong, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ta cũng vì vậy mà không thể thoát ra. Dù cho có thoát ra được, nếu ta rời khỏi lãnh thổ long mạch, ta cũng sẽ biến mất” xích long giải thích.
Nguyễn Thiên thắc mắc: “Nếu ngươi không thể thoát ra, vậy làm sao ta có thể vào?”
“Vì trận pháp này vốn ngay từ đầu được tiên hoàng thiết lập như vậy, ở đây, ngoài ngươi ra, thì từng tất đất, binh bảo đến cả ta đều là thiết lập của hắn.”
“Ta ngay từ đầu chỉ là một con xích long được sinh ra từ long mạch, với linh trí bằng 0, lại bị tiên hoàng gửi ký ức vào đầu, có thể nói ta và tiên hoàng lúc ấy là một, nhưng hắn không sống, hắn đã chết, chỉ là ký ức của hắn điều khiển cơ thể ta mà thôi.”
“Mãi đến sau này, khi ta đã khai mở linh trí của riêng mình, thì ký ức của hắn đã trở thành chấp niệm của ta. Chấp niệm ấy giam cầm ta trong chính suy nghĩ và hành động của ta, ta dù có thất tình lục dục thì đã sao, cuộc đời ta đã được lên thiết lập sẵn, canh giữ đế đô, hướng dẫn hậu nhân hắn lấy được truyền thừa, hết!”
Nguyễn Thiên: “...”
“Hoá ra mọi thứ ngay từ đầu đều là thế cục do tiên hoàng bày ra, ngài ấy sớm biết ngươi sau này có thể khai linh trí, nên trước lúc băng hà đã chia ra hai phần ký ức, một là để cho ngươi, một còn lại để cho hậu nhân. Một để cho ngươi không có ký ức về trận pháp, về truyền thừa và chấp niệm bảo vệ nơi đây. Một kia ta đã đạt được, thì có tất cả ký ức tiên hoàng trong ngươi bị thiếu sót!?”
“Ngộ tính cao” xích long gật đầu.
“Nhưng thật ra tiên hoàng chia ký ức làm ba phần.”
“Ba phần?”
“Cả ta và ngươi đều không có phần ký ức đó.”
“Ký ức về đại trận long mạch!”
“Không sai, phần ký ức đó ngươi sẽ được dung nhập khi tiếp nhận truyền thừa tầng cuối cùng.”
Nguyễn Thiên trầm mặt cảm khái, có thể ngồi lên ngôi vị đế vương, há phải loại đầu óc phàm phu tục tử có thể so sánh. Y đi một bước bằng ngựa chạy ngàn dặm đường, lúc còn sống hay cả khi qua đời. Thế cục do y bày ra, đã định sẵn không bao giờ sai lấy dù chỉ là một li. Quá khứ, hiện tại, tương lai, chỉ cần là người bước vào giang sơn của y, thì đều bị y nắm gọn trong lòng bàn tay.
Thấy Nguyễn Thiên trầm tư, xích long ho hai tiếng gây chú ý rồi nói: “Ta không thể tự do tự tại được như ngươi, với ngươi mà nói cái chết là sự ly biệt, là sự không nỡ, nhưng với ta mà nói, cái chết lại chính là sự giải thoát, ta đã cầu nguyện bản thân sớm được chết đi, ta sớm ghét bỏ cái cơ thể bất tử này.”
“Trời cao hiểu thấu lòng ta, đã để ngươi đến nơi đây đã mang đến cho ta ánh sáng, ta lần đầu tiên trong đời cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, bởi vì ta... Cuối cùng cũng sắp được giải thoát!”
“Cảm ơn ngươi, Nguyễn Thiên.”
Nguyễn Thiên hai mắt ngấn lệ, tâm tư dâng lên vô tận thương cảm, không kìm được mà chạy nhào đến ôm chầm lấy xích long.
“Ha ha, cả cuộc đời ta, ước muốn lớn nhất là được giải thoát, còn một bước cuối cùng nữa thôi là ta đạt được rồi.”
“Nguyễn Thiên, ngươi có thể giúp ta không?”
Tuy gặp xích long không lâu, nhưng Nguyễn Thiên không biết từ bao giờ lại cảm thấy đồng cảm và không nỡ xa người bạn này, đúng vậy, không biết tại sao hắn lại coi xích long như là bạn rồi, chỉ là trong lòng hắn chưa nghĩ đến hắn có người bạn này mà thôi.
Nhưng ngay thời khắc này hắn đã ngộ ra, “Xích Long...” Nhưng hắn không biết nói gì, hắn vạn lần không muốn mất đi người bạn này, nhưng nếu như vậy hắn sẽ phụ lại ước muốn của người bạn hắn. Hắn mắc kẹt trong suy nghĩ, làm sao để vẹn đôi đường, không để mất đi người bạn này, nhưng không làm người bạn này phật ước muốn.
Sau vô số lần đấu tranh tâm lý, lựa chọn được mất, cuối cùng Nguyễn Thiên cũng đưa ra quyết định khó khăn nhất.
Nguyễn Thiên bàn tay phải nắm thành quyền đưa về trước, hướng Xích Long nói: “Được, ta đồng ý giúp huynh.”
“Xưng huynh đệ luôn rồi à!” Xích long cười nói.
Nguyễn Thiên khẽ cười:
“Nhưng sau này khi ta đứng trên đỉnh cao của đại đạo, nếu có luân hồi, huynh có đồng ý trở về hồng trần làm bạn với ta không?”
“Ha ha, tất nhiên là được, làm thê tử ngươi cũng được luôn á!” Xích Long nâng quyền cười nói...
“Ta đang xúc động lắm, huynh đừng có làm ta rơi cảm xúc chứ.”
Xích Long cùng Nguyễn Thiên, hai quyền cụng vào nhau...
【...】
“Được rồi, không buổi tiệc nào không tàn, Nguyễn Thiên, đã đến lúc đệ theo ta tiếp nhận truyền thừa của tiên hoàng tầng cuối cùng rồi!” Xích Long cười nói.
Nguyễn Thiên hừ một tiếng, khó chịu nói: “Ta tốn nhiều nước mắt đến như vậy, mà huynh ngay cả một chút lưu luyến với thế giới này cũng không có a?”
“Ha hả, được giải thoát là vinh quang, nào nhanh lên!”
“Bà nó chứ, uổng công ta coi huynh là huynh đệ!”
“Bây giờ ta lại hoài nghi trước đây là huynh dàn dựng lừa ta đấy!” Nguyễn Thiên hậm hực...
Nguyễn Thiên cùng Xích Long dọc theo dòng long mạch, đến được một cái tế đàn màu phỉ thúy. Xung quanh tế đàng có vô số kí hiệu thần bí, phù văn từ bên dưới bay lên.
“Xích huynh, truyền thừa tầng ba đây à?” Nguyễn Thiên hỏi.
“Không sai, theo ta nhiều năm nghiên cứu, nơi đây ngoài là truyền thừa tầng ba ra, thì rất có thể còn là mắt trận của cả đế đô này a.”
Nguyễn Thiên kinh ngạc, không trực tiếp đi lên tế đàn mà lượn xung quanh nó, tay hắn khẽ sờ lên những phù văn trôi nổi trong không trung.
“Cảm giác này, hư hư thật thật, nếu ta muốn phá hủy nó thì tay ta sẽ đấm xuyên qua nó, nhưng ta chỉ đơn thuần muốn chạm vào nó, thì lại có thể thật sự chạm vào nó.”
“Còn nếu muốn xuyên qua nó, thì ta hoàn toàn có thể coi nó là không khí mà xuyên qua!”
“Phù văn, trận pháp...”
“Thật sự quá tinh diệu đi!”
“Xích huynh có phiền không khi ta ở đây nghiên cứu trận pháp này một chút?” Hướng Xích Long, Nguyễn Thiên hỏi.
“Phiền” Xích Long dửng dưng đáp.
Nguyễn Thiên cười khổ, xem ra Xích Long đã rất nôn nóng muốn được giải thoát rồi, hắn không thể câu thêm thời gian mà trực tiếp bước lên tế đàn theo sự chỉ dẫn của Xích Long.
Đứng giữa tế đàn, nhìn xuống hoa văn trên nó, Nguyễn Thiên thắc mắc: “Tại sao hai tầng truyền thừa kia không cần nhỏ máu, mà tầng này lại cần?”
“Bởi vì hai tầng trước là do ta mở ra cho đệ, còn tầng này bắt buộc đệ phải tự mình mở ra, nếu mà ta tự mở được nó, chập... Ta sớm đã được giải thoát rồi!” Xích Long giải thích.
Nguyễn Thiên chần chừ: “Xích Long huynh còn nhớ đã hứa với ta những hì không?”
“Tất nhiên là nhớ, sau này đầu thai làm thê tử ngươi chứ gì?” Xích Long nhếch mép cười nói.
Nguyễn Thiên bất lực, không nói gì thêm, hắn dùng linh lực cắt ra nơi đầu ngón tay một vết thương, rồi từ miệng vết thương ấy nhỏ xuống tế đàn một giọt máu.
Thời khắc giọt máu của hắn chạm vào tế đàn, thì lập tức bị ngấm vào trong, cả tế đàn đột nhiên rung chuyển dữ dội trong sự cả kinh của hắn và Xích Long bên ngoài.
Uynh Uynh...
Từ mặt đất, vô số kí hiệu phù văn thần bí lấp lánh bay lên, phủ giăng chi chít không gian lại, mà long mạch bấy giờ ào ạt sôi trào, từ tứ phương tám hướng đổ về tế đàn. Tế đàn như hấp thu được long mạch, mà chuyển dần sang màu vàng cam.
“Mau ngồi lên giữa trận, tiến hành nhận truyền thừa!” Xích Long quát lớn nhắc nhở.
Nguyễn Thiên ngay sau lập tức phóng người ngồi xếp bằng xuống chính giữa tế đàn, tế đàn đang rung lắc dữ dội cũng theo đó mà dừng lại.
Nguyễn Thiên nhắm mắt dưỡng thần, nơi mi tâm hắn có vô số ánh sáng kim sắc lao vào, mà long mạch từ tứ phương tám hướng đổ về được tế đàn hấp thu, rồi chuyển hoá thành vô số tiên khí màu vàng cam lượn lờ quanh cơ thể hắn.