Đại Bá Chủ

Chương 48: Âm dương chi nguyên

Lúc này lôi vân thiên kiếp xung quanh của Nguyễn Thiên cũng dần tản đi, riêng chỉ có âm dương thiên kiếp bên trên vẫn còn ở lại.

Bên trong âm dương thiên kiếp truyền ra những âm thanh xèng xẹt, đôi khi nó còn chớp lên quang mang có chút ảm đảm. Nguyễn Thiên trước thiên kiếp không biến sắc, bấy giờ chứng kiến tình cảnh này lại động mày.

Đối với Nguyễn Thiên mà nói, âm dương chi nguyên của hắn có thể coi là linh sủng của hắn, do một lần hắn tìm hiểu âm dương pháp rút ra được chúng. Sau đó lại thử nghiệm bí pháp ngưng tụ linh trí cho chúng, ai dè thật sự thành công, thế là hắn đã sở hữu một âm một dương chi nguyên có linh trí.

*

Nguyễn Thiên tại trong nhà đá thiền toạ, ngưng quang loé lên trong đồng tử, thủ chuyển xoay động. Lòng bàn tay trái nắm giữ một đạo khí màu trắng, lòng bàn tay còn lại nắm giữ một đạo khí màu đen. Hắn đem hai luồng khí trắng đen ấy dung nhập trước ngực, thần thức hắn bấy giờ như lạc vào một chiều không gian khác.

Chỉ thấy xung quanh hỗn độn xoay quần, tinh thể mờ ảo trôi nổi trong vô cùng ảm đảm, mà tại cuối tầm nhìn của hắn, hai luồng khí trắng đen đang ngưng tụ thành một vòng tròn, mà trên vòng tròn ấy phân làm hai thái cực khác nhau.

Hiển nhiên vòng tròn ấy chính là vòng tròn âm dương, chỉ có điều vòng tròn ấy chân thật hơn nhiều so với cái không gian ảm đảm quanh hắn. Giữa một nơi như này, cảm giác tinh thể hay hỗn độn, tất cả đều nhạt nhẽo khi so với âm dương hai luồng hòa quyện xoay tròn ấy. Giống như trong một bức tranh, chỉ có âm dương trước mắt hắn là được tô đậm lên, còn những thứ khác đều bị bỏ không tô lên.

Nguyễn Thiên đưa tay chạm lên âm dương trước mặt, bỗng cả cơ thể hắn bị hút vào trong. Lúc này Nguyễn Thiên đang mê mang tại nhà đá cũng mở bừng con ngươi, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi.

"Đây!" Mà tại thời khắc ấy, khi hắn nhìn xuống thủ ấn của bản thân, chỉ thấy âm dương hai luồng đã dung nhập thành một vòng tròn phân biệt, giống như ảo cảnh khi nãy hắn lạc vào.

Từ trong không gian trống chính giữa do mấy ngón tay của Nguyễn Thiên chập vào nhau tạo thành, hai luồng âm dương mờ ảo từ đó phóng ra. Nguyễn Thiên trợn mắt không dấu nổi sự ngạc nhiên, âm dương hai luồng như khí lưu, chúng vừa lao ra khỏi lòng thủ ấn của hắn đã ngay lập tức phủ kín cả căn phòng này.

“Linh khí, mất rồi!?” Nguyễn Thiên biến sắc ngưng trọng thốt. Linh khí tại trong phòng này dồi dào vô cùng, có là Nguyễn Thiên ngốn trăm năm chưa chắc hết, vậy mà khi âm dương hai luồng bao phủ lấy căn phòng, lập tức linh khí cả phòng gần như đến hoàn toàn biến mất.

“Âm dương chi nguyên!” Nguyễn Thiên thoát khỏi tư thế thiền, đứng nhìn đám khí trắng đen dày đặc khắp phòng kinh ngạc thốt. Lát sau hắn mới ổn định lại tâm tình, nhớ về những gì Đình Nhã đã viết trên cuốn sách trước khi đi đưa cho hắn.

Khi thi triển âm dương pháp, cần lưu động âm dương chi khí trong thiên địa, mà muốn lưu động âm dương chi khí trong thiên địa thì phải cần biến vật chất thành âm dương chi khí. Mà thứ có thể dễ dàng điều hoá thành âm dương chi khí nhất, đương nhiên là linh lực.

Lúc ấy âm dương chi khí dùng để chiến đấu không thành vấn đề, nhưng để có thể uyển chuyển lưu động âm dương chi khí với lượng lớn thì cần tinh cất ra âm dương chi nguyên trước.

Mà cái gọi là âm dương chi nguyên này, cần một điều kiện rất khắc khe để hình thành, ngay cả Đình Nhã cũng chưa từng đem nó tinh cất ra với lượng lớn bao giờ. Nàng chỉ từng tinh cất ra một ít cỡ cái chén trà cho Nguyễn Thiên tham ngộ mà thôi.

Điều kiện để tinh cất âm dương chi nguyên chính là liên tục thu nạp linh khí, liên tục đào thải âm dương chi khí thành hình, đến khi tìm được âm dương chi khí nồng đậm nhất rồi đem giữ lấy. Lại đợi đến khi có được một lượng lớn chừng nắm tay, mới đem dung nhập lại tạo nên âm dương chi nguyên.

Âm dương chi nguyên, khởi đầu của vạn vật, khi có được nó dù chỉ một ít đã có thể dễ dàng lưu động âm dương chi khí trong trời đất. Đến đây thậm chí còn không cần chuyển hoá linh lực, chỉ cần rút ra bản nguyên thiên địa để dùng là được.

Điều kiện và sự lợi hại của âm dương chi nguyên, Nguyễn Thiên đã lãnh giáo trong từng câu chữ của Đình Nhã. Nhưng không ngờ bản thân lại ngay lần đầu tập tành tinh cất lại thành công ngay.

Hắn giờ cũng không khỏi có chút ngây dại, hơn hết là nhìn chỗ âm dương chi nguyên ấy thèm đến thiếu điều rỏ dãi.

Nén lại xúc động tâm tình, Nguyễn Thiên đi chung quanh khắp phòng dò xét, một lúc mới tặc lưỡi mấy cái cảm khái lời nói: “Chẹp chẹp, không ngờ âm dương chi nguyên lại có khả năng thôn phệ a!”

“Hửm!” Nguyễn Thiên cúi người nhặt lấy một điển trục dưới đất lên, hắn cũng không biết sao bản thân lại làm vậy, chỉ là thấy táy máy tay chân nhặt lên coi chơi.

Nhưng những gì viết trên đó làm hắn phải sửng sốt, “...dùng linh lực cùng nguyên thần giao cảm, ngưng tụ linh trí cho một vật... Khi thành công ngưng tụ linh trí, người đầu tiên vật đó thấy, nó sẽ cho người đó là mẹ!” Nguyễn Thiên đọc mà lòng không khỏi giao động.

“Đây, đùa à, bán tiên dược lặng lẽ tu luyện hơn chục năm mới có linh trí, lý nào chỉ dùng chút thủ đoạn này là thành!”

Nói đoạn Nguyễn Thiên nhìn khắp phòng, cả một không gian bị đám sương mù trắng đen hai màu pha tạp bao kín. “Trước nhất hiện tại là làm sao đem chỗ âm dương chi nguyên này thâu phục!”

Nguyễn Thiên trầm ngâm một lát, song nhíu mày, một lát sau đặt tay lên trán ảo não nói: “Ta chỉ có thể lưu động âm dương chi khí, âm dương chi nguyên?”

Nguyễn Thiên sau một hồi kết ấn, miệt mài cố gắng lưu động chỗ âm dương chi nguyên nhưng bất thành.

Thở dài một hơi, Nguyễn Thiên mệt mỏi ngồi bệt ra đất: “Nếu không dọn đống này chắc ta phải đổi chỗ tu luyện mất!” Hắn bấy giờ chỉ là ngưng chủng cảnh đại viên mãn thôi, cơ thể đã không có bao linh lực, mà xung quanh triệt để mất đi linh khí thì làm sao mà tu luyện được.

“Thôi vậy, đành chuyển nơi tu luyện vậy!” Nói đoạn Nguyễn Thiên định đẩy cửa bước ra, nhưng hắn chợt nhớ Đình Nhã có viết, nếu không thể khống chế âm dương chi nguyên, tùy theo vật chất mà nó được tinh cất ra, nó sẽ điên cuồng cắn nuốt thứ đó để lớn lên.

Nguyễn Thiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, may là hắn chưa chơi dại, nếu để chỗ âm dương chi nguyên này mà ào ra khỏi phòng, không biết chừng cả nhà hắn, thậm chí cả Bảo Thiên cấm khu sẽ trở thành một vùng đất mạc thế mất.

“Còn may là linh lực ta toàn bộ được đạo chủng bảo vệ, không thì!” Nguyễn Thiên thở dài cảm khái, nhìn đống lộn xộn do hắn tạo ra, chỉ có một lời để tự cảm khái: “Đã chơi ngu còn chơi lớn a!”

“Lẽ nào ta sẽ bị nhốt ở đây luôn sao?” Nguyễn Thiên khóc không ra nước mắt, bấy giờ rời cũng rời không được, mà ở lại đây vạn năm dù có trôi qua tu vi hắn vẫn mãi như này.

“May là ta đã ăn vào bán tiên dược, có tuổi thọ tương đối dài đi!” Nói đến đây Nguyễn Thiên lại lắc đầu đập tay lên trán.

Thay vì phải sống dài đằng đẵng trong một nơi nhàm chán, thì không bằng chết hoắt đi cho xong.

Song Nguyễn Thiên đang chán chường thì như nhớ ra gì đó, hắn cầm lên điển trục ban nãy để trên bàn nhìn lấy một hồi không lâu. Hướng mắt nhìn âm dương chi nguyên trong phòng.

“Chỉ còn mỗi cách này thôi!” Nguyễn Thiên cảm khái nói.

Hắn muốn dùng phương pháp ngưng tụ linh trí cho âm dương chi nguyên, khi thành công nếu thật sự giống như trong điển trục viết. Ắt hẳn âm dương chi nguyên sẽ xem hắn như cha mà nghe lời, âm dương chi nguyên tai nạn lần này đã có thể dọn dẹp.

Dứt dòng suy nghĩ Nguyễn Thiên bắt tay vào làm ngay, dựa theo điển trục viết mà thi triển thuật quyết tụ linh trí. Do vừa học vừa làm nên hắn phải mất hai ngày ròng rã mới thành công.

...

“Thành, thành công rồi sao?” Nguyễn Thiên ngạc nhiên, nhìn âm dương chi nguyên phát ra những âm thanh riu riu mà cảm khái nói.

“Thâu lại cho ta” Nguyễn Thiên quát, không ngờ khí lưu khắp phòng vậy mà thật sự nghe lời hắn. Chỉ thấy chúng cấp tốc lưu chuyển, song chỉ còn hai luồng dài chưa tới một thước uốn lượn quấn quýt lấy hắn.

*

Sau khi có linh trí, âm dương chi nguyên ấy không hề tản đi, mà theo thời gian vẫn huyền phù quanh hắn. Bất tri bất giác Nguyễn Thiên coi nó như một linh sủng mà nuôi nấng, chúng có tính tình hơi ươn ngạnh, nhưng được cái rất không nghe lời. Đôi khi rất dễ tuổi hờn, tính tình khó chiều hơn cả một đứa trẻ, khiến Nguyễn Thiên vừa bất lực vừa buồn cười.

Hơn hết âm dương chi nguyên ấy còn giúp hắn rất nhiều trong việc khai ngộ âm dương pháp, dù là gì bất cứ lý do gì, âm dương chi nguyên ấy với Nguyễn Thiên là không thể để mất.

“Hừ” nhìn âm dương thiên kiếp cứ chớp giật liên hồi, khiến lòng hắn có chút bất an. Ngay lúc hắn vừa định thân xuất thủ, thì trong âm dương thiên kiếp, một đầu cá chép nửa trắng nửa đen há miệng nuốt trọn thiên kiếp đó vào trong.

“Đây!” Nguyễn Thiên nhìn một màn, chân mày bất giác giật giật, nhìn đầu cá chép vừa ngu vừa ngáo khiến hắn cạn ngôn. Đầu cá chép sau khi nuốt xong âm dương thiên kiếp nó còn ợ một cái rõ to và dài, Nguyễn Thiên nhịn không được phải ôm bụng cười.

Đầu cá chép như chú ý thấy Nguyễn Thiên, nó lập tức lao đến ngoạm lấy đầu hắn.

“Ực ực...”

“Thả... Ra” Nguyễn Thiên bên trong đầu cá, âm thanh trầm ô ô vang ra. Không lâu sau đầu cá tách rời thành hai luồng âm dương chi nguyên phân biệt, chúng lượn mấy vòng quanh hắn rồi lao vào mi tâm hắn.

Đặt một đầu ngón tay lên mi tâm, Nguyễn Thiên nói: “Hai ngươi cũng theo ta khá lâu rồi, nếu coi ta là cha vậy ta cũng nên đặt cho hai ngươi cái tên đi, chịu không?”

“Riu riu” nơi mi tâm hắn loé lên quang mang trắng đen, rồi phát ra âm thanh riu riu như tán đồng với lời nói của hắn.

“Vậy gọi là gì đây nhỉ?” Nguyễn Thiên nắm cằm lăng không giữa trời quang suy tư.

“Hai ngươi một trắng một đen, hay gọi là hắc bạch vô thường nhé!”

“Riu riu...!!!” Âm dương chi nguyên kịch liệt phản đối.

“Bạch Dương, Hắc Âm!”

“Riu riu!!!? (Biết đặt tên không cha!?)”

“Đại Dương, Tiểu Hắc!”

“Riu riu!!!??(Con lạy cha!)”

...

Nguyễn Thiên thở dài: “Cái này không chịu, cái kia cũng không chịu, hai ngươi kén chọn quá đó, có ai làm con như hai ngươi không?”

“Riu riu...!!!? (Có ai làm cha mà đặt tên như cha không!?)”

“Được rồi, ta họ Nguyễn, chi bằng hai ngươi dương là Nguyễn Dương, âm là Nguyễn Âm, thấy thế nào? Quá hay phải không ha ha!” Nguyễn Thiên đắt ý cười nói.

“Riu riu!!!? (Mai này đừng làm cha!)”

“Dương Thiên, Âm Thiên thế nào?” Nguyễn Thiên hơi nhíu mày hỏi.

“Riu riu! (Cha đặt đâu con ngồi đó!)” (Chưa mấy hài lòng âm sắc).