Tại trong không gian thức hải của Nguyễn Thiên, từng dòng kí ức của tiên hoàng dung nhập với thức hải của hắn...
Nam tử một thân cẩm y màu đen tàn tạ, y chính là tiên hoàng, cắn môi căm phẫn nhìn nơi xa hoả hải, y vừa mới hạ hai tên chí tôn, sức cùng lực kiệt bấy giờ. Mà nơi xa lại đến thêm một toán binh của Thiên Đình, trong số đó y còn cảm nhận được ba cỗ hơi thở chuẩn chí tôn. Thời khắc này y triệt để tuyệt vọng, vừa như gục xuống, thì một tiếng cười vang thiên vọng địa phát ra nơi phía xa chân trời làm y chú ý.
”Bệ hạ, thần không nhục mệnh ha ha...!” Nam tử bề ngoài chừng 50 tuổi sang sảng cười lớn, rồi hình thần câu vẫn.
“Đại tướng quân...!!!” Tiên hoàng gào lên ai thán.
Toán binh vừa đến hô gϊếŧ làm rung trời, chúng tựa hổ nhập bầy dê mà điên cuồng chém gϊếŧ không phân địch ta, chiến trường đang ở thế giằng co bấy giờ hoàn toàn sụp đổ. Bên địch có ba chuẩn chí tôn, mà bên y chỉ còn lại sáu trường sinh giả là có thể gắng gượng chiến đấu với chúng. Một khi sáu trường sinh giả đó ngả xuống, đồng nghĩa toàn quân của y bị diệt, Đại Nguyễn sụp đổ.
Tiên hoàng một thân khô cạn, lực bất đồng tâm, gục người nằm trên đất. Nhìn về hoả hải, hai mắt y dần tối lại, bỗng một thân ảnh như diều đứt dây rơi xuống trước mắt y.
Nam tử hai mắt cô đúc, đồng tử xiết lại, không biết lấy đâu ra sức mà ngồi dậy đỡ lấy thân ảnh kia.
“Đại tế tư!?” Ôm nữ tử trong lòng, nam tử run rẩy cơ thể, sợ hãi, căm phẫn, lo lắng, hoang mang đều đem hiển lộ tất thảy trên gương mặt y.
Ngọc thủ khẽ vươn lau đi nước mắt nam tử, nữ tử bề ngoài không quá 20, một thân loang lổ những vết máu, nửa gương mặt bị rách tơi tả đến không ra hình thù gì nữa, nhưng cũng không vì vậy mà làm lưu mờ đi nhan sắc xuất thủy phù dung của nàng.
“Đại tế tư!”
“Suỵt” Nàng đầu ngón tay duyên dáng để lên môi nam tử, chỉ còn nửa đôi môi nhếch lên cười, cũng làm muôn hoa xấu hổ.
“Đừng gọi là đại tế tư, gọi ta Phù Dung đi.”
“Phù Dung.”
“Bệ hạ.”
“Ta sắp chết rồi, ta mạo phạm người đây” nàng bàn tay nắn nót từng chút trên gương mặt nam tử.
Rồi nàng lại dùng tay lau đi nước mắt cho y: “Một vị đế vương, đến cả đế hậu của mình cũng dám hy sinh, sao lại rơi nước mắt vì ta chứ?”
Y bắt lấy cánh tay đó của nàng: “Phù Dung, nếu nàng không phải đại tế tư, không phải giữ thân thánh khiết, ngôi vị đế hậu của trẫm cũng không đến lượt nữ nhân nào khác có thể ngồi vào!”
Khẽ cười...
“Người một đời vì nước, bất cứ thứ gì cũng dám vứt bỏ, hoàng thất, hậu cung, thậm chí là chính bản thân người, nếu có thể, người cũng đã vứt đi rồi!”
“Nếu để người biết, Phù Dung là kẻ bán nước, người có vứt bỏ Phù Dung không?”
Nam tử lắc đầu: “Ta chưa từng.”
Nữ tử lấy tay mình khỏi tay nam tử, lại dùng cái tay ấy chạm vào ngực nam tử: “Giặc ngoài dễ tránh, giặc trong khó phòng... Thế cục ngày hôm nay, là ta có lỗi với người, ta, chính là nội giáng... Là ta đã nhiều lần bán nước, là ta, chính ta đã lợi dụng tình yêu của người để qua mặt người...”
Nam tử khẽ cười: “Qua mặt trẫm, Phù Dung, có một chuyện nàng sớm đã biết, giang sơn này, nằm dưới mí mắt trẫm.”
“Nhưng ta thật sự đã qua mặt người, ta đã bán nước, mà người lại nói chưa từng vứt bỏ ta... Chút hơi tàn này là Phù Dung giữ lại cho người định đoạt...”
Nam tử ôm chầm lấy nàng...
Nàng xúc động, một bên mắt rơi lệ... Bỗng nhưng nàng ngộ ra gì đó: “Chưa từng? Sao lại là chưa từng?...”
Nam tử sát vào tai nữ tử nói khẽ: “Giang sơn này, nằm dưới mí mắt trẫm.”
Nữ tử cả kinh con ngươi: “Người... Người biết rồi ư? Từ lúc nào?”
“Từ lúc ta gặp nàng” nam tử nói.
“Sao... Sao có thể?”
“Vậy tình báo của ta, còn có cả...?”
“Đều đến tay trẫm, tình báo, còn có cả những bức thư mà nàng viết hỏi thăm gia đình.”
“Vậy...?”
“Thư hồi đáp, là do đích thân trẫm viết cho nàng.”
Nữ tử cười tự giễu: “Hì, thảo nào người biết sở thích của ta, còn biết cả sinh thần thật của ta, thì ra, ta sớm đã bị người lật qua lật lại trong lòng bàn tay rồi...”
“Nếu người đã biết tất cả, Phù Dung xin người tự tay tiễn biệt.”
“Trẫm trước đây không, hiện tại, hay tương lai đều sẽ không vứt bỏ nàng.”
“Người làm Phù Dung thất vọng quá, vốn nghĩ người là minh quân vì nước vì dân, nhưng bây giờ, người lại dung túng cho kẻ bán nước hại xã tắc như ta... Ta thật thất vọng về người...”
Nam tử khẽ cười: “Trẫm đích thị là một minh quân vì nước vì dân, nên mới không để nàng thực hiện thành công mọi hành vi bán nước. Ngoài ra trẫm cũng chính vì yêu nàng, nên mới không để nàng vì chuyện bán nước mà phải bị người người chỉ trích, tiếng xấu lưu đời.”
Nàng xúc động không nói nên lời...
“Nhưng người dung túng cho ta là đi ngược với quốc pháp, làm như vậy người không thẹn với lòng sao?”
Khẽ cười...
“Nàng nói, quốc pháp lớn hơn, hay trẫm lớn hơn quốc pháp?”
Nàng nhất thời đắn đo: “Quốc... Quốc pháp lớn hơn?”
“Trẫm lớn hơn.”
“Nếu không có quốc pháp, thì lê dân bách tính sẽ không thể an cư lạc nghiệp!”
“Nếu không có trẫm, bọn họ cũng không thể an cư lạc nghiệp.”
Nàng lấp bấp, nhắm mắt nói: “Nhưng nếu không có người, thì lập ra hoàng đế mới thôi!”
Nam tử búng tráng nàng cười nói: “Khi ấy quốc pháp đã là quốc pháp của hoàng đế khác rồi, không phải của trẫm.”
Nữ tử ngây người...
“Trẫm là người lập ra quốc pháp, vì vậy trẫm lớn hơn quốc pháp” nam tử lớn tiếng.
“Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân?”
“Trẫm là Thiên, không phải thiên tử.”
Nữ tử khẽ cười: “Ta lại có một ngày đấu khẩu với hoàng đế!”
“Nhưng trẫm thua rồi!”
Nữ tử khó hiểu: “Người thua? khi nào?”
Sờ lên nửa gương mặt bị hủy của nàng, nam tử tận đáy lòng dấy lên xót xa: “Thua ngay từ đầu!”
“Xưa nay, giang sơn và giai nhân, quân vương chỉ được chọn một, trẫm chọn giang sơn, nhưng không buông được giai nhân...”
“Trẫm phải lòng nàng, là trẫm đã thua rồi!”
Nữ tử cười phì, xúc động nói: “Ha ha, vậy mà ta có thể làm cho một minh quân điên đảo, ta quả thật có bản lĩnh mà!”
Nam tử khẽ cười không đáp...
“Đây, thời gian của ta sắp hết rồi!” Nữ tử cơ thể dần trở nên trong suốt, từ cơ thể bay lên vô số tiên vụ.
“Nguyên thần ta sớm đã tổn thương không thể ghép lại được nữa, cả thần hồn cũng vậy, thời khắc cuối cùng này, ta muốn hỏi người một việc có được không?”
“Được.”
“Nếu phải gϊếŧ ta đổi lại được giang sơn này, người có làm không?”
“Có” nam tử dứt khoát lãnh đạm nói.
“Ta rất hài lòng về người!”
“Đế Thiên” nói rồi nữ tử hoá thành vô số tiên vụ bay đi trong vòng tay của nam tử.
“Rồi trẫm sẽ tự sát” nam tử nói.
Bấy giờ từ phía chân trời, đội binh giáp vàng, thế như vũ bão ùn ùn kéo đến nam tử vị trí. Biết là lớp phòng thủ cuối cùng, sáu trường sinh giả đã ngã xuống, tuy vậy họ cũng lôi theo hai chuẩn chí tôn cùng ngã xuống.
Y chậm rãi đứng lên, hướng đám kỵ binh đang đến cười nhạt: “Trẫm cả đời làm một minh quân, vì nước vì dân, cuối cùng đổi lại được như này đây, quốc mất nhà tan, người thương chết trận!”
“Trẫm thật ngưỡng mộ mấy vị hôn quân, có thể vì yêu mà khiến sinh linh đồ thán... Nhưng trẫm lại không làm được như họ, ai bảo trẫm là minh quân kia chứ!”
Tiên hoàng dang rộng hai tay cười lớn nói: “Nếu có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ làm một hôn quân ha ha...”
“Đế Thiên, nể tình ngươi có cùng huyết mạch, Ngọc Đế bệ hạ khai ân, chỉ cần ngươi nguyện đầu hàng, bệ hạ sẽ thâu nhận ngươi” nam tu giả chẩn chí tôn, một thân kim giáp, trường thương hướng tiên hoàng Đế Thiên nói.
Đế Thiên dang tay duy ngã, chập chững bước, cười nhạt nói: “Giang sơn, người thương đều không còn, quả nhân biết lấy gì để hàng đây?”
“Vậy là ngươi không hàng?” Nam tử chuẩn chí tôn gằn giọng hỏi.
Đế Thiên cười lạnh, tay sờ lên giới chỉ, lập tức trước mặt y một thanh chiến kích màu đen tuyền xuất hiện.
“Hừ, còn muốn phản kháng!” Nam tử chuẩn chí tôn hai mắt loé lên hung quang, trường thương trên tay đã ngay lập tức hoá lớn bổ xuống Đế Thiên vị trí.
Nhưng Đế Thiên đã nhanh tay hơn, bắt lấy chiến kích, chín sợi xích thần quang mang màu đỏ thẫm chiếu khắp, chém ra một đường. Vết chém màu đỏ máu vừa loé lên, vạn binh sau lưng tên chuẩn chí tôn liền ngay sau, tất cà hình thần không hẹn cùng run rẩy. Mà tên chuẩn chí tôn cũng không khác gì, cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn, khiến y loé lên ý định né tránh.
Nhưng đã không kịp, kích khí xé thiên khung, cắt ra ba lớp không gian, tạo thành một rãnh sâu rực rỡ màu sắc trải dài trên bầu trời đế đô, tựa như cực quang buông rũ xuống. Nam tử chuẩn chỉ tôn nằm trên đường chém ấy, không kịp hét thảm đã bị phanh làm hai nửa không tì vết, vẫn lạc. Vạn binh phía sau y cũng cùng chung số phận với y, toàn bộ đều hoá thành một đám mưa máu.
Đế Thiên nhìn một màn, mặt không đổi sắc, thâu chiến kích vào trong giới chỉ, rồi lấy ra một lượng lớn linh thạch, y phất tay, đống linh thạch như sao băng bay đi bao vây lấy đế đô. Y tại chỗ hai tay kết thủ ấn, miệng nhẩm pháp quyết, thủ ấn vừa thành, y liền đập nó xuống mặt đất bên dưới:
“Lấy máu sinh linh Đế Đô và kẻ thù làm dẫn, 【 Huyết Luyện Trận 】, khai!”
Khắp Đế Đô huyết hải ngập trời đổ về Đế Thiên vị trí, cả cơ thể y dâng lên huyết khí nồng đậm, từ bàn tay y lan tràn ra mặt đất vô số huyết văn kỳ lạ. Không quá nửa giờ sau, chỗ huyết văn đó đã phủ lấy toàn bộ Đế Đô, linh thạch quanh đế đô đều nhiễm huyết văn mà từ màu linh lung biến thành màu đỏ, rồi chúng kết lại với nhau tạo nên một tấm lưới bao phủ hoàn toàn Đế Đô vào trong.
“Vẫn chưa đủ” Đế Thiên ngửa đầu ai thán. Y nhắm mắt tích tụ sát niệm, rồi lần nữa mở mắt, đem toàn bộ sát niệm đã tích tụ phóng thích ra vạn dặm ngoài Đế Đô địa phương. Nơi mà sát niệm của y đi qua, từ cây cỏ đến muôn thú đều chết như rạ, nơi kia ngay trước là bồng lai tiên cảnh, ngay sau là địa ngục trần gian.
Sinh linh đồ thán, vạn dặm hợp lại hoá thành huyết hải đổ về Đế Đô, Đế Thiên vị trí. Cảm nhận được huyết khí trên người mình ngày càng nồng đậm, đến khi tràn trề, y một lần nữa kết thủ quyết rồi đấm xuống địa phương bên dưới. Huyết văn ban đầu còn mờ nhạt, bấy giờ đã sáng rực lên, tấm lưới đỏ bao phủ lấy Đế Đô cũng trở nên chân thực.
“【 Huyết Luyện Trận 】, luyện thành linh.”
Ngay sau tiếng quát chói tai của y, huyết khí tràn trề trên người y dần chuyển hoá thành linh lực, một thân khô kiệt của y cũng dần trở nên hồng hào, tu vi trở lại chí tôn đỉnh phong. Hai tay y tiếp tục kết ấn, miệng nhẩm pháp quyết, khi thủ ấn thành, y một lần nửa đấm mạnh xuống địa phương bên dưới:
“【 Độn Thiên Trận 】”
Một toà trận pháp hiện ra, phù văn chi chít phủ đan vào nhau, tạo thành vô số xích thần gia trì lấy tấm lưới đỏ, bao bộc lấy Đế Đô bên trong. Đại trận loé lên một cái ánh sáng trắng xoá, ngay sau cả một Đế Đô bao ngần đã biến mất dạng trên mảnh đại lục này.