Một năm sau - Bảo Thiên cấm khu.
Bên ngoài sơn trang, hắc vân đen kịch vây kín trời quang, từng trận phong khởi rích gào, đan xen những ánh lôi như cự mãng vắt ngang trời gào rú.
Mà bấy giờ tại trong nhà đá sơn trang phía dưới, bên trong một gian phòng nam tử nhắm mắt thiền toạ. Xung quanh hắn vô số điển tịch, sách văn cùng ngọc giản trôi nổi, mà bản thân nam tử cũng là như vậy cách mặt đất ba thước lơ lửng xếp bằng. Trên thân hắn còn có hai luồng khí trắng đen phân biệt mờ ảo uyển chuyển lưu quanh. Hai luồng khí trắng đen ấy, chính là hai luồng âm dương chi nguyên được hắn ngưng cất thành.
Bấy giờ hai mắt đang nhắm của nam tử khẽ nhếch lên, ngay sau lập tức mở bừng, quang mang mỗi bên loé lên một màu phân biệt, một bên trắng một bên đen, tựa như hai luồng âm dương chi nguyên vậy.
Mà theo cái mở mắt của hắn, vô số điển tịch, sách văn, ngọc giản như mất đi sự nâng đỡ mà đồng loạt rớt xuống phía dưới mặt đất như mưa.
Nam tử coi như không để ý, đưa tay vuốt ve hai luồng âm dương chi nguyên trên cơ thể. Theo động tác ấy của hắn, hai luồng âm dương chi nguyên vậy mà từ mờ ảo dần trở nên chân thực. Chúng bắt đầu nhanh hơn động thái lưu chuyển, trườn bò khắp cơ thể nam tử, khiến hắn bất giác cũng phải bỏ cái bộ mặt lạnh lùng mà nhếch lên ý cười.
"Đừng quấy, để ta kiểm tra tu vi" nam tử nói, rồi hắn hất tay phủi lấy hai luồng âm dương chi nguyên ra khỏi cơ thể. Hai luồng âm dương chi nguyên vừa bị hất ra, chúng hướng nam tử như rất bất mãn mà xông loạn khắp phòng. Choang choang, bình hoa, lọ ngọc, kệ sách hay tách ấm, tất cả chúng đều cho xuống đất.
Nam tử dưới một màn này không thèm để ý, hai mắt khép hờ, nhìn lấy thể nội một đoá liên hoa đang chậm rãi xoay đều. Liên hoa trong bóng, phản phất còn có tiên khí vờn quanh, "sanh liên thành, tôn giả cấp đây sao?" Nam tử thầm cảm khái.
Trước đây ở ngưng chủng cảnh, hắn cảm thấy bản thân yếu đến đáng thương, tu vi toàn bộ đem nén lại, ai mà không cảm thấy khó chịu. Cái thời điểm ấy, hắn với bất phàm cảnh giới có khác gì mấy đâu. Nhưng cũng đã qua rồi cái thời gian ấy, hắn bế quan không màn thời gian để nâng cao thực lực, nhờ có hướng dẫn của tổ tiên để lại khi trước, giúp hắn thuận lợi sanh liên thành công. Càng là liên hoa trong vô cùng đặc biệt, chắc hẳn là khi trước lúc bế quan hắn đã ăn vào bán tiên dược, loại dược này không chỉ tăng tuổi thọ, mà về tu vi cũng là vật đại bổ.
“Nguyễn Thiên ta, bây giờ cũng đã có thực lực, Đình Nhã chờ ta” nam tử nói.
Bấy giờ bên ngoài truyền vào tiếng sấm rung trời, làm cho âm dương chi nguyên hai luồng chú ý, chúng bấy giờ cũng không thèm phá nữa mà lao đến quây quanh Nguyễn Thiên. “Ngươi sợ à?” Nguyễn Thiên nhếch mép cười hướng hai luồng âm dương chi nguyên hỏi.
Âm dương chi nguyên hai luồng kịch liệt bay phá lung tung, thể hiện bản thân không nửa điểm sợ hãi. Chúng thật cũng không hề sợ tiếng sấm ban nãy, mà chúng thấy đập phá đủ rồi thì quay về Nguyễn Thiên thôi, dù dì đập ba cái rác đó cũng không có ý nghĩa, Nguyễn Thiên nào thiếu mấy cái đó đâu.
Phía trên phong vân lôi tụ, khí thế như muốn đem sơn trang phía dưới một ngụm nuốt trọn. Bấy giờ lôi đình oanh tạc vô định, một trong số đó đánh về hướng nhà đá của Nguyễn Thiên.
Xèng xẹt, tia chớp chợp loé, song rất nhanh tiêu biến bạch vô âm tính, chỉ thấy phía trên nhà đá trăm trượng khoảng cách. Nam tử hai tay chấp sau lưng, âm dương chi nguyên hai luồng quanh thân hoá thành hai con cá chép, một đen một trắng tung tăng bơi lội xung quanh hắn. Nhìn lên thiên kiếp, Nguyễn Thiên mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói: “Thiên kiếp quá yếu, lười chả muốn độ.”
“Riu riu” hai con cá chép quanh thân Nguyễn Thiên, cũng phát ra những âm thanh trầm thấp như đồng tình với lời nói của hắn.
Thiên kiếp cũng là như nghe được lời nói chế nhạo ấy của hắn, không nhịn được mà ngay sau một đạo lôi đình vạn trượng đánh xuống chỗ hắn. Nhìn thấy lôi đình đánh đến, con cá chép màu trắng bay lên, nó há miệng đớp lấy chỗ lôi đình ấy rồi bay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lôi đình vừa đánh xuống lại bị cá chép dễ dàng nuốt mất, thiên kiếp bên trên giống như bị mạo phạm mà giờ khắc này triệt để phẫn nộ. Phong vân thét gào, hắc vân lôi kiếp bành trướng gấp ba lần khi trước, từ dưới nhìn lên, thiên kiếp như vị khoét một cái lỗ lớn ở giữa vậy.
Chỉ thấy lúc này, trên một tầng mây lôi đình từ khắp nơi trong thiên kiếp đổ ào về, phong khởi làm cho cả phiến thiên địa nơi đây sợ hãi rung lên. Trước phong vân thét gào, Nguyễn Thiên lại ngọc thụ lâm phong chẳng mải mai nửa điểm biến sắc. Càng khiến thiên kiếp trở nên cường nộ, lôi đình đan xen hoá thành một cự nhân cao ngàn trượng, tay cầm một thanh trường mâu màu đỏ máu hướng Nguyễn Thiên không chút lưu tình đâm xuống.
“Lôi đình hoá sinh linh” nơi xa trên một ngọn sơn phong, lão nhân bộ dáng bình thản nhưng lời nói có chút ngạc nhiên. Thường thì loại thiên kiếp có thể hoá hình chỉ có chân thần khi độ kiếp mới gặp phải, mà Nguyễn Thiên chỉ mới là tôn giả lý nào lại xuất hiện. Chỉ có thể nói một là hắn xui, hai là hắn quá cường hãn mà thiên kiếp mới ứng theo thực lực hắn mà thành.
Nhìn lưỡi mâu còn cách bản thân trăm trượng, Nguyễn Thiên hừ lạnh. Âm dương cá chép bơi vòng quanh thân, sau đó lao vào cánh tay phải của hắn. Mà xung quanh hắn bấy giờ trời quang, từng mảng vân sắc hư ảo từ tứ phương tám hướng ùn ùn kéo về. Chỗ vân sắc ấy chính là âm dương chi khí, nhìn kĩ thì vân sắc ấy do hai màu trắng đen kết hợp lại mà thành.
Âm dương chi khí khắp trời hướng cánh tay phải của Nguyễn Thiên dung nhập vào, âm dương chi khí vốn nhìn hư ảo, nhưng khi dung nhập với cánh tay của hắn thì dần trở nên chân thật. Chỉ thấy âm dương chi khí dung nhập vào, rồi chúng hoá thành vô số xích sắt quấn chặt lấy bàn tay ấy của hắn.
【Âm Dương Chí Cực Quyền】
Khi toàn bộ âm dương chi khí được hấp thu, Nguyễn Thiên bàn tay phải cũng xiết chặt lại. Rồi cả cơ thể hắn chợp loé lên, song như thuấn di mà xuất hiện cách lưỡi mâu chưa đến một cánh tay, hung hăng quyền ấn trên tay phải đánh lên nó.
Ầm ầm, quyền ấn cùng lưỡi mâu giao phong, dư chấn từ nó khuếch tán ra ngàn trượng xung quanh.
Răng rắc, quyền ấn hung hãn cứng đối cứng với lưỡi mâu, vẫn đang thượng phong vị mà đẩy về phía trước, khiến lưỡi mâu mới bắt đầu đã xuất hiện vô số vết nứt. Xèn xẹt, từ những vết nứt ấy, lôi đình trào ra oanh tạc lung tung trong không trung. Bùm đoàng, trước cường hãn quyền ấn của Nguyễn Thiên, trường mâu màu đỏ máu bị đẩy lùi, rung lên từng hồi rồi sau đó nổ tung trong tay cự nhân.
Trường mâu vốn được lôi đình ngưng tụ thành, trường mâu nổ tung, lôi đình cũng theo đó mà bạo phát trong không trung, nhấn chìm Nguyễn Thiên bên trong. Bên trong biển sấm, vô số lôi đình đánh lên cơ thể hắn nhưng không để lại được một vết xước. Trên miệng hắn nhếch lên nụ cười nhạt, y phục của hắn được âm dương chi nguyên tạo nên, chỗ lôi đình đó toàn bộ đánh lên đã bị y phục hắn luyện hoá rồi đào thải.
Nguyễn Thiên gồng người, tại thể nội liên hoa xoay tròn chậm rãi bỗng cực tốc chuyển động, bằng mắt thường không thể nào bắt kịp nó. Liên hoa dần chậm lại tốc độ xoay chuyển, những cánh hoa dần hé mở, ở giữ nơi nhụy hoa tuông ra hai ngàn hạt phấn li ti. Hai ngàn hạt phấn ấy chính là hai ngàn phấn hoa, ẩn trong hai ngàn phấn hoa là linh lực tinh cất của liên hoa.
Hai ngàn phấn hoa từ thể nội thẩm thấu vào từng mạch đạo của Nguyễn Thiên, khí huyết tất cả đều được nó chạy qua. Bấy giờ Nguyễn Thiên toàn thân dâng lên một cỗ lạ thường quang mang thất sắc, tựa như ánh sáng của bán tiên dược khi trước. Đương nhiên nó không phải, mà là ánh sáng của phấn hoa phát ra, đem thân hắn bao bọc lại, khí tức tăng vọt, linh lực toàn thân dâng trào.
Nguyễn Thiên gầm lên sảng khoái, linh lực thể nội bạo phát chấn nát cả biển lôi đình. Nhìn Nguyễn Thiên bên dưới, cự nhân hung tợn sắc mặt bàn tay phải che trời đập xuống, giống như muốn đập chết một con ruồi vậy. Dù là rùi cũng không thể nào chỉ dùng một bàn tay mà đập chết được, huống chi đây là Nguyễn Thiên.
Chỉ thấy Nguyễn Thiên toàn thân bạch ngọc linh lực gia trì, hướng bàn tay đang ép xuống hung hãn lao lên.
Đùng choàng, xèng xẹt... Nguyễn Thiên cơ thể xuyên thủng bàn tay ấy, lao vυ't lêи đỉиɦ đầu cự nhân thi triển ấn quyết.
Quyền phải nâng lên cao, âm dương chi khí từ tứ phương tám hướng như thác lũ đổ về, dung nhập lấy quyền ấn ấy mà hoá thành vô số xích sắt quấn chặt lại. Bên trong quyền ấn còn có một cỗ linh lực đang vùng vẫy như muốn thoát khốn, khiến cho quyền ấn của hắn rung chuyển dữ dội, cảm giác vừa nặng vừa lực.
Nguyễn Thiên quyền ấn rung chuyển hướng xuống đỉnh đầu cự nhân lao đến. Bàn tay bị thủng một lỗ đã nhanh chóng khép lại, cự nhân trên mặt không có nửa điểm đau đớn gì. Cự nhân nhìn lên Nguyễn Thiên, hai bàn tay đưa lêи đỉиɦ đầu vỗ lại, muốn đem Nguyễn Thiên vỗ thành huyết vụ. Nhưng khi bàn tay cự nhân thành công vỗ vào nhau, quyền ấn của Nguyễn Thiên đã tự khi nào chạm vào thiên linh cái của cự nhân.
Đùng choàng, ầm ầm... Xiềng xích trên quyền ấn của Nguyễn Thiên đứt ra, thẩm thấu vào trong đầu cự nhân, càng là linh lực toàn bộ nơi tay phá khốn thành công oanh liệt một kích chấn nổ đầu cự nhân.
Không chỉ đầu mà cả cơ thể của cự nhân cũng loé lên, rồi sau đó vỡ vụn hoá thành lôi đình đánh phá khắp nơi. Thiên kiếp cũng vì vậy mà chấn động, Nguyễn Thiên thâu quyền lao nhanh lên trời cao, nơi đó lấp loáng hai luồng âm dương chi nguyên đang lưu chuyển. Nơi đó tuyệt nhiên chính là âm dương thiên kiếp, nhưng Nguyễn Thiên không phải là muốn độ cái thiên kiếp này, mà muốn để âm dương chi nguyên của bản thân cắn nuốt âm dương chi nguyên bên trong thiên kiếp.
Đùng choàng, âm dương kiếp giáng xuống chỗ Nguyễn Thiên một đạo lôi đình màu đỏ sẫm, "âm dương chi nguyên đi!" Nguyễn Thiên quát, ngay sau từ cánh tay phải của hắn, hai luồng âm dương chi nguyên lao ra. Chúng thôn phệ đi ánh lôi vừa đánh xuống rồi xông thẳng vào âm dương thiên kiếp.
Xèng xẹt, choạc choạc... Nguyễn Thiên nhìn lên không khỏi lo lắng, không biết âm dương chi nguyên của hắn, có thành công cắn nuốt âm dương thiên kiếp hay không.