“Không phải ngươi nói với ta, tầng hai truyền thừa là binh bảo sao, sao lại dẫn ta đến long mạch làm gì?” Nguyễn Thiên thắc mắc hướng xích long hỏi.
“Hừ gấp rồi sao? Theo ta” xích long nói, rồi nó hoá về bản thể xích long, hướng bãi binh khí cắm xung quanh long mạch trước mặt mà bay đến.
“Đừng có nói với ta, chỗ này là binh bảo đấy nhé?” Nguyễn Thiên đứng giữa biển binh khí hỏi.
Xích long trở về dạng tiên hoàng, hai tay dang rộng cười lớn nói: “Không sai, toàn bộ chỗ này đều là bảo cụ cấp thần trở lên, ngươi thích cái nào cứ việc chọn lấy ha ha.”
Nguyễn Thiên nhếch mép cười nói: “Có kẻ ngu mới chọn, là ta thì ta tịch thu toàn bộ chỗ này!”
“Tham sẽ thâm đấy” xích long nhìn Nguyễn Thiên nở một nụ cười ranh mãnh nói.
Nguyễn Thiên không để ý, ánh mắt dạo khắp biển binh một lượt, rồi lấy ra túi càn khôn của mình, “Không được đâu, chỗ binh bảo ở đây đều có cấm chế, không thể thâu hết một lúc vào không gian trữ vật” xích long nói.
“Vậy phải nhổ từng cái lên à?” Nguyễn Thiên cất đi túi càn khôn, chán nản nói.
Xích long gật đầu khẽ cười nói: “Vẫn còn tham à?”
Nguyễn Thiên lắc đầu vừa đi vừa nói: “Ta chỉ thay tiên hoàng bảo quản chỗ này thôi”, xích long bĩu môi khinh thường. Nguyễn Thiên dừng lại, tay tùy tiện chạm vào chuôi một thanh kiếm ngay cạnh.
“Ồ” Nguyễn Thiên sáng mắt, chăm chú nhìn lấy thanh kiếm, hoạ tiết tỉ mỉ nơi tay cầm đến lưỡi kiếm sáng như gương.
“Ngươi thật có mắt nhìn, nó là binh bảo bát phẩm thần cấp đấy” xích long chạy đến ngay bên Nguyễn Thiên, hai tay xoa vào nhau hướng hắn nói. Nhìn xích long bây giờ không khác gì mấy người bày sạp bán đồ bên đường, đang hăng hái giới thiệu mặt hàng của mình vậy.
“Bát phẩm thần binh luôn à, cũng tạm” Nguyễn Thiên cảm khái nói. Được biết binh bảo được chia làm bốn cấp, lần lượt từ thấp đến cao là linh, thần, thánh và đế, mà mỗi cấp được chia làm chín phẩm. Tu giả dưới thần đạo cao nhất chỉ có thể luyện ra nhị phẩm thần binh, bát phẩm thần binh như thanh kiếm ấy, với mọi tu giả mà nói đã là chí bảo rồi, chân truyền đệ tử còn chưa chắc có được một cái, nhưng hắn vẫn không được mấy hài lòng.
“Cũng tạm á, ngươi có biết nhìn hàng không vậy?” Xích long bĩu môi nói.
“Dù sao thì ta cũng cho vào túi tất, bắt đầu từ ngươi vậy” nhìn xuống thanh kiếm, Nguyễn Thiên bàn tay nắm chặt lấy chuôi dùng lực rút lên khỏi mặt đất. “Ấy ấy ta chưa có nói...” Xích long nói đoạn khó chịu ra mặt, “Tên nhóc này ra tay nhanh thật!” Xích long chau mày lắt đầu nói.
Bên này Nguyễn Thiên sau khi rút lên thanh kiếm, hắn đã bất động đứng yên tại chỗ, hai mắt vô hồn. Một lát lâu sau, Nguyễn Thiên hoàn hồn trở lại, chống kiếm khụy một chân xuống đất, mệt nhọc thở hơi ra. Tay khẽ lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán, Nguyễn Thiên cảm khái: “Lại là mộng cảnh sao?”
Sau khi rút lên thần binh, Nguyễn Thiên thần thức đã lạc vào mộng cảnh, nơi đó tứ bề hoả hải, khói lửa ngập trời, tiếng người người ai thán. Hắn đứng giữa thành trì đổ nát, xung quanh hàng trăm hàng vạn kỵ binh giáp vàng hướng hắn gϊếŧ đến.
Vạn nhất lúc ấy Nguyễn Thiên phải cùng đám kỵ binh chém gϊếŧ, trên tay hắn cầm một thanh kiếm, chính là thanh kiếm hắn đã rút ra ở cạnh long mạch. Một người một kiếm cứ thế tại trong mộng cảnh chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt, phục y nhuốm máu, đầu tóc rối bời.
Xích long bước đến đứng trước mặt Nguyễn Thiên khẽ cười nói: “Quên nói với ngươi, ở đây thần binh lợi khí nào ngươi cũng có thể lấy đem đi, nhưng trước lúc đó, ngươi phải rút nó lên. Khi rút bất cứ một binh bảo nào lên, đều đồng nghĩa với việc ngươi đã kích hoạt cấm chế do tiên hoàng bày ra trước đó, đưa ngươi vào mộng cảnh cùng binh bảo đó vượt qua thử thách bên trong. Chỉ khi ngươi vượt qua thử thách, ngươi mới thoát khỏi mộng cảnh, có được binh bảo đó, vạn nhất nếu ngươi không qua, hoặc chết trong mộng cảnh, thì ngươi, vạn kiếp bất phục ở đây.”
Nguyễn Thiên đứng lên, loạn choạng xém chút nữa ngã về sau, hướng xích long cười nhạt nói: “Chuyện quan trọng như này mà ngươi quên nói với ta, ngươi muốn hại chết ta à?”
“Hại chết ngươi thì làm sao ta có thể giải thoát đây, chỉ tại ngươi hấp ta hấp tấp mà thôi!” Xích long nói.
Nguyễn Thiên tay trái đặt lên trán bộ dáng mệt mỏi, giới chỉ ở tay phải hắn loé lên, rồi thâu thần binh hắn đang cầm vào không gian trữ vật bên trong. Nguyễn Thiên lẩm bẩm: “Hai năm chém gϊếŧ trong mộng cảnh, khiến ta tiêu hao quá nhiều tinh thần” nói rồi hắn tại chỗ ngồi xuống xếp bằng, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Xích long nhún vai thờ ơ quay đi, chán nản nói: “Đợi thôi, làm gì được giờ!” Nó đã rất nôn nóng để Nguyễn Thiên tiếp tục hoàn tất truyền thừa, để bản thân được giải thoát. Nhưng với tình hình hiện tại của Nguyễn Thiên, nó biết có bắt ép cũng không được, nên đành chờ đợi lấy làm hạnh phúc tạm thời.
Không biết đã qua bao lâu thời gian trôi, Nguyễn Thiên hai mắt đang nhắm đã mở, thoát khỏi tư thế thiền, Nguyễn Thiên cảm khái nói: “Không hổ là trận sư cấp chín, mộng cảnh của tiên hoàng chân thực đến mức ta cứ tưởng bản thân thật sự đã sống ở trong đó hai năm!”
“Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh” xích long vui mừng, nhưng lãnh đạm thái độ nói.
“Ha hả đã để ngươi đợi lâu” Nguyễn Thiên khẽ cười hướng xích long nói.
Xích long bĩu môi nói: “Ta mới không thèm đợi đấy!”
“Nếu như ngươi đã chọn được binh bảo, vậy giờ đến lúc tiếp nhận truyền thừa tầng ba rồi” xích long nói.
“Ai bảo ta chọn xong rồi?” Nguyễn Thiên cười nói.
Xích long cả kinh, tức tưởi la lên: “Đừng có nói với ta, ngươi định nhổ từng cái đến khi nào sạch hết binh bảo ở đây mới thôi đấy nhé?”
“Ừ” Nguyễn Thiên gật đầu kiểu hiển nhiên.
Xích long gào lên, nội tâm như rơi xuống vực thẳm: “Nơi này có gần 1 tỷ binh bảo đó!!!”
“Ngươi định dành hết thanh xuân để nhổ chúng lên à!!!”
“Có sức người sỏi đá cũng thành cơm mà” Nguyễn Thiên cười nói.
“Con bà nó, ta muốn được giải thoát!”
Nhìn xích long ngửa đầu gào thét, bay khắp nơi trong mạch động mà đập đầu vào, Nguyễn Thiên cười nói: “Lúc trước là vậy, nhưng giờ ta đổi ý rồi.”
“Thật không?” Xích long như thuấn di mà sáp trước mặt Nguyễn Thiên nghiêm túc hỏi. Nguyễn Thiên cũng nghiêm túc đáp: “Thật”
“Quân vô hí ngôn?” Xích long hỏi.
“Ta không phải vương” Nguyễn Thiên nói rồi lui về sau, nhìn binh bảo xung quanh một lượt rồi nói tiếp: “Ta chỉ không hài lòng với món đồ chơi vừa rồi mà thôi.”
“Đồ chơi con bà nó, ngươi có biết bát phẩm thần binh là gì không?” Xích long cay cú quát.
Nguyễn Thiên khinh thường bĩu môi: “Đương nhiên là biết, nhưng cỡ ta phải đi với đế binh mới xứng.”
“Đế binh là tiên khí con bà nó rồi, đào hết đế đô, quật lên long mạch nơi này một cái nguyên liệu để luyện ra nó cũng không có nữa là, đừng nói tới có một món hoàn chỉnh cho ngươi. Ngươi phải biết trên cả cái Cửu Thiên này số lượng của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà chúng nó đều là vật có chủ hết cả rồi, ngươi muốn thì đi mà đồi mấy tên tiên đế á!?” Xích long tức tưởi gầm lên một tràng.
Âm ba của nó mang theo một cỗ kình phong kinh khủng khϊếp, thổi Nguyễn Thiên bay ngược về sau hơn ba dặm, may mắn hai tay hắn đã bám được vào thân một thanh trường kích găm trên đất, không thì hắn vẫn còn một cuộc hành trình dài phía sau.
Xích long sau khi dừng lại âm thanh, nó vuốt lấy chòm râu bạc ở đỉnh cằm, miệng thổi ra vài luồng khí nóng, hai mắt khép hờ điều tiết lại tâm tình muốn gϊếŧ người của nó.
Nguyễn Thiên bên này hai chân cũng vừa tiếp đất, hai tay hắn vẫn giữ chặt thân trường kích, mà ngã người vào trường kích thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi hắn vừa thở ra nhẹ nhõm một hơi, thì thanh trường kích bỗng bật gốc, thoát khỏi mặt đất trong sự cả kinh của hắn.
Xích long cuối cùng cũng mở mắt sau khi điều tiết lại tâm tình của mình, nó hướng Nguyễn Thiên định nói gì đó, nhưng hắn đã nằm sấp trên đất tự khi nào. “Đây!?” Xích long cả kinh, vừa định đến lây hắn dậy, nhưng khi nó nhìn thấy hai tay hắn đang nắm chặt một thanh trường kích màu đen trên đất thì bỏ ý định.
“Lại phải đợi!” Xích long gào lớn rung chuyển cả mạch động.
“Đây là đâu?” Nguyễn Thiên chống xuống chiến kích bên tay đứng lên, phóng ngàn xa xung quanh chỉ thấy sơn thủy phong lai, trùng trùng điệp điệp, nhưng khi nhìn lên trên đầu hắn lại không thấy trời mây, thay vào đó là vũ trụ trời sao, ngân hà từ đỉnh sơn đổ xuống thành thác tinh thể.
Nguyễn Thiên ngây ra một lúc nhìn cảnh tượng tráng lệ ấy, rồi bất giác giật mình nhìn lấy trên tay một thanh chiến kích đen tuyền. Từ thân đến lưỡi của chiến kích đều có màu đen, chỉ có phần mép lưỡi của nó là được phủ lên màu bạc. Chiến kích trông đã cũ, bởi nó không như thanh kiếm hắn từng rút được, sáng bóng và hoàn mỹ, thay vào đó là những vết nẻ có trên mép lưỡi, những vết nứt kẻ nhiều đường trên thân kích.
Nhưng thay gì thấy nó dễ gãy, thì Nguyễn Thiên lại cảm thấy nó cứng cáp đến lạ thường, một sự tin tưởng tận sâu trong hắn xuất hiện chứ không phải hắn đánh giá vu vơ. Càng là khi nhìn vào phần lưỡi kích đen nhám, chỉ việc nhìn thôi cũng khiến Nguyễn Thiên hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương, sờ lên thì đến thần hồn hắn cũng cảm thấy run rẩy, hết thảy cảm giác lưỡi kích này có thể đem hắn đóng băng lại từ hình đến thần vậy.
“Kích tốt” Nguyễn Thiên cười lên khoái chí, xoay chiến kích trên tay một vòng, song hắn hướng mấy ngọn núi phía xa, vung kích chém ra một đường huyết sắc khí diễm lệ. Loé lên một cái rồi biến mất, đường huyết sắc công kích ấy đã chẻ đôi ba quả núi, đoạn đi thác tinh hà với một nhát cắt vô cùng ngọt và hoàn mỹ được để lại.
“Ha hả, chí bảo của ta, chính nó” Nguyễn Thiên cười to, hắn cảm thấy thanh kích này cầm rất chắc tay. Dù hắn biết nó chắc chắn không phải đế binh, nhưng vẫn hết mực cảm giác yêu thích, hết lật rồi xoay không ngớt cái tay, ngắm nghía nó ở mọi góc độ.
Bấy giờ nơi vũ trụ trên đầu Nguyễn Thiên, vô số ngôi sao rung lên rồi đồng loạt rơi xuống địa phương chỗ hắn.
“Thử thách mộng cảnh” Nguyễn Thiên kinh ngạc, hắn không nghĩ đến thử thách mộng cảnh lần này lại là đối đầu với sao băng, chắc chỉ có hắn nghĩ đối đầu, thật ra né hết sao băng cũng tính là vượt qua mộng cảnh.
Hàng tỷ ngôi sao lấp trời rực lửa rơi xuống, dưới khí thế ngạt thở ấy, Nguyễn Thiên không biết làm sao lại cười lên khoái chí: “Ha ha, đến nhiều nữa vào!” Nắm chặt chiến kích trên tay, không chờ sao băng rơi xuống, Nguyễn Thiên đã phi thân lao lên vung kích đón đánh chúng.
Sau khi chém đôi một ngôi sao, Nguyễn Thiên lại chủ động tìm đến một ngôi sao khác để thử chiến kích trên tay, cứ thế hết ngôi sao này vỡ rồi tới ngôi sao khác nổ tung, mà hắn chính là thủ phạm gây ra.
“Ta đến đây!”
“Ha ha ta lại đến!”
Chiến kích sắc lạnh trên tay làm Nguyễn Thiên càng chém càng hăng, càng chém càng điên cuồng, tại trong mộng cảnh này, hắn đi đến đâu tinh tú nổ tung đến đó, tựa như trước mắt hắn không phải sao mà là lúa vậy, kích trên tay như là lưỡi liềm không ngớt gặt xuống.
“Lại nữa nào!”
“Tiếp tục nữa đi nào!”
“Ta còn chưa đã tay đâu!”