Đại Bá Chủ

Chương 61: Long mạch

Một lát lâu sau, Nguyễn Thiên thiền định hai mắt đang nhắm chậm mở ra, “Đã học thành?” Xích long đối diện hỏi. Nguyễn Thiên gật đầu, hướng xích long khẽ cười lên tiếng: “Không ngờ cấm chế đến cả ta cũng không giải được, mà ngươi chỉ cần một khắc đã mở ra a.”

“Xí, nói như ngươi am hiểu cấm chế lắm vậy chứ!” Xích long bĩu môi nói.

“A ha, quả là ta không có chút hiểu biết gì về cấm chế a, nhưng cũng biết khắc một vài trận pháp cơ bản, kiểu như truyền tống trận á!” Nguyễn Thiên xoa mũi cười nói.

“Cấm chế là tập hợp của nhiều trận pháp, tầm ngươi còn chưa đủ trình phá cấm chế, huống hồ đây còn là cấm chế cấp năm” xích long khinh thường nói.

“Quả thật trước đây cấm chế này ta không phá được, nhưng bây giờ thì khác rồi” Nguyễn Thiên nhảy xuống khỏi bồ đoàn nói.

Hắn vừa nhảy xuống, không gian xung quanh bỗng xuất hiện vô số vết nứt, rồi ào một cái vỡ ra, theo sau là ánh sáng trắng xoá chói mắt làm cả hắn và xích long phải nhắm mắt lại.

Tại kim loan đại điện, Nguyễn Thiên cùng xích long hai mắt vô hồn bỗng có lại thần sắc, bấy giờ ngọc tỉ lơ lửng trên cao cũng rớt lên tay Nguyễn Thiên.

“Trở lại thân thể rồi!” Nguyễn Thiên cảm khái, hắn giống như lúc đến không gian kia, lúc trở về cũng không hề có cảm ứng mình bị đưa đi, cảm giác giống như lạc vào ảo cảnh hơn là được đưa đến một không gian khác.

Như nhìn ra tâm tư của Nguyễn Thiên, xích long cười khì khì nói: “Thần thông của tiên hoàng đương nhiên cao thâm.”

“Mà vừa nãy ngươi nói gì với ta, ta không nghe rõ?” Xích long đối diện thắc mắc hỏi.

“À, ý ta nói, trong truyền thừa của tiên hoàng, ngoài bí thuật còn có kiến thức về trận pháp a” Nguyễn Thiên nói.

“Cũng bình thường thôi, khi tiên hoàng còn tại vị, hắn chính là cửu cấp trận sư” xích long thản nhiên lời nói.

Trái lại với xích long, Nguyễn Thiên lại trở nên kinh ngạc bộ dáng hỏi: “Cửu cấp trận sư?”

Thấy Nguyễn Thiên hứng thú, xích long cũng gật đầu giải thích: “Tuy không có ai chứng nhận, nhưng ngươi nghĩ phải trận sư cấp mấy mới tạo ra được trận pháp che giấu đế đô, bảo tồn long mạch vốn phải tán loạn.”

“Phải ha, thủ đoạn như này, nếu không phải tiên nhân thì chỉ có trận sư cấp chín mới làm được!” Nguyễn Thiên như được giác ngộ mà nói.

Xích long khinh thường bĩu môi: “Hừ, tu vi không hề liên quan đến trình độ, trận chiến cuối cùng năm đó, tiên hoàng đã mất hết tu vi, nhưng vẫn có thể tạo ra trận pháp này!”

“Mất hết tu vi mà vẫn có thể dựng nên trận thế cấp chín ư?” Nguyễn Thiên nghi hoặc.

Xích long ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào trong kí ức của tiên hoàng không có đề cập đến à?”

Nguyễn Thiên lắc đầu nói: “Không có!”

“Hừm, chắc kí ức tiên hoàng để cho ngươi chỉ dừng lại ở trận chiến cuối cùng.”

“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”

Nguyễn Thiên nhìn vào ngọc tỉ trên tay mà trâm tư suy nghĩ: “Nếu đem trận pháp ứng dụng vào con đường tu luyện của ta thì sao nhỉ?”

Nhìn Nguyễn Thiên trầm ngâm, xích long hỏi: “Ta thấy hình như ngươi có hứng thú về trận pháp nhỉ?”

Nguyễn Thiên nhìn lên xích long gật đầu cảm khái nói: “Ừ, trận pháp tuyệt diệu như vậy, dù không có tu vi vẫn có thể tạo nên một trận pháp vĩ đại như này!”

Thấy Nguyễn Thiên cứ tán thưởng về trận pháp, xích long như hiểu ra, hướng hắn hỏi dò: “Ngươi muốn trở thành trận sư không?”

Nguyễn Thiên gật đầu như gà mổ thóc đáp: “Muốn!”

“Ha ha, có truyền thừa của tiên hoàng, chỉ cần ngươi chăm chỉ học hỏi, chắc chắn ngươi sẽ trở thành trận sư” xích long cười lớn nói.

“Ừm” Nguyễn Thiên gật đầu, “Vậy bây giờ truyền thừa tầng thứ hai ở đâu, ta muốn tìm cho mình một món chí bảo vừa tay?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Theo ta” xích long nói, đoạn nó hoá thành một luồng khí màu đỏ bay đến trước mặt thi hài tiên hoàng. Rồi từ luồng khí đỏ, nó viễn hoá thành một thân ảnh nam tử, “Tiên hoàng” Nguyễn Thiên ngạc nhiên thốt, chỉ thấy thân ảnh đó giống y như đúc tiên hoàng mà hắn từng nhìn thấy trong lúc tiếp nhận kí ức.

Nam tử giống tiên hoàng y như đúc kia hai tay chống hông, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha, tiên hoàng lúc còn tại vị dù ngoài 8 ngàn tuổi vẫn rất là thanh tú, ta thích gương mặt này quá đi!”

Nguyễn Thiên nhếch chân mày cười nói: “Ta đồng tình, nhưng ngươi ở bộ dạng này làm ta có chút không quen.”

“Chập, nhưng không đẹp bằng ngươi!” Xích long đưa tay sờ lên mặt, hướng Nguyễn Thiên ánh nhìn hụt hẫng nói.

Nguyễn Thiên bên dưới cười khổ, cha sanh mẹ đẻ hắn đẹp sẵn rồi, “Đừng khen ta, ta tự luyến đấy!” Nguyễn Thiên xoa mũi nói.

“Ha hả” xích long bên trên cười cười, rồi hướng thi hài tiên hoàng ngồi trên long ỉ, mà dùng hai tay cởi xuống long bào của thi hài. “Đây, cho ngươi” nói rồi xích long vứt long bào đến Nguyễn Thiên vị trí.

“Đây!” Nguyễn Thiên khó hiểu, cầm trên tay chiếc cẩm bào màu đen có thêu hình rồng vô cùng tinh tế, dù cho nó đã cũ, có nhiều chỗ thủng và rách chẳng khác nào một cái dẻ lau, nhưng nó vẫn toác ra được sự cao quý của thánh thượng không thể xem thường.

“Đừng nói cái này là binh bảo mà ngươi nói đấy nhé?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Không hề, chỉ là thấy nó ở đây không có công dụng gì, nên ta cho ngươi xài thôi” xích long giải thích.

“Không cần, trả lại cho tiên hoàng đi” Nguyễn Thiên nói.

“Cứ giữ lấy, tiên hoàng đã mất, triều đại đã diệt, giữ làm gì cái đó. Đừng nhìn bề ngoài nó rách nát, nhưng chất liệu làm ra nó là thượng phẩm trong thượng phẩm, sét đánh không hủy, lửa đốt không cháy, băng đóng không tan mà kiếm chém không đứt, có thể nói khi ngươi mặt nó vào thì đao thương bất nhập” xích long thao thao bất tuyệt.

“Vậy nó có đỡ được một kích toàn lực của tu sĩ trong lĩnh vực nhân đạo không?” Nguyễn Thiên hỏi.

Xích long ập ừng: “À cái này, trước đây không thành vấn đề, nhưng bây giờ, như ngươi thấy đó, nó trong trận chiến cuối cùng đã thành ra như này, tơi tả cả rồi. Phù văn khắc trên nó cũng sớm tán hết, nó chỉ có chất liệu là còn xài được, chứ như đỡ một chiêu của tu sĩ khác thì hên xui!”

“Vậy nó khác méo gì cái áo ta đang mặt, à không khác chứ, nó xấu hơn nhiều!” Nguyễn Thiên bĩu môi nói.

“Hừ, còn tưởng ban nãy ngươi kính trọng tiên hoàng nên đòi trả lại, hoá ra là chê nó xấu!” Xích long tức tưởi quát.

“Hì hì, làm người sống thật một chút, không giả nhân giả nghĩa làm gì cho mệt lòng” Nguyễn Thiên khẽ cười xoa mũi nói, tay thành thật mà cho cẩm bào vào túi càn khôn.

“Hừ” xích long khinh thường bĩu môi.

Thấy Nguyễn Thiên cất long bào vào túi càn khôn, xích long quay sang tháo xuống chiếc nhẫn màu ngọc bích trên ngón cái ở tay phải của thi hài, rồi vứt cho Nguyễn Thiên.

Cầm trên tay chiếc nhẫn ngọc, Nguyễn Thiên khó hiểu nói: “Đây là...?”

Đoạn xích long lên tiếng: “Đó là giới chỉ của tiên hoàng, bên trong chính là quốc khố của Đại Nguyễn.”

“Giới chỉ, quốc khố!” Nguyễn Thiên sáng mắt, đưa chân nguyên vào giới chỉ để nhận chủ, rồi thả thần thức vào cảm ứng. Một phen kinh ngạc, Nguyễn Thiên lấp bấp hướng xích long hỏi: “Quốc khố bị bào à, sao ít vậy?”

Bên Trong giới chỉ 【 kim tệ 9 tỷ đồng - Linh thạch hạ phẩm 80 triệu viên - Linh thạch thượng phẩm 3 viên - Nguyên thạch 3 viên - Linh dược các loại 89 cây - Thần dược các loại 3 cây - Thánh dược 5 cây - Một số thứ không đáng kể 99+ 】

Nói thật thì chừng đó với người bình thường là rất nhiều, nhưng với Nguyễn Thiên mà nói là ít đến đáng thương, càng là nói đến quốc khố của một nước, chỉ có chừng đó thì ai no ai đói.

Xích long hừ một tiếng giải thích: “Trước lúc băng hà, tiên hoàng đã đem gần như toàn bộ quốc khố ra để dựng trận pháp rồi còn đâu!”

“Ra là vậy” Nguyễn Thiên gật đầu, rồi đeo giới chỉ lên ngón cái tay phải.

Thấy những thứ có thể trấn lột được trên thi hài tiên hoàng, xích long đều trấn lột ra hết cho Nguyễn Thiên rồi, thì nó mới phủi tay hướng Nguyễn Thiên gọi: “Lên đây.” Nguyễn Thiên nghe theo bước lên chín bậc thang, đứng cạnh xích long bên phải bảo toạ.

Nguyễn Thiên chấp hai tay vào nhau cúi đầu hướng tiên hoàng nói: “Tiên hoàng trên cao có linh thì xin bỏ qua cho sự chiếm tiện nghi của ta, mà nếu ngài không bỏ qua thì cứ trách phạt xích long, không liên quan đến ta, ta là nạn nhân a!”

“Lải nhải cái gì đó, đặt ngọc tỉ vào đây” xích long chỉ ngón tay nói, chỉ thấy chỗ tay dịnh bên phải của long ỉ bị khuyết vào một khoảng vuông, mà tương xứng qua tay dịnh bên trái lại thấy có một cái đầu rồng.

Nguyễn Thiên vừa nhìn vào đã hiểu ra ngay, nhanh tay đặt ngọc tỉ của mình vào chỗ khuyết bên phải tay dịnh rồi nhấn xuống. Khi ngọc tỉ được đặt vào, đầu rồng được chạm trên ngọc tỉ đã tương xứng với đầu rồng ở tay dịnh bên trái.

Lúc này bức tường phía sau long ỉ rung lên, đầu rồng to lớn oai nghiêm được chạm trên đó di chuyển, mở rộng chiếc miệng của nó, hiển lộ bên trong một lối vào dừa cho một người đi.

“Mật thất à?” Nguyễn Thiên ngạc nhiên thốt.

“Khì khì, theo ta đến tầng hai truyền thừa!” Xích long nói, đoạn nó hoá thành luồng khí đỏ bay thẳng vào trong thông đạo.

Nguyễn Thiên thì chậm rãi đi vào, vừa đi hắn vừa sờ tay lên hai bên bức tượng, cảm khái về độ tỉ mỉ của nó, càng là khả năng cách biệt thần thức dò xét của nó.

Ước chừng hai canh giờ sau, Nguyễn Thiên cùng xích long cũng đã đến được nơi cần đến.

“Cuối cùng cũng tới nơi!” Nguyễn Thiên cảm khái nói.

“Còn không phải do ngươi lề mề cả buổi!” Xích long hậm hực nói.

“Hừ, ai bảo ngươi không nói sớm là nó xa hoàng cung đến độ này chứ!” Nguyễn Thiên cũng hậm hực mà cãi lại.

Nơi Nguyễn Thiên và xích long đang đứng hiện tại, xung quanh là thạch nhũ mạch động, bên dưới chân bọn họ có một dòng sông màu cam vàng đang chảy. Dòng sông ấy trải dài không thấy điểm cuối, mà hai bên dòng sông có vô số binh khí như kiếm, giáo, rìu, mâu, kích, chùy... Cắm xung quanh. Mà quang mang nhàn nhạt từ thạch nhũ mạch động phát ra, phản chiếu lên lưỡi binh sắt bén, làm chúng từ xa nhìn lấy trở nên chói loà tựa như những vì sao rơi bên sông.

“Nơi đây là đâu?” Nguyễn Thiên kinh ngạc cảnh tượng hỏi.

“Long mạch” xích long nói.

“Long mạch?”

“Ừm dòng sông dưới chân hai ta chính là long mạch kết tinh, nhờ có trận pháp của tiên hoàng mà nó vẫn còn hoạt động trong âm thầm” xích long trong hình dạng của tiên hoàng nói.