Loay hoay cả buổi với âm dương chi nguyên, Nguyễn Thiên cuối cùng chốt hạ gọi chúng một là Chí Âm, một là Chí Dương, tượng trưng cho hai thái cực của âm dương.
“Ha hả, cuối cùng ngươi cũng chịu xuất quan” lão nhân trên đỉnh sơn phong, chân giẫm hư không lập tức xuất hiện trước mặt Nguyễn Thiên ha hả cười nói.
“Lão tổ tông” Nguyễn Thiên ôm quyền hướng lão cung kính. Dù lão từ nhỏ đến lớn luôn nghiêm khắc với hắn, nhưng suy cho cùng, cũng chính vì vậy đã nói nên lão đối với hắn như con cháu mà ra sức dạy dỗ. Về tình về lý, lão xứng đáng để Nguyễn Thiên hắn cúi người thưa dạ.
“Không ngờ ở cảnh giới của ngươi lại có thể dẫn đến thiên kiếp hoá hình a!” Lão nhân vuốt râu cười nói.
“A ha, ta cũng không ngờ thiên kiếp cũng biết tự ái a!” Nguyễn Thiên xoa mũi cười nói.
“Không cần khiêm tốn, thiên kiếp dựa trên thực lực của ngươi thôi, nó nào có linh trí mà tự ái”
“Phải rồi lão tổ, ta bế quan đã bao lâu rồi a?” Nguyễn Thiên hướng lão nhân hỏi.
“Một năm” lão nhân đáp.
“Một năm!” Nguyễn Thiên cảm khái.
“Một năm tăng một cấp, ngươi đã không phải con người rồi, còn thấy không hài lòng!” Lão nhân nhíu mày nói.
“Không a, ta chỉ cảm khái thời gian trôi quá nhanh thôi!” Nguyễn Thiên nói.
“Với người thường một năm trôi qua có thể là nhanh, nhưng với tu sĩ mà nói, một năm với một ngày chẳng khác là bao” lão nhân thong dong lời nói.
“Cũng đúng!” Nguyễn Thiên gật gù.
...
Sơn trang lên đèn cảnh bồng lai về xế, tại đình viện một già một trẻ.
“Lão tổ tông, mời dùng cơm chiều” Nguyễn Thiên đối diện lão nhân cùng dùng bữa.
“Người thấy trù nghệ của ta thế nào, có phải so với trước đây đã thăng tiến không ít?” Nguyễn Thiên hỏi lão nhân.
Lão nhân hạ đũa vuốt râu nói: “Ta nghĩ sau này sẽ không thể tiếp tục nếm mấy món này nữa nhỉ?”
“Lão tổ tông!”
“Ngươi có tâm sự, nói đi.”
“Không, ta sẽ tiếp tục nấu cho người những món này mà” Nguyễn Thiên nói.
“Nói như vậy, ngươi sẽ không rời đi cấm khu?” Lão nhân nhìn Nguyễn Thiên hỏi.
“Ta vẫn sẽ đi.”
“Vậy làm cách nào ngươi nấu cho ta?”
“Người đợi ta trở về, được không?” Nguyễn Thiên nhìn lão nhân trước mặt, giọng nói có chút ôn ôn.
“Đã rất lâu về trước, cha ngươi cũng đã từng nói với ta câu đó.” Nói đoạn lão gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai nhóp nhép.
Nguyễn Thiên trầm mặt không nói gì thêm.
Lão nhân nhìn hắn bộ dáng, ho hai tiếng nói: “Cha ngươi vì muốn bình loạn mà chọn rời đi. Vậy ngươi vì gì chọn rời đi?"
Nguyễn Thiên vẫn không đáp.
Lão gắp cho hắn một miếng thịt vào chén, nói: “Vì nữ tử tên Đình Nhã kia sao?”
Nguyễn Thiên bàn tay bất giác nắm chặt, nhưng vẫn trầm mặt không nói.
“Là vì cái gì cũng được, ngươi lớn rồi ta cũng lười quản.” Lão nhân rời khỏi bàn ăn, một tay nâng chén ngọc, một tay cầm vò rượu quay lưng về phía hắn mà nói.
“Lão tổ tông!” Nguyễn Thiên hướng lão gọi.
“Sao?”
“Người không dùng thêm à?”
“Không.”
“Ta...!”
“Ta biết rồi.”
“Người biết cái gì?”
“Một người đã sống qua vô tận năm tháng như ta, ngươi nghĩ ta biết được những gì?” Nói rồi lão hướng cổng sơn trang rời đi.
Nguyễn Thiên hướng lão ánh nhìn mờ mịt, bản thân hắn cũng đang mờ mịt.
“Chẳng lẽ ta tu luyện cũng chỉ vì hai chữ nữ tử sao?” Nguyễn Thiên âm trầm nói.
“Riu riu!” Cảm nhận được Nguyễn Thiên tâm trạng, âm dương chi nguyên lao ra khỏi mi tâm hắn, bay vòng quanh hắn an ủi lấy.
“Ta có hay không xứng với dòng máu Bảo Thiên chạy trong người. Xứng với những gì cha mẹ ta đã làm, họ vì thiên hạ mà hy sinh, ta lẽ nào lại sao?... Họ có trách ta không?” Nguyễn Thiên nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng nặng trĩu đem tâm tình trải với vô ngần mây mờ lững lờ trôi bên trên.
Tại rừng đào nơi nhà nhỏ, lão nhân thở dài: “Gia hoả ngươi lớn rồi, vẫn làm theo cảm tính như vậy!”
Lão lo Nguyễn Thiên lại giống như lão năm đó, vì yêu mà lầm lỡ cả một đời. Nhưng lão cũng không ngăn cản hắn, bởi lão biết càng cố ngăn cản, hắn sẽ càng lún sâu. Con người ta, cái càng cản lại càng phản tác dụng.
Yêu một người không phải là tội, nhưng yêu đến mất cả lý trí lại là cái tội lớn nhất, nên yêu, không nên quá yêu.
...
Sáng hôm sau, tại trước sơn trang, Nguyễn Thiên hít sâu một hơi như muốn đem hết không khí nơi này bỏ vào phổi.
Hướng ánh mắt về phía chân trời Nguyễn Thiên nói: “Ta đã có quyết định.”
“Quyết định như nào?” Lão nhân đứng cạnh vuốt râu hỏi.
“Ta sẽ rời đi.”
"Ừm." Lão gật đầu, không có bất ngờ gì trước lời nói ấy của Nguyễn Thiên.
“Và lý do cho sự rời đi của ta là...” Nguyễn Thiên bước lên phía trước một bước, rồi quay lại nhìn lão nhân nói: “Ta muốn ngắm nhìn bầu trời thật sự!”
“Bầu trời thật sự!?”
Lão nhân ngạc nhiên nhìn Nguyễn Thiên, bộ dáng hắn thong dong, ngữ khí đơn thuần, ánh mắt kiên định, vốn không nửa điểm bịa đặt lời nói.
Lão nhân mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài bộ dáng vẫn lãnh đạm, hướng Nguyễn Thiên lão nói: “Cũng đúng, với người trẻ mà nói, hơn hết tất cả, thế giới không nên chỉ như này, nơi đây bầu trời ánh sao cho đến trăng cao, tất cả cũng chỉ là hình chiếu mà thôi!”
“Ta đã ở cấm khu chính xác mà nói cũng vạn năm rồi, từ khi bị phong ấn, đến tận khi được sống 18 năm như người bình thường sau khi được giải phong ấn. Ngày ngày ta đọc sách xem sử, đến tận cùng cũng không được sống trong chính cái hậu thế của lịch sử ấy.”
“Ta muốn nhìn ngắm cái thế giới trong sách đã viết.”
“Càng muốn nhìn ngắm thế giới mà song thân ta đã ra sức bảo vệ, muốn được tự do bay lượn trong bầu trời thật sự, bao la và rộng lớn kia.” Nguyễn Thiên nói.
Không một nét biểu tình trên gương mặt, lão tổ tông thở dài: “Nếu ngươi đã quyết định, vậy thì nào rời đi?”
“Ngay bây giờ! Ta đã sẵn sàng cho những cái mới, sau này người phải cô đơn rồi!” Nguyễn Thiên nhìn lão nhân giọng nói khàn khàn.
“Hừ, cô đơn cái rấm, ngươi đi rồi ta không cần phải chiếu cố ngươi, ha hả, vô ưu biết mấy!” Lão nhân bình thản giọng nói.
Nguyễn Thiên lắc đầu, hắn cũng không biết lão nhân nói thật hay không, bởi một hoá thạch sống như lão, hỉ nộ ái ố cái còn cái mất. Không thể trông mặt mà bắt hình dong a.
“Được rồi, nếu đã có quyết định, vậy thì đi thôi.” Lão nhân nói.
“Ta chỉ dặn ngươi một điều...”
“Điều gì ạ?” Nguyễn Thiên hướng lão nhân hỏi.
“Sau này đừng có hối hận.”
Ngây ra cả nửa ngày, Nguyễn Thiên mới mỉm cười gật đầu nói: “Vâng!”
Lão nhân cũng không dòng do, mà trực tiếp phất tay một cái, trước mặt Nguyễn Thiên rách ra một cái hố không gian thông đạo vừa cho hắn đi vào.
“Một đi không thể trở lại, ngươi suy nghĩ cho kỹ.” Lão nhân nghiêm túc lời nói.
“Ta muốn trở lại thì trở lại thôi.” Nguyễn Thiên cười hì hì nói.
Đoạn hắn chấp tay, cúi người thật sâu, cung kính một chân quỳ xuống hành lễ với lão nhân.
Lão nhân vuốt chòm râu, lão hiểu ý của Nguyễn Thiên câu nói “Ta muốn trở lại thì trở lại thôi” đấy là lúc hắn đã có thực lực ra làm sao.
“Chuyến này ngươi đi xa, ta cũng không thể chiếu cố ngươi được nữa, cẩn thận cái mạng nhỏ đấy!” Lão đặt tay lên xoa đầu Nguyễn Thiên dặn dò lời nói.
“Vâng, tạm biệt lão tổ tông.” Nguyễn Thiên đứng lên hướng lão lần nữa ôm quyền nói, song hắn hướng thông đạo bước một chân vào. Trong lòng lúc ấy tự nhiên có không nỡ rời đi, dù dì nơi này cũng gắng bó với hắn lâu đến vậy, lão tổ tông cũng bên hắn lâu đến vậy.
Cuối cùng Nguyễn Thiên rút một chân ấy ra, điềm tĩnh như lão nhân cũng kinh ngạc khi nhìn thấy hành động dứt khoác của hắn: “Ngươi?”
Đoạn Nguyễn Thiên đã quay lại ,chạy thật nhanh đến ôm lấy chặt lấy lão nhân.
“Lão tổ tông, bảo trọng!” Nguyễn Thiên xúc động lời nói, rồi hắn rất nhanh ngay sau liền đã lao người vào trong thông đạo, một đi không lần nữa quay lại.
Lão nhân nhất thời ngây ra, rồi phá lên cười: “Trẻ con, trẻ con!”
“Dù ngươi có lớn như nào, trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một đứa cháu!”
“Cháu ngoan, bảo trọng!” Lão nhân ngửa đầu ưu tư âm sắc.
“Vâng!”
Khẽ giật mình kinh ngạc, lão nhân nhìn vào trong thông đạo, thì thấy bóng lưng Nguyễn Thiên vốn đã mất tăm ban nãy, giờ lại mờ mờ bóng lưng nơi xa rời đi.
Lão nhân chân mày đá lên, hướng thông đạo bóng lưng đang rời đi rất xa quát lớn: “Cút.”
Rồi lão phất ống tay áo, vết rách thông đạo liền khép lại, đồng nghĩa với việc Nguyễn Thiên sẽ không thể quay lại được nữa.
Nguyễn Thiên đang phi hành trong thông đạo, trên miệng nở một nụ cười, lấy tay lau qua hai con mắt đỏ âu. Rồi hắn hướng phía xa trước mặt, cực tốc bức lực lao nhanh đi.
...
Tại trong sơn trang lão nhân ngồi ở đình viện, vuốt râu nhìn lấy khung cảnh xung quanh. Tay cầm lên chén rượu lắc qua lắc lại, như đang chiêm nghiệm gì đó. Rồi lão liền, một hơi uống cạn.
*
Bảo Thiên cấm khu.
Tại trong hồ thác, lão nhân ôm trong tay một đứa trẻ, là một bé trai chưa đầy 6 tháng tuổi. Đứa bé nhìn lão nhân trước mắt, trông bộ dáng già nua của lão nhưng nó không có nửa điểm sợ sệt, còn nắm lấy râu của lão ghị xuống liên tục. Nó típ mắt cười he he, một nụ cười sau gần vạn năm bị phong ấn trong hồ thác.
...
“Nguyễn Thiên, cha mẹ ngươi sẽ không về nữa, ta sẽ nhận nuôi ngươi, từ nay cứ gọi ta là lão tổ tông đi!”
“Lão tổ tông.” Đứa bé nhìn còn chưa được 1 tuổi đã biết mở miệng nói.
Lão nhân khá bất ngờ, nhưng rồi cũng cười lớn: “Ha hả, ngoan ngoan lắm!”
...
Đứa bé đó không ngoan chút nào...
“Sao ngươi không chịu tu luyện?” Lão nhân tức giận, nhìn đứa bé năm nào nay đã tròn 10 tuổi vẫn không nếm xỉa đến việc tu luyện tấn thăng cảnh giới mà quát.
“Con không thích!” Đứa bé nói.
Lão dùng roi đánh nó một cái rất nhẹ vào tay, nó lại la oai oái mà chạy khắp nơi. Lão cầm roi đuổi theo đánh nó, nó vừa la vừa chạy trốn, song không biết qua bao lâu sau, lão cười ha hả cầm roi dí nó, nó cũng cười to: “Lão tổ tông, bắt được ta không ha hả?”
“Mi giỏi thì đứng lại, đừng chạy.”
...
“Thiên, lại bỏ bê tu luyện!?”
Đứa trẻ năm nào nay đã 12 tuổi rồi, nó đang vắt chéo chân nằm trên một tảng đá giữa hồ thác ngủ nướng, bị lão đánh thức giật mình phóng xuống hồ luôn.
“Ục ục... Ta... Không muốn tu luyện!”
...
“Ta chỉ muốn an lạc sống qua ngày a.”
...
“Nguyễn Thiên, tiểu tử ngươi còn lười biếng không lo tu luyện, thì ta lại bắt nhốt.”
“Lão tổ con vẫn đang tu luyện đây!”
“Lại là tu luyện cảm nhận thiên nhiên thật sâu sắc?”
“Ừm, thế thì lại nhốt!”
“Lão tổ đừng mà, con dù dì bây giờ cũng đã 15 tuổi rồi, có còn con nít nữa đâu mà người suốt ngày dọa nhốt!”
“Á đau, lão tổ! Ngài đúng ta sai!”
“Ngươi nói cũng không phải là sai đâu, dù dì bây giờ ngươi cũng đã 15 tuổi rồi, trong khi những đứa trẻ cùng trang lứa với ngươi ở ngoài kia, vì không có được điều kiện thuận lợi để tu luyện nên chỉ có thể ngưng thần, sanh liên thôi! Còn ngươi á, đã bỏ xa chúng nó về khoảng cách, 15 tuổi bất tài cảnh giới!”
Lão tổ tông nhẹ nhàng nhấc cổ hắn tống thẳng vào nhà đá.
*
“Ha ha...” Lão nhân bất chi bất giác phá lên cười, thanh âm của lão vang vọng tứ cực, truyền đi khắp Bảo Thiên cấm khu, làm cho cả cấm khu rung lên từng hồi.