Đại Bá Chủ

Chương 43: Kẻ sai kẻ say!

Trác kiếm bổ xuống, càn khôn úp nhào dị tượng, mênh mông thần uy đem phiến không gian nơi đây vạn dặm nhấn chìm. Vô ngần vực ngoại dưới công kích của hai người bạo nổ mà từng hồi rung lên.

“Gϊếŧ!” Hoàng Yến hét lớn, quyền ấn xiết chặt hướng Bảo Thiên đánh xuống, đồng dạng Bảo Thiên cũng vung quyền đón đánh lên.

Tiên vương đọ quyền, nhật nguyệt phai nhoà, quang mang chiếu khắp Cửu Thiên, bách tộc ngước nhìn.

“Năm đó ngươi chà đạp ta, chà đạp cả sự thanh khiết của nàng, công đạo bất dung ngươi!” Hoàng Yến nói.

“Hừ, một vầng trăng đẹp, ta chỉ muốn giữ lấy để một mình ngắm lấy, không thì để tạp nham như ngươi xứng chắc?” Bảo Thiên nói.

Hoàng Yến cùng Bảo Thiên song phương quyền ấn giao thủ, hơn trăm chiêu hai người bọn họ mới tách ra. Nhưng chưa điều tiết được ba nhịp thở, hai người lại lần nữa lao vào quấn lấy nhau.

Hư không chiến trường vực ngoại nơi họ đánh qua, thiên khung biến đổ đến đó, hai người giao thủ vắt kiệt lẫn nhau trong suốt 10 năm liền.

“Đòi ta trả nàng cho ngươi? Sao ngươi không nghĩ xem nàng cũng không hề thích ngươi!” Bảo Thiên nói.

**

“Ngươi lại làm phiền ta?” Nguyệt Dạ nói, nàng ngồi dưới gốc đào, xung quanh là vô số cây đào, lại sau lưng một căn nhà nhỏ nhưng lại vô cùng tỉ mỉ chi tiết xây nên.

Bảo Thiên đối diện thở dài: “Nàng vẫn còn nhớ hắn sao?” Nơi đây là Bảo Thiên cấm khu, hắn biết nàng thích hoa đào nên đã trồng một rừng đào, xây một gia trang ấm cúm cho nàng ngay sau.

“Hắn nào?” Nguyệt Dạ khẽ hỏi.

“Cái tên gì ấy nhỉ, Hoàng Yến thì phải?” Bảo Thiên nhắm một mắt mở một mắt, hắn biết Hoàng Yến nhưng cố tình nói như vậy.

Nghe nhắc đến Hoàng Yến, Nguyệt Dạ tay dừng lại tiếng đàn, nhẹ đặt bàn tay lên cây đàn nhìn những cung đàn, nàng khẽ nói: “Nếu ta nói, ta không có gì với hắn, ngươi tin không?”

“Tin” Bảo Thiên đáp ngay và luôn, nàng là bị hắn cưỡng ép đưa về nơi đây. Hắn có được thể xác của nàng, có được với nàng một đứa con, lại là không có được trái tim của nàng. Vì vậy không lý nào một người không yêu hắn, phải phân minh với hắn làm gì.

Càng là nhìn nàng có chút âm trầm, Bảo Thiên tiếp tục hỏi: “Vậy nàng nói xem, nàng với hắn như nào, lại để hắn trăm năm trước vì nàng mà điên đảo lên?”

Nguyệt Dạ trầm tư, nàng ngước nhìn những cánh đào phiêu diêu, bản thân như quay về trăm năm trước dưới gốc đào, dưới ánh trăng, năm đó gặp gỡ Hoàng Yến trong đêm như nào kể lại.

“Cũng lãng mạn nhỉ?” Bảo Thiên nghe nàng kể lại xong, tâm tình có chút không vui mà trào phúng.

“Cùng ở trong ngũ mỹ năm đó, nếu ta gặp nàng sớm hơn thì...!”

“Ta chỉ ái mộ tài hoa của hắn, chỉ thích cái cách hắn ngâm thơ, chưa từng nghĩ qua với hắn ý tứ quá mực” Nguyệt Dạ nói.

"Vậy lúc ấy, nàng cũng chỉ thương hại hắn thôi à?" Bảo Thiên hỏi được là hỏi dò cho ra lẽ.

“Ngươi ra tay quá tàn nhẫn!” Nguyệt Dạ lắc đầu lời nói thoáng lộ vẻ ưu tư, việc này càng khiến dung nhan vốn đã tuyệt mỹ của nàng tô thêm vẻ quyến rũ mê người, tựa như ánh trăng vậy, với vẻ đẹp lúc vui, lúc buồn khi nhìn vào rất khác nhau.

“Tốt” thầm nghĩ Nguyệt Dạ trong lòng không có nam tử khác, đối với bản tính chiếm hữu của hắn tương quan nên hắn rất lấy làm hài lòng.

“Chẹp chẹp, ta lại thấy thê tử hôm nay đẹp quá, ngày mai là ta phải đến Hồng Mông chi địa tu luyện rồi. Hôm nay nàng vất vả một chút giúp ta nhỉ?” Bảo Thiên tắt lưỡi ánh mắt nóng bỏng nhìn lấy Nguyệt Dạ, lời nói cũng mang theo một hơi nóng lạ thường.

Cái này giúp đỡ, Nguyệt Dạ đương nhiên hiểu ý, nàng cũng lười đáp lời, không muốn cùng Bảo Thiên nửa điểm phát sinh quan hệ, nhưng nàng và hắn cũng đã có con luôn rồi. Nàng còn là đang bị giam lỏng ở đây đi, mặt cho hắn muốn làm gì thì làm, nàng cũng không phản kháng như trước đây. Bởi mọi sự phản kháng của nàng đều là vô dụng, thậm chí càng phản kháng hắn lại càng hưng phấn, lúc ấy thì nàng thảm rồi.

**

“Ta biết, đương nhiên biết! Nhưng ngươi đáng gϊếŧ! Rất là đáng gϊếŧ!” Hoàng Yến nói, ngữ khí pha chút điên cuồng.

...

Công đức thánh văn của Hoàng Yến quá sức phi thường, công kích đánh ra thì yếu nhưng lực phòng ngự của nó cứ như vô đối. Nhưng đánh đến cả chục năm, thứ gì còn lại thứ gì phai một đi, vạn vật trên đời khó tránh, công đức thánh văn của Hoàng Yến hắn cũng vậy, đã dần tiêu hao sạch.

Mà với pháp tắc chi lực của Bảo Thiên, hắn là người tạo ra pháp tắc, thế nên chỉ cần hắn còn sức dùng, pháp tắc chi lực sẽ mãi vẫn còn để hắn sử dụng lấy.

Bấy giờ Hoàng Yến bị Bảo Thiên một quyền chấn cho bay ngược về sau. Công đức thánh văn trên người hắn đang mai một, bấy giờ chợt tán loạn. Những lớp thánh quang dần trở nên phai nhạt, đến lúc hắn miễn cưỡng dừng lại được trong không gian, thì chỗ công đức trong hơn trăm vạn năm qua tích góp, cuối cùng cũng đã hoàn toàn tiêu tán.

Thời khắc này Hoàng Yến ngưng trọng nhìn lấy Bảo Thiên nơi xa, ánh mắt hắn chứa đựng sự không cam lòng. Hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, bằng tài năng của bản thân đi đến đỉnh cao danh vọng. Ngỡ bản thân đã có thể kiếp này sống trong an lạc, cùng với Nguyệt Dạ kết thành lương duyên. Nào ngờ ngày đó, Bảo Thiên xuất hiện, hắn đã chà đạp lên danh vọng đáng kiêu ngạo của hắn, còn cướp đi Nguyệt Dạ người trong lòng của hắn.

Vốn nghĩ sau hơn trăm năm bán mạng tu hành, khi hắn đạt đến đỉnh cao lĩnh vực nhân đạo, muốn tìm Bảo Thiên báo thù. Nào ngờ, nhờ có bối cảnh chống lưng, Bảo Thiên đã bái Hồng Mông Đế làm sư, sớm đã đứng vào lớp chân tiên mắt nhìn xuống phàm đạo như hắn.

Hắn dùng cả đời để tu luyện, không bạn không thầy, chỉ là tán tu lại đạt được hôm nay thành tựu tiên vương. Nhưng, hắn dù đánh đổi như nào, kiên trì cố gắng ra sao, cũng không bằng một Bảo Thiên con đường được lót thảm cứ thế nhẹ nhàng bước lêи đỉиɦ cao, đợi hắn từ từ đuổi kịp.

Mãi đến tận khi hắn đuổi kịp Bảo Thiên bước chân, vốn muốn đường đường chính chính cướp lại Nguyệt Dạ, đòi lại công đạo. Nhưng hắn cảm thấy bản thân dường như đã sai rồi, bấy giờ hắn mới thật sự hiểu ra sự thật tàn khóc.

“Công đạo cũng chỉ tồn tại trong tay kẻ mạnh!” Hoàng Yến vô thức nói ra, nhưng ngay sau đó hắn đã lập tức gạt bỏ suy nghĩ.

Đối diện Bảo Thiên vung quyền đánh đến, “Định Khôn Quyền!” Phía sau hắn xuất hiện vô số hình ảnh kì lạ, có chí tôn đang đứng trên một đỉnh núi ngước nhìn trời cao. Có chân tiên tam chiếu cưỡi mây ngũ sắc lướt đi trong biển sao, có tiên vương đang xếp bằng trên toà đài, còn có tiên đế trên cao chín tầng trời vén mây nhìn xuống hắn.

Những hình ảnh này đều không phải thực, nhưng cũng không phải giả mà đều theo quyền ấn của Bảo Thiên, đồng loạt trấn áp về phía Hoàng Yến.

Nhìn một quyền chí thượng đang lao đến chỗ mình, Hoàng Yến biết đã đến lúc phân ra sinh tử, thánh văn công đức đã mất, bấy giờ chân chính thực lực, những gì hắn có bắt buộc phải đem toàn bộ thi triển.

“Bảo Thiên, đến lúc ngươi trả giá rồi!!!”

“Đoạn Thương Khung, Chi Thượng Bất Giản Lai!” Hoàng Yến gầm lớn, quyền ấn theo sau đánh đến, một quyền này bao hàm sở học một đời của hắn.

Ầm ầm, hai quyền va chạm, càn khôn vực ngoại nơi đây trực tiếp úp nhào, không gian nơi đây tứ cực bị nhấn chìm trong tiếng tụng kinh.

Trước vô thượng pháp tắc của Bảo Thiên, xung quanh hai người xuất hiện vô số những vũ trụ li ti.

Những vụ trụ này vừa xuất hiện, thời gian của chúng đã trôi qua năm sáu cái kỷ nguyên. Mà lúc này, một trong số những vũ trụ đó, một lão nhân tay cầm ngọc giản đang dạy đệ tử trong tông, thì cảm thấy biến thiên dị tượng mà nhìn ra thế giới bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài vô ngần có vô số thế giới, nhưng nổi bật nhất chính là hai người khủng lồ quyền ấn đối kháng. Những vũ trụ khi so với hai người khủng lồ, cứ như đem cát so với sa mạc vậy, hết sức nhỏ bé đến không đáng kể.

“Chuyện gì vậy sư tôn?” Một tiểu đồ đệ khoảng 15 tuổi của lão lên tiếng hỏi.

“Đây, đây là thần, thần đang giao đấu!!!” Lão bần thần trong giây lát rồi thất kinh hét lớn, thế giới của bọn họ tôn thần là kính ngưỡng cao nhất. Thần không gì không làm được, thần có thể khai thiên lập địa, thần có thể tạo nên vũ trụ, thần có thể hủy diệt mọi thứ.

Tuyệt nhiên bấy giờ thế giới của lão đã coi hai người Hoàng Yến và Bảo Thiên chính là thần.

Cũng chính lúc này những thế giới ấy đồng loạt rực cháy rồi nổ bôm bốp trong hư không, Bảo Thiên nhấn mạnh quyền về trước. Hoàng Yến trong mắt loé lên kinh hãi thần sắc, một quyền của hắn dưới một quyền của Bảo Thiên đã thua.

Chỉ thấy cánh tay phải nắm quyền đó của Hoàng Yến hoá thành huyết vụ, Bảo Thiên một quyền khác đấm vào mặt hắn khiến hắn văng ra xa. Ở cảnh giới như hắn cánh tay phải dần khôi phục, nhưng hắn đã không còn có thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Bởi toàn thân khí huyết của hắn lúc này khô cạn, một chiêu vừa rồi của hắn đã rút hết toàn lực, một chiêu khi nãy không khác gì trăm chiêu khi đánh với Bảo Thiên chục năm qua, một chiêu thắng là thắng, bại là bại không có nhưng.

Nhìn Hoàng Yến la liệt trước mặt, Bảo Thiên chậm rãi bước tiến đến, nhìn xuống Hoàng Yến, Bảo Thiên nói: “Ngươi có hai lựa chọn...”

*

“Cố tổ cho lão tổ tông hai sự lựa chọn, một là chết, hai là thiên đạo tuyên thệ, và lão tổ tông đã chọn cái thứ hai để giữ lại tính mạng, bởi ngài vẫn muốn một ngày nào đó có thể cứu được người mình yêu.”

“Nội dung của thiên đạo tuyên thệ, chính là để lão tổ tông mãi mãi bị giam trong cấm khu, duy trì hương hoả cho các đời tộc nhân Bảo Thiên. Cũng chính vì vậy mà lão tổ tông nói với nàng ông ấy một thân xiềng xích, vì ông ấy không thể rời khỏi cấm khu này.”

“Sau khi trở về cấm khu, lão tổ tông và Bảo Thiên cố tổ nhận ra Nguyệt Dạ cố tổ đã nhân cơ hội hai người lưỡng bại câu thương mà bỏ trốn. Từ đó Nguyệt Dạ cố tổ mất tích, nhưng hậu đại của bà và Bảo Thiên cố tổ vẫn để lại, nên mới có 27 đời con cháu của Bảo Thiên!” Nguyễn Thiên nói.

“Nói như vậy, Bảo Thiên cố tổ ngươi cũng không phải loại tốt lành gì!” Đình Nhã bĩu môi nói.

“Mặt dù nàng nói rất khó nghe nhưng ta phải công nhận!” Nguyễn Thiên cảm khái nói.

“A, uổng cho ta từng tiếc thương cái chết của cố tổ ngươi!”

“Năm đó cả ba thầy trò Hồng Mông Đế không phải dạng gì tốt lành cả, câu chuyện về bọn họ quá nhiều. Rốt cuộc ai đúng ai sai, ai chính ai tà có trời mới biết!” Nguyễn Thiên thở dài nói.

“Ấy!” Đình Nhã như nghĩ ra cái gì đó mà thốt lên.

Nguyễn Thiên ngây ngốc nhìn nàng, nàng hướng hắn ánh mắt thắc mắc hỏi: “Không phải lão tổ tông với Bảo Thiên cố tổ ngươi là kẻ thù à, sao lại không đập chết ngươi luôn đi!”

“A, nàng nói dễ nghe tí được không?” Nguyễn Thiên cảm khái

“Thiên đạo tuyên thể là bảo hộ tộc nhất mạch Bảo Thiên, làm trái ắt bị thiên phạt đánh chết!”

“Nguyệt Dạ cố tổ có còn sống không?” Đình Nhã hỏi.

“Nàng có thể hỏi những câu dễ trả lời hơn không?” Nguyễn Thiên nói, “Ta không biết” hắn lại nói.

“Nếu ta là lão tổ tông, cả đời ôm một tia hy vọng không thể nào thực hiện, chi bằng kết thúc tất cả!” Đình Nhã cảm khái nói.

Như nhìn ra ý tứ trong lời nói của nàng, Nguyễn Thiên nói: “Không phải là không có hy vọng, nếu lão tổ tông đột phá thành chuẩn tiên đế có khả năng sẽ phá được thiên đạo tuyên thệ.”

“Còn có chuyện này?” Đình Nhã ngạc nhiên.

“Thiên đạo tuyên thệ dựa trên tu vi của người tuyên thệ lúc lập tuyên thệ mà phán định tuyên thệ. Sau khi người đó đột phá cảnh giới cao hơn, thiên đạo tuyên thệ trước đó sẽ mất tác dụng” Nguyễn Thiên giải thích.

“Nhưng chuẩn tiên đế chắc rất khó để đột phá a?” Đình Nhã hỏi.

“Nàng có thể không hỏi mấy câu vô tri như này không?” Nguyễn Thiên cảm khái.

“Phải rồi, không phải Ngũ Trùng Thiên không cho phép tu sĩ tiên đạo tồn tại ở đây sao? Sao...”

“Không sai, Ngũ Trùng Thiên không cho nhưng Bảo Thiên cấm khu thì có...” Nguyễn Thiên còn chưa dứt câu giải thích, Đình Nhã đã chen ngang lời nói: “Ngũ Trùng Thiên có pháp tắc của Ngũ Trùng Thiên, Bảo Thiên cấm khu có pháp tắc của Bảo Thiên cấm khu, không nơi nào như nơi nào. Dù là Bảo Thiên cấm khu nằm trong Ngũ Trùng Thiên cũng không bị ảnh hưởng bởi pháp tắc Ngũ Trùng Thiên. Ngũ Trùng Thiên cấm sinh linh tiên đạo, nhưng Bảo Thiên cấm khu thì không, hửm đúng không?”

Nghe Đình Nhã thuyết một tràng, Nguyễn Thiên nhất thời mê mang, ổn định lại mới gật gù đồng ý, hắn đoán nàng chắc đã được lão tổ tông thuyết qua.

Bấy giờ tại một gốc nhỏ không biết đến trong cấm khu Bảo Thiên, nơi đây xung quanh hoa đào phủ, ở giữa rừng đào lại có một căn nhà nhỏ.

Xung quanh khung cảnh hữu tình nên thơ, tại trong căn nhà, bên sân dưới một gốc đào, nhìn lên trăng sáng trên cao, lão nhân râu tóc bạc phơ độc chước thưởng nguyệt.

Thở dài cầm chén rượu trên tay, chiếc chén ngọc năm nào lão còn giữ lại...

*

Tại Nguyệt gia, Hoàng Yến sau một đêm ngâm thơ cùng Nguyệt Dạ đã từ từ mở mắt. Hắn không biết bản thân đã ngủ qua bao lâu, chỉ thấy xung quanh khung cảnh yên ả, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác bất an.

Vẫn là trên tay chén ngọc, vẫn trước mặt bàn thạch, vẫn ngay đây chén trà, chỉ là nguyệt đã không thấy đâu, chỉ còn một mặt trời ban trưa rọi xuống gây gắt ánh nắng.

Càng là chủ nhân khúc phổ kia đâu rồi, người con gái ấy, dù trong mộng hắn cũng cùng nàng vui ca dưới trăng. “Nguyệt Dạ” Hoàng Yến gọi tên nàng liên miên, thấy không có tiếng động, hắn vội rời khỏi hậu viện đẩy cửa đi vào trong nhà Nguyệt Dạ tìm người.

Nhưng vừa đẩy cửa, trước mặt cảnh tượng khiến hắn sửng sốt. Chỉ thấy chung quanh một mảng đen kịch, mùi khét còn động lại trong không khí vô cùng nồng đậm. Đã trải qua việc gì, trong đầu hắn nghĩ ra vô số viễn cảnh không muốn xảy ra nhất.

“Nguyệt Dạ” Hoàng Yến gọi lớn, nhưng không một ai đáp trả.

...

“Nguyệt Dạ!” Hoàng Yến nằm ở trên đất một tay ôm cái chén ngọc trong lòng, một tay vương hướng Nguyệt Dạ gọi. Tay của hắn vừa vương lên đã bị một người đạp xuống chà đạp trên đất, cố nhịn cơn đau hắn nhìn lên Nguyệt Dạ.

Nhưng bỗng một lúc lâu sau, hắn gào lên trong đau đớn, bởi không chỉ có một tên đạp tay hắn, mà là có đến tám tên khác thay phiên giẫm đạp lên hắn.

“Hoàng Yến!” Nguyệt Dạ không nhịn được la lên, nàng vừa muốn chạy lên thì một bàn tay đã ôm lấy eo nàng kéo lại. Nam tử khẽ nâng cằm Nguyệt Dạ lên, nhìn xuống nàng tuyệt mỹ dung nhan nói:

“Một tên tạp nham mà thôi, nàng hà tất phải lo lắng cho hắn?”

“Cút ra!” Nguyệt Dạ hất tay nam tử khỏi cằm mình, thoát khỏi cái ôm eo của hắn chạy đến bên Hoàng Yến.

“Dừng tay, các ngươi không nghe thấy hả, mau dừng tay...!!!” Nguyệt Dạ hét ngăn đám người hành hung Hoàng Yến, nhưng bọn chúng căn bản một câu của nàng cũng không nghe lọt.

Nàng bấy giờ tu vi một thân bị nam tử khi nãy phong cấm, không thể nếu không cũng không phải trơ mắt nhìn Hoàng Yến bị đám người giày vò. Mà hắn cũng đồng dạng tu vi bị phong cấm, bị đám người đem ra lăng nhục.

“Theo ta về Nguyễn gia, ta sẽ phát lòng từ bi tha cho tên tạp nham đó một cái mạng” nam tử phía sau bắt một cái ghế ngồi xuống chễm chệ rồi thờ ơ nói.

“Không được! Vạn lần không được nghe hắn, Nguyệt Dạ, ư a...!!!” Hoàng Yến gắng sức gào lớn, ngay sau đó đám người mạnh hơn lực đạo đem hắn đạp lên như dẻ rách.

Đau lòng nhìn Hoàng Yến bộ dáng, hắn là vì nàng hôm đó mất tích, mới truy lùng đến tận đây. ”Hai năm nay ngươi sống vất vả rồi!” Nguyệt Dạ oán trách bản thân, ái nấy lời nói.

“Không, đừng mà!”

“Câm miệng cho lão tử!” Một tên đại tráng, mạnh bạo đạp xuống lực đạo khiến Hoàng Yến phun ra một ngụm máu sẫm, lại là thất khiếu cùng chảy máu theo.

Cơ thể bị lún xuống một đoạn, càng là chiếc chén ngọc trong lòng hắn bị cấn nên cũng gần phân nửa vỡ nát, cắt vào da thịt hắn.

“Không!” Nguyệt Dạ hét lớn, nàng vừa chạy đến muốn vương tay ra nắm lấy Hoàng Yến xem xét tình hình. Thì một đạo hấp lực từ sau đã kéo nàng về, nàng bất chi bất giác bị kéo a lên một tiếng. Sau lại định thần mới phát hiện bản thân đã ngay ngắn ngồi trên đùi nam tử kia, nàng vừa như muốn nói gì, tay nam tử kia đã đặt lên ngực của nàng xoa nắn lấy.

“Khốn kiếp!!!” Hoàng Yến thấy rõ một màn câm phẫn hét lớn, nhưng tiếng hét lớn của hắn bấy giờ như tiếng côn trùng kêu vậy, chẳng ai quan tâm đến.

Nguyệt Dạ rên lên, cũng là bật khóc, nam tử không dừng tay, thoát y của nàng hôn hít lấy cảnh tượng cố tình để Hoàng Yến xem.

“Nguyễn Bảo Thiên tên chó nhà ngươi!!!”

Đáp lại tiếng gào đầy phẫn nộ của Hoàng Yến, Bảo Thiên chẹp chẹp hai tiếng sau khi nếm xong Nguyệt Dạ, đưa một ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Hoàng Yến la liệt bên dưới, giống như nhìn một con súc vật vậy.

Ánh mắt của hắn chứa đầy sự thương hại cùng khinh thường mà đời này Hoàng Yến không bao giờ quên được.

“Khốn

Kiếp

Bảo

Thiên!!!!”

*

Lão nhân hít sâu một hơi, rồi uống cạn chén rượu trên tay.

*

“Nguyệt Dạ rời đi rồi?” Hoàng Yến ngửa đầu thống khổ gào lên, thanh âm khiến cả cấm khu rung chuyển dữ dội, không gian trải dài những vết rách.

“Câm miệng của ngươi lại, con của nàng còn ở đây!” Bảo Thiên tức giận quát nhưng ngữ khí thâu diễm. Không thì với hai tiên vương mà hóng lên cùng lúc, trời còn sập huống hồ một nhỏ bé cấm khu, lúc ấy con của hắn sẽ ra sao khi cấm khu đổ nát.

“Con của nàng!?” Hoàng Yến bần thần, như nhớ ra gì đó, hắn bỗng phá lên cười điên dại, nhưng ngữ khí của hắn đã thâu diễm. Tiên vương tùy tiện cũng có thể đem đến hủy diệt, đấy là minh chứng, chỉ khóc cười cũng dẫn đến một hồi đại kiếp.

*

Thở ra một hơi, lão nhân ánh mắt trầm xuống khẽ lẩm bẩm: “Đến cuối cùng, cũng chỉ mình ta say.”

Lão cả đời chấp niệm với Nguyệt Dạ, nhưng nàng có đối với hắn cũng chỉ là mến mộ, thương cảm, tự trách. Lão tự hỏi, đã có bao giờ lão sống cho chính mình hay chưa, có, chính là những lúc lão tung hoành khắp Cửu Thiên với danh xưng Thi Thánh. Lúc ấy dù là mấy lão quái vật chân tiên gặp lão, cũng cung kính cúi người gọi hai tiếng tiên sinh.

Vậy mà lão lại bỏ đi một đời đức cao vọng trọng, để mong sánh bước cùng một ánh trăng.

Nguyệt Dạ như một ánh trăng vậy, nàng nhìn thấy mọi nam nhân trên thế gian này, nàng làm cho họ quyến luyến, nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ thuộc về bất cứ một ai.

Bảo Thiên không, mà Hoàng Yến cũng không.

“Bảo Thiên ngươi sai rồi!”

“Ta thì say rồi!”