Đại Bá Chủ

Chương 46: Rời đi

“"Không sai, ba ta đều có lợi ~!” Bán tiên dược đang chìm đắm trong sự thoải mái và dễ chịu do linh khí tràn trề mang lại, mà vừa rên vừa nói.

Nguyễn Thiên cười gằn: “Còn dám tính kế cả ta!” Bất quá hắn cũng lấy được nửa phần bán tiên dược, nên cũng không có ý truy cứu bất cứ cái gì thêm.

Đình Nhã cũng che miệng cười, không ngờ một gốc dược khi có được linh trí lại là như này bộ dáng, còn biết tính kế người khác.

“Ha hả” Nguyễn Thiên và Đình Nhã cười lớn, vốn định hái ít củ cải về nấu canh, không ngờ lại hái được bán tiên dược. Bán tiên dược có hiệu quả tăng cao tuổi thọ đến hơn chục vạn năm, nhân sinh kiếp này của hai người sẽ là một chuyện dài đằng đẵng chắc rồi.

Sau khi hái được bán tiên dược, hai người với thánh dược đã không còn hứng thú nên quyết định ra về. Bận đi bận về của cả hai mất hết nửa ngày, vừa về tới sơn trang, trời bên ngoài đã vào xế chiều ánh nắng. Nguyễn Thiên vào bếp ngay cho nóng, cùng với Đình Nhã hai người đem bán tiên dược ra chế biến.

Một lúc lâu sau, cơm canh cũng xong mà dọn lên chiếc bàn giữa sơn viên, “Ngươi không chừa chút nào cho lão tổ tông sao?” Đình Nhã hỏi. Nàng ban nãy dùng thần thức dò xét chục dặm quanh đây cũng không thấy bóng dáng lão nhân đâu. Nghĩ lão hôm nay không muốn cùng hai người dùng bữa, ngụ ý hỏi Nguyễn Thiên sao không chừa lại cho lão một ít bán tiên dược.

“Không cần đâu!” Nguyễn Thiên ngồi xuống bàn đối diện Đình Nhã nói. Hắn rõ lão tổ tông hơn ai hết, bán tiên dược trong mắt lão với cọng cỏ mọc ven đường không hơn không kém. Bán tiên dược thật rất trân quý, nhưng phải trân quý với ai mới được. Trước một lão hoá thạch sống, tiên vương cảnh đã không cần ba cái củ cải này nữa rồi.

Sau khi dùng bữa, lúc này tại thư phòng, Đình Nhã một gốc nhắm mắt cảm thụ dược lực có trong bán tiên dược. Dược lực chảy khắp cơ thể nàng, làm cho nàng cảm thấy một loại cảm giác khoan khoái khó tả. Toàn thân ấm áp, càng là khí huyết lưu thông càng thêm trơn tru, đối với tu vi cũng là củng cố không ít.

Đình Nhã mở mắt nhìn lấy Nguyễn Thiên ngay chỗ bàn sách, rõ hắn vẫn đang ngồi ngay cái truyền tống trận. Đình Nhã bấy giờ hết sức tập trung nhìn hắn, bởi cơ thể hắn đối với dược lực mới có biến hoá rõ ràng.

Toàn thân Nguyễn Thiên lúc này chìm trong thất sắc mơ hồ, bên ngoài như ẩn như hiện tiên khí vờn quanh. Nơi mi tâm phát ra ánh sáng an lành, Đình Nhã biết đó là nguyên thần của hắn đang lột xác có lẽ.

Nhưng hết thảy đặt biệt nhất chính là hạt chủng nơi thể nội của Nguyễn Thiên, ngày càng lấp lánh. Bấy giờ Nguyễn Thiên mở bừng hai mắt, cảm khái nói: “Tiếc cho chỗ bán tiên dược tính, hầu như tất cả đều bị đạo chủng nuốt sạch!”

Nơi thể nội hắn đạo chủng lấp lánh tinh xảo vô cùng, tu vi của hắn từ sơ kì ngưng chủng cảnh đã thăng đến đại viên mãn.

“Ở đây còn một chén, ngươi dùng đi” Đình Nhã ngồi xuống trước mặt Nguyễn Thiên, đưa đến trên tay một chén canh. Canh này hiển nhiên là tinh xuất từ bán tiên dược, nàng không dùng hết, vẫn thừa một chén mà để cho hắn.

Nguyễn Thiên xua tay từ chối: “Của nàng, ta không nhận đâu!”

Nhưng ngay lúc hắn đang há miệng, Đình Nhã đã múc một muỗng rồi cho vào cái miệng ấy của hắn. Được nữ nhân đút cho ăn, có nam nhân ngu mới cự tuyệt “À...” Nguyễn Thiên há to chiếc miệng, để cho nàng đút canh.

Nhưng đời ít khi đẹp được như mơ, Đình Nhã nắm lấy hàm của Nguyễn Thiên giữ lại, rồi đem chén canh trên tay đổ hết thảy vào trong miệng hắn. Song nàng còn dùng linh lực khoá mõm hắn lại, Nguyễn Thiên muốn sặc mà sặc không ra, giãy giụa một lát mới đem chỗ canh trong họng hoàn toàn nuốt xuống.

Lúc này cấm chế trên miệng cũng được giải trừ, nhưng hắn không nói gì với nàng mà nhanh chóng tỉnh tâm thiền toạ. Đem chỗ dược tính kia chuyển hoá cho cơ thể dùng, không thì với chỗ ấy dược lực có khả năng cắn hắn.

Một lúc khá lâu sau, Nguyễn Thiên từ từ mở mắt, mở miệng định mắng yêu Đình Nhã thì thấy nàng đã gục trên bàn, ngủ từ bao giờ.

“Ở đây lạnh lắm!” Nguyễn Thiên bế nàng đến phòng ngủ, đặt nàng ngay ngắn trên giường, đắp chăn cho nàng.

Song hắn cũng leo lên chống cằm nằm cạnh, vốn muốn ngắm nàng hết đêm nay, nhưng có lẽ ông trời không tác thành, hoặc tác thành theo một cách khác mà hắn đã ngủ thϊếp đi.

...

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã mọc trên đầu cả hai, Đình Nhã lúc này cũng chậm mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm trong lòng Nguyễn Thiên. Nàng tuy có đỏ mặt nhưng cũng nhắm mắt vờ ngủ tiếp, như chưa từng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hai người cũng chẳng xảy ra chuyện gì, Nguyễn Thiên lúc sau khi tỉnh giấc thấy Đình Nhã trong lòng đã hét toáng lên.

“Sao vậy, ngươi sợ ta làm gì ngươi à?” Đình Nhã híp mắt nói.

“Nàng chưa đi à?” Nguyễn Thiên trầm ngâm nói. Hắn sợ lắm khi tỉnh giấc không thấy nàng đâu, nhưng khi thấy nàng ngay bên, hắn lại nghĩ bản thân đang mơ, mà liên tục tự tát vào mặt mình mấy cái liền cho tỉnh.

Biết được Nguyễn Thiên sẽ như vầy khi tỉnh, nên nàng ban nãy đã nằm lại, nàng cũng không muốn không từ mà biệt.

“Ngươi không có mơ, ta lát nữa sẽ đi” Đình Nhã lăn người đắp chăn lười biếng nói.

...

Bóng chiều dần buông bóng xế tà, trước cổng sơn trang Nguyễn Thiên kế bên Đình Nhã, đối diện lão tổ tông. Lão nhân gia tay hướng không gian trước mắt, ngay vị trí đối diện mặt trời rách ra một không gian thông đạo.

“Ngươi yên tâm, ta rồi sẽ quay về thăm ngươi mỗi năm” Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên nói.

Nguyễn Thiên dù rất không nỡ chia xa, nhưng không thể không cười gật đầu ừm một cái.

Lão nhân khụ hai tiếng, hướng Đình Nhã nghiêm túc nói: “Ngươi một khi đã đi, sẽ không thể nào trở lại, suy nghĩ cho kỹ. Cấm khu Bảo Thiên nằm ở một không gian độc lập, dù ngươi biết rõ vị trí, chí tôn cảnh cũng mở không ra.”

Nhìn thấy nét mặt chần chừ của Đình Nhã, dù Nguyễn Thiên rất muốn giữ nàng lại, nhưng hắn hiểu Đình Nhã bản thân nàng muốn gì. Nguyễn Thiên bước lên trước nắm lấy tay Đình Nhã rồi nói: “Đi đi, nàng không thể về thăm ta, nhưng ta có thể đi thăm nàng, 2 năm sau, ta chắc chắn sẽ tìm nàng.”

Đình Nhã xúc động nói: “Biết nơi đâu mà tìm?"”

“Đến lúc đó, tên ta chắc chắn sẽ vang như sấm, nàng không phải lo không thể gặp được ta” Nguyễn Thiên nghiêm túc thần sắc lên tiếng.

Chưa để nghe hắn nói dứt câu, Đình Nhã đã nhào đến ôm hắn một cái, một cái khá lâu, vô cùng dịu dàng.

Thoát khỏi cái ôm ấy, nàng bước về hướng thông đạo không gian, hướng Nguyễn Thiên ánh mắt chan chứa nói: “Ta chờ ngươi, hẹn gặp lại.”

“Ừm” Nguyễn Thiên gật đầu, cũng là lúc Đình Nhã bước vào thông đạo, vết rách thông đạo theo sau bóng lưng nàng khép lại, cũng chính là lúc nước mắt nam tử không kiềm được nhẹ rơi. Hắn đã cố nén đến khi nàng không thể nhìn thấy, mới dám buông thả cảm xúc dạt dào trong lòng.

Hai năm không dài, tình ý không ít, nhân duyên như thế lẽ nào đứt đoạn, hắn biết nàng không thể như trước, nắp sau cánh cửa, thấy hắn yếu đuối mà chạy vào an ủi nữa.

Nhìn lên bóng chiều tà, Nguyễn Thiên đôi mắt ướt lệ, nhưng kiên cường bên trong con ngươi lộ rõ.

“Đợi ta, đợi ta đuổi kịp bước chân của nàng” Nguyễn Thiên nói.

Đình Nhã như một loài chim trời, nàng không thích ở trong một cái l*иg, dù cho cái l*иg đó có lớn đến đâu, dù cho nó có đẹp đến đâu. Mãi mãi nó cũng không thể so được với bầu trời mà nàng thật sự nhắm đến.

Muốn cùng một loài chim trời sánh bước, Nguyễn Thiên chỉ có thể trở thành một con đại bằng. Một con phượng hoàng thật sự, đập cánh có thể che trời, có thể bảo vệ lấy một nàng chim trời sâu thẳm trong lòng.

Lão nhân đưa mắt nhìn Nguyễn Thiên bộ dáng, lão khẽ thở dài, tâm tư của hắn lão thấu hiểu tất thảy.

Bảo Thiên cấm khu yêu cầu tộc nhân phải có tu vi cấp tôn giả trở lên, mới được phép rời khỏi cấm khu. Đây là pháp tắc Bảo Thiên tiên đế lập ra, nhằm bảo vệ tộc nhân của mình, tránh cho tộc nhân thực lực không đủ lại một lòng tìm đến nguy hiểm.

Nguyễn Thiên hướng sơn trang đi vào, tại trong nhà đá đóng cửa, hắn đã quyết tâm, nội trong hai năm phải đột phá tu vi, rời khỏi Bảo Thiên cấm khu, tìm Đình Nhã.