Đại Bá Chủ

Chương 63: Chí bảo (2)

Sau khi chém rơi hơn 8 triệu tinh tú, Nguyễn Thiên cũng đã thấm mệt, động tác dưới mưa sao băng ngày một chậm dần, lực đạo gây ra ngày một yếu đi.

Bấy giờ Nguyễn Thiên vừa tránh thoát một ngôi sao, thì trước mặt lại xuất hiện một ngôi sao khác đang rơi xuống. Biết không kịp tránh, nên hắn hai tay đưa chiến kích về trước đỡ lấy sao băng, nếu là bình thường hắn sẽ dư sức đỡ lấy ngôi sao ấy. Nhưng hiện tại linh lực toàn thân hắn cũng sớm đã cạn kiệt, nên hắn chỉ có thể dùng chân nguyên ít ỏi của mình để duy trì thế phòng.

Như đã nói nếu bình thường hắn sẽ không thành vấn đề, nhưng bây giờ dựa vào chút chân nguyên còn sót lại của hắn đã không thể chống lại thế công của sao băng, và kết quả sau cùng sao băng ấy đã mang theo hắn đâm xuống địa phương bên dưới, tạo nên một vụ nổ long trời lở đất.

Bên dưới cái hố tử thần do sao băng va đập nổ tung tạo ra, Nguyễn Thiên bộ dạng tơi tả đến run cũng không có sức nằm dính ở đáy hố, miệng còn ngậm thân trường kích.

Vì lực đạo của sao băng đâm phải quá mạnh, đến nỗi hai tay hắn gãy lìa, thân kích nằm ngang nên theo đà mà va vào miệng hắn. Những chiếc răng của hắn đều bị thân kích đập nát mà be bét máu me nơi miệng.

Nhịn lấy cơn đau Nguyễn Thiên đến răng cũng không còn để cắn, máu tươi của hắn đã theo những vết nứt trải dài trên thân kích phủ lấp, bấy giờ chỗ máu đó bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà ngấm vào chiến kích.

Nguyễn Thiên kinh ngạc, chỉ thấy lúc này trên chiến kích đột nhiên xuất hiện những sợi xích dài, chúng trải dọc theo thân xích đến tận phần lưỡi kích.

【...】

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, giữa bể binh bảo vàng cam lấp lánh quang mang, Nguyễn Thiên nằm trên đất nhíu mày khẽ mở mắt, khó khăn hắn ngồi dậy, hai tay vẫn đang giữ chặt thanh trường kích màu đen.

“Lần này thật là vất vả a!” Nguyễn Thiên mệt mỏi lẩm bẩm, tay khẽ vuốt ve lưỡi kích trên đất, miệng nhếch lên lộ ra ý cười nói: “Nhưng mà đổi lại được một món chí bảo cũng không thiệt!”

Nhìn Nguyễn Thiên bộ dáng rất ư là ưa thích thanh chiến kích trên đất, mà mải mê đến không nếm xỉa đến mình, xích long chau mày tức tưởi quát lớn: “Sao ngươi không đi chết trong mộng cảnh luôn đi!”

Nguyễn Thiên giật phắn người về trước, rồi quay lại, hai tay nắm chặt chiến kích bổ xuống đỉnh đầu của xích long. Xích long cô đúc con ngươi, hoang mang thoáng hiển lộ trên gương mặt nó, nhưng đã rất nhanh sau nó đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ dùng hai đầu ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp chặt lấy lưỡi kích sắt bén kia.

“Ngươi đây là muốn mưu sát ta sao?” Xích long hướng Nguyễn Thiên lãnh đạm hỏi.

“Có cũng chỉ là ngộ sát a!” Nguyễn Thiên cười trừ rồi thâu thế công lại.

“Bát phẩm thần binh thì ngươi coi là đồ chơi, vậy nhị phẩm thần binh như nó ngươi coi là gì?” Nhìn đến thanh chiến kích đen tuyền trên tay Nguyễn Thiên, xích long khó chịu hỏi.

“Chí bảo” Nguyễn Thiên giọng hiển nhiên đáp.

Xích long khinh thường bĩu môi, thiếu điều đem nước bọt nhổ ra, hướng Nguyễn Thiên xích long nói: “Nhị phẩm thần binh, còn cũ nát như kia, chí bảo nổi gì, là rác trong rác rưởi ấy!”

“Hừ, thế mà khi trước còn nói ta không có mắt nhìn, một binh bảo tốt đâu nhất thiết phải có bề ngoài sáng bóng đẹp đẽ. Ngươi nhìn những binh bảo quanh đây đi, chúng bề ngoài đều trông vô cùng mới, chỉ riêng thanh chiến kích này là cũ kĩ và xước nẻ.”

“Hừ, điều đó chứng minh được gì...?” Xích long nói đoạn Nguyễn Thiên đã nói: “Điều đó chứng minh, thanh chiến kích này đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến rồi mới nằm lại ở đây.”

Nói đoạn hắn sờ lên lưỡi kích rồi nói tiếp: “So với mấy cái đồ chơi mới ra lò, sáng bóng và lấp lánh kia, thì nó mới xứng đáng được gọi là chí bảo.”

“Ngươi nói cũng có lý, nó so với mấy món binh bảo cùng cấp đã được tính là chí bảo rồi, nhưng nhị phẩm thần binh, thì chỉ là nhị phẩm thần binh thôi, ở đây nhị phẩm thần binh như nó cũng chỉ là rác thôi” Xích long xuống giọng nói, khi nó vừa nhìn vào lưỡi kích đen tuyền kia, nó đã cảm thấy một sự lạnh lẽo khó tả.

Nguyễn Thiên mặt không hiển lộ cảm xúc, bị người khác chê đồ của mình cùi, là ai cũng thấy không vui vẻ gì. Nguyễn Thiên cũng vậy, hắn từ giới chỉ lấy ra thanh kiếm bát phẩm thần binh vứt cho xích long.

“Đây?” Cầm trên tay thanh kiếm của Nguyễn Thiên, xích long nghi hoặc.

“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy mắt nhìn đồ của ta” Nguyễn Thiên lãnh đạm nói, rồi hướng xích long hắn vào thế chuẩn bị tấn công.

Thấy thế xích long cười gằn, sờ lên lưỡi kiếm hướng Nguyễn Thiên nói: “Ngươi chắc chứ, dù dì nó cũng mất công ngươi đã vào mộng cảnh chém gϊếŧ mới đến tay, hủy đi thì tiếc lắm.”

Nguyễn Thiên thờ ơ đáp: “Một thanh kiếm đồ chơi mà thôi, hủy thì hủy, tiếc gì chứ.”

“Ý ta không phải nói...!” Xích long nói.

“Nhiều lời, tiếp chiêu” Nguyễn Thiên quát, hắn bật người lên cao, hướng xích long vị trí vung kích bổ xuống, lúc này chiến kích trên tay hắn đột nhiên xuất hiện chín sợi gông xiềng màu đỏ khoá chặt lại.

“Không đúng!” Xích long cả kinh thốt, rồi lập tức nâng kiếm lên đớn đỡ một kích của Nguyễn Thiên.

Keng.

Đầu lưỡi kích bổ xuống xích long vị trí nhưng bị lưỡi kiếm của xích long chặn lại, nơi va chạm giữa hai lưỡi binh loé lên vô số tia lửa, dư lực của va chạm tạo thành một cỗ khí nóng khuếch tán ra chục thước quanh.

“Ta còn chưa dùng đến linh lực đấy!” Nguyễn Thiên cười nhạt hướng xích long nói.

Xích long chân mày khẽ nhíu, hướng Nguyễn Thiên nói: “Mắt nhìn đồ của ngươi không tồi, nhưng chỉ vậy...!” Chưa dứt câu thì từ lưỡi kiếm trên tay nó, có vài ba hạt cát văng ra, những đạo âm thanh rất nhỏ, nhưng không thể nào thoát khỏi tai cả hai.

Rắc rắc...

“Không thể nào!?” Xích long cả kinh la lên.

Nguyễn Thiên cũng là ngạc nhiên mà thâu thế công lại lui về sau, chín sợi xích trên thân kích cũng ngay sau biến mất tăm. Chỉ thấy lưỡi kiếm trên tay xích long có một vết nẻ rất nhỏ, vết nẻ đó nằm ngay vị trí mà đầu lưỡi kích của Nguyễn Thiên từng bổ xuống.

“Cái này là không thể?” Xích long khó tin nhìn lưỡi kiếm sáng bóng trên tay, nhưng nay lại có thêm một vết nẻ mà nói.

Sau khi hiểu ra vấn đề, Nguyễn Thiên hướng xích long cười to: “Ha ha ta nói mắt nhìn đồ của ta rất tốt mà ngươi không tin!”

“Tin, ta tin rồi!”

“Không ngờ đường đường là bát phẩm thần binh lại bị một nhị phẩm một chiêu đánh nẻ!” Xích long nói.

Nguyễn Thiên một tay cầm chiến kích chống xuống đất, một tay quẹt mũi ngửa đầu đắt ý cười lớn. Trái lại Xích long lại hướng Nguyễn Thiên chau mày khó chịu, “Lại bị hắn chơi cho một vố, giờ thì hay rồi!” Xích long nghĩ.

“Vừa nãy biến hoá trên kích của ngươi?” Xích long lên tiếng hướng Nguyễn Thiên hỏi.

Nguyễn Thiên nhún vai trả lời: “Tự nhiên nó có á, ta không hề giở trò gì cả.”

“Ta không có nói ngươi giở trò, vì muốn giở trò được như vậy tầm ngươi còn chưa đủ trình” xích long nói.

“Vậy ngươi biết nó là gì không?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Ngươi đoán nó là gì?” Xích long hỏi ngược.

Cầm lên chiến kích, Nguyễn Thiên khẽ vung, lập tức chiến kích toàn thân một lần nữa xuất hiện chín sợi xích màu đỏ thẫm. Sờ lên những sợi xích ấy, Nguyễn Thiên cảm thấy lạnh lẽo và cực kỳ lạnh lẽo, ngay sau những sợi xích không hẹn mà cùng biến mất dạng.

“Ta nghĩ là cấm chế a?” Nguyễn Thiên nói.

“Ừ, ta cũng nghĩ vậy, có lẽ thanh chiến kích trên tay ngươi đã bị một người nào đó phong ấn lại sức mạnh thật sự” xích long gật đầu nói.

“Nói như vậy nếu phá hết chín sợi xiềng xích này, chiến kích của ta sẽ mạnh lên sao?” Nguyễn Thiên hớn hở hỏi.

“Không sai, tuy vậy ta cũng không biết nó thật ra có phẩm cấp ra làm sao, ngươi cho ta mượn xem một chút?” xích long trầm ngâm suy nghĩ.

“Vậy ngươi có cách mở ra phong ấn trên nó không, chỉ cần mở ra phong ấn không biết chừng nó chính là đế binh, vậy thì ta trong lĩnh vực nhân đạo vô địch rồi hi hi” Nguyễn Thiên đưa chiến kích cho xích long cười nói.

Xích long lắc đầu hướng Nguyễn Thiên nói: “Thứ nhất ta không biết giải cái phong ấn này, thứ hai đế binh không phải cỏ mọc ven đường, ngươi tùy tiện là có thể có được, thứ ba nếu có thể mở ra phong ấn, nó là thánh binh hay cứ cho như là đế binh đi, ngươi ở tu vi này hoàn toàn không thể sử dụng nó, đồng nghĩa ngươi không thể vô địch, mà còn có thể dẫn đến sự truy sát của nhiều tu giả, khi tin tức ngươi có chí bảo như vậy trên người bị lộ ra ngoài.”

Nguyễn Thiên gật đầu cảm khái nói: “Ta biết rồi, hại được nhiều hơn lợi chứ gì!”

“Ngộ tính cao” xích long đưa trả chiến kích cho Nguyễn Thiên nói.

“Nhưng nói gì thì nói, mắt nhìn đồ của ngươi thật sự rất chuẩn, ta cũng phải chúc mừng ngươi đã thâu được ngụy thánh binh về tay!” Xích long cảm khái nói.

Nguyễn Thiên kinh ngạc, vui mừng nói: “Nguỵ thánh binh?”

Xích long gật đầu giải thích: “Theo kinh nghiệm 200 vạn năm tồn tại của ta, nguyên liệu đúc nên chiến kích của ngươi không hề tầm thường, là ta cũng chưa từng thấy qua, thế nên ta dám chắt chiến kích của ngươi trước đây phẩm cấp ít nhất phải là thánh binh.”

“Phẩm chất thấp nhất, vạn nhất cũng có thể là đế binh a?” Nguyễn Thiên ôm chặt chiến kích tắt lưỡi xuýt xoa, bộ dáng thiếu điều hôn nó nữa là.

Thấy một màn xích long cũng chỉ biết đập tay lên trán cảm khái nói: “Ta phải bảo bao nhiêu lần với ngươi, đế binh không phải cỏ mọc ven đường, càng là nói đế binh đều do tiên đế luyện ra, chúng nó đều có chủ cả lấy đâu ra cho ngươi.”

“Sao ngươi không nghĩ nó là binh bảo bị tiên đế vứt đi, hay đại loại như sau khi tiên đế vẫn lạc thì nó thành vật vô chủ bị người ta phong ấn lại?” Nguyễn Thiên cười nói.

“Nếu thật sự là đồ của tiên đế vứt đi thì cũng hời cho tiểu tử ngươi quá rồi, còn nếu là đồ của tiên đế sau khi vẫn lạc để lại, hừm... Cửu Thiên có tiên đế nào vẫn lạc mà dùng kích không nhỉ?” Xích long lẩm bẩm.

“Bỏ đi, cho dù bây giờ nó là binh bảo cấp mấy, sau này nó cũng thành đế binh mà thôi” Nguyễn Thiên nói, rồi thâu chiến kích trên tay vào giới chỉ.