Đại Bá Chủ

Chương 44: Trước lúc chia xa

Sau khi cùng Đình Nhã nói chuyện phiếm một buổi, Nguyễn Thiên nhìn ra ngoài thì mới thấy trời đã tối, lòng thầm cảm khái: “Mọi khi nói chuyện với Đình Nhã, là tuyệt nhiên phải nói hết một ngày!”

Sáng hôm sau, Nguyễn Thiên từ tờ mờ sáng đã bắt tay vào nấu ăn, đến khi mặt trời vừa nhô lên khỏi ngọn núi, hắn hết thảy đồ ngon đều bày bố ra bàn.

Trước mặt ba người Nguyễn Thiên, Đình Nhã cùng lão tổ tông, là một bữa ăn thịnh soạn được bày bố tỉ mỉ, trên một chiếc bàn thạch sạch sẽ, được đặt ngay ngắn ở giữa sân sơn trang.

Đình Nhã hít một hơi rồi cảm khái: “Trù nghệ của ngươi bất phàm a!”

Nguyễn Thiên trên mặt thì cười nhưng trong lòng thì nghĩ. Đổi lại là người khác nói câu đó, hắn sẽ nghĩ là khen, nhưng Đình Nhã nói câu đó, thì hắn nên suy nghĩ lại trước khi tiếp thu.

Ba người ngồi vào bàn, Nguyễn Thiên trịnh trọng mời hai người còn lại dùng cơm. Lão tổ tông gắp một miếng thịt cho vào chén, hướng Nguyễn Thiên ánh mắt hỏi: “Tiểu tử ngươi tu vi khôi phục rồi chứ?”

“Nhờ phúc của người, tu vi của ta đã khôi phục như trước rồi a” Nguyễn Thiên nói.

Hôm Đình Nhã độ kiếp, mắt thấy nàng bị lôi trụ nhấn chìm không rõ sống chết, vì muốn cứu nàng mà hắn đã đặt bản thân vào thế bất chấp tính mạng. Linh lực bị vắt kiệt, đạo chủng tu vi phế mất, nguyên thần câu biến, còn may là có lão tổ tông đã nhặt lại cho hắn cái mạng.

“A phải rồi lão tổ, hôm đó là người đã xua đuổi âm dương thiên kiếp của con phải không ạ?” Đình Nhã nhớ ra gì đó, hướng lão nhân gia hỏi, một phần là để hỏi, một phần là muốn bắt chuyện với lão.

“Có à, ta chỉ ngáp một cái!” Lão nhân lười biếng nói.

“Dạ cảm ơn lão tổ!” Đình Nhã híp mắt nói.

Lão nhân ăn rất nhanh, Nguyễn Thiên cùng Đình Nhã vừa cầm đũa lên là lão đã dùng xong cơm. Lúc này lão lấy ra chiếc chén ngọc bị vỡ đặt lên bàn, rót rượu vào trong rồi nhăm nhi từng chút một, chép chép.

Nguyễn Thiên hướng lão hỏi: “Người không ăn thêm à?”

“Chép chép, không” lão nói rồi một tay cầm vò rượu, một tay nâng chén ngọc đứng lên rời đi.

“Khoan đã lão tổ” Đình Nhã gọi, lão nhân dừng bước quay lại nhìn nàng khó hiểu.

“Con, con muốn hỏi, người có cách giúp con rời khỏi Bảo Thiên cấm khu không ạ?” Đình Nhã hướng lão hỏi.

“Ta đã nói ta không thể giúp ngươi trở về!” Lão nhân nói.

“Không, ý con là rời khỏi cấm khu là được.”

Lão nhân quay người lại, nhìn Đình Nhã nghiêm túc hỏi: “Ở đây không tốt sao?”

Nhìn bộ dáng khẩn trương của lão, Đình Nhã có chút ngớ người, nàng thầm nghĩ, người ta đối tốt với nàng hai năm qua, vậy mà nàng hôm nay lại nói ra những lời này.

“Tốt ạ” Đình Nhã giọng nói có chút nhỏ.

“Vậy sao ngươi còn muốn đi?” Lão nhân hỏi.

“Con, con muốn khám phá thế giới bên ngoài” Đình Nhã viện lý do nói, thật chất là vì nàng muốn vớ lấy dù là mỏng manh nhất hy vọng trở về Đế Hưng.

Dù cho cha nàng có ép gả nàng đi, thì nàng vẫn là con của lão. Một người con tha hương lòng không khỏi hướng về quê nhà, gia đình phụ mẫu của mình.

Lão nhân thở dài, lão đã sống qua vô tận năm tháng, chút suy nghĩ trong lòng này của Đình Nhã sao lão không nhận ra: “Cơm đi, nào đi đến gặp ta.”

Nói rồi thân hình lão mơ hồ sau biến mất trước mắt nàng cùng Nguyễn Thiên.

Đình Nhã lúc này ánh mắt không biết tại sao không dám đối diện với Nguyễn Thiên, Nguyễn Thiên cũng là cầm đũa nhưng mặt đã trầm xuống.

“Ăn cơm thôi!” Nguyễn Thiên nói, hắn chủ động phá vỡ sự trầm lặng này bằng cách gắp cho nàng một miếng thịt.

“Ngươi không buồn ta chứ?” Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên giọng nói có chút ái nấy.

“Một cái l*иg, nàng nói đúng a!” Nguyễn Thiên đặt đũa xuống nói.

“Ta từng nghĩ bản thân đời này an lạc sống qua ngày, trăm năm cuộc đời rồi cát về với cát, bụi về với bụi như bao người bình thường. Ngờ đâu, Đình Nhã nàng xuất hiện...” Nói đoạn Nguyễn Thiên ngẩng lên nhìn Đình Nhã.

“Là ta đã phá hoại tất cả của ngươi!” Đình Nhã trầm mặt, tự trách lời nói.

“Không, ta cầu còn không được nữa là! Ta chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày thay đổi, ta chưa từng nghĩ sẽ...”

“Sẽ như nào?” Đình Nhã hỏi.

“Không, không gì!” Nguyễn Thiên xua tay nói.

“Ta rất vui, rất vui vì nàng đã bước vào cuộc đời của ta, tô thêm cho cuộc đời tẻ nhạt của ta một màu rất mới, cảm ơn nàng, Đình Nhã ~”

“Hả?” Đình Nhã thoáng hai má thoáng phiếm hồng lên, lại nhìn Nguyễn Thiên mỉm cười.

...

Tối hôm ấy, tại tàng thư các Nguyễn Thiên chăm chỉ tu luyện, hắn ngồi xếp bằng trên đại điện các, xung quanh phù văn trôi nổi lấp lánh. Bấy giờ tất cả phù văn đồng loạt tan biến, xung quanh hắn một cỗ khí tức lạnh lẽo xuất hiện, từ từ tản ra khắp các.

Nguyễn Thiên chậm mở mắt, thần mang sắt bén màu ánh kim loé lên rồi biến mất. Ngay sau đó một đen một trắng thần mang, từ mỗi con mắt hắn loé lên. Từ tứ phương tám hướng, những luồng khí trắng đen đổ về, lấy hắn làm trung tâm mà vây quanh.

Nguyễn Thiên lúc này cơ thể nhấc lên khỏi mặt đất ba thước, trôi nổi thiền toạ trên không, hai tay hắn đánh một cung, rồi lập tức trước ngực khai triển kì lạ động tác ngón. Hai luồng khí trắng đen vây quanh hắn lập tức lao vào nhau, chúng bắt đầu quá trình giao thoa.

Chỉ thấy hai luồng khí trắng đen biến đổi không ngừng, chúng như hòa hợp lại như bất hoà, vừa tương lại vừa khắc. Bấy giờ chúng mới triệt để hoá thành hai luồng âm dương phân biệt, lưu chuyển sau lưng Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên gật đầu hài lòng, đối với âm dương pháp đã nắm chắc thêm một phần. Nói là nắm chắc thêm một phần, bởi âm dương pháp huyền diệu vô cùng, nó không có pháp ngôn, pháp quyết hay bất cứ thủ đoạn nào để nắm giữ.

Việc có thể nắm giữ hay không loại thuật pháp khó nhằn này còn tùy vào ngộ tính mỗi người, mà khi nắm giữ còn có thể ngộ ra thêm nhiều hơn sự huyền diệu của nó. Nói chính xác hơn, âm dương pháp có vô số cách vận hành, nắm giữ nhiều hay ít cách vận hành của nó đều phụ thuộc vào ngộ tính.

Bấy giờ đại điện bên dưới Nguyễn Thiên, hoa văn phù ấn loé lên, truyền tống trận mở ra, bóng hình xinh đẹp cũng theo đó xuất hiện.

“A!” Đình Nhã vừa đến đã la toáng lên, không phải là gì, mà là nàng cảm nhận được âm dương chi nguyên nồng đậm ở nơi đây, nên đến thăm dò. Nhưng nhìn xung quanh không thấy âm dương chi nguyên đâu cả, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì đập vào mắt nàng chính là cái mông của Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên trên cao ba thước từ từ đáp xuống, đối diện Đình Nhã tay đang xoa nắm lấy cái gì đó trên đầu, song nắm không khí lại giống như đang thật sự nắm cái gì đó hữu hình, rồi nàng hướng một hướng khác ném cái vô hình trong tay đi.

Nhìn nàng một màn Nguyễn Thiên phì cười.

“Cha mẹ ta nói để người khác ngồi trên đầu sẽ ngu đó!” Đình Nhã khó chịu lời nói.

Nguyễn Thiên hắn cũng không cười nữa, hướng nàng ôm quyền tạ lỗi: “Phi lễ, phi lễ.”

“Tàng thư các rộng lớn như vầy, mà ngươi cứ phải ngồi nay giữa truyền tống trận là sao?” Đình Nhã tay nắm thành quyền đưa lên trước mặt, ánh mắt khó chịu nhìn Nguyễn Thiên nói.

“Thói quen, thói quen, ngày sau ta sẽ sửa, tránh ngồi chỗ đó!” Nguyễn Thiên gãi đầu nói.

Nhất thời không gian im lặng như tờ, Nguyễn Thiên và Đình Nhã nhìn nhau nhưng không nói gì.

“Ngày sau, còn ngày sau nữa ư?” Nguyễn Thiên buồn bã trong lòng thầm nghĩ, nghĩ đến việc Đình Nhã sẽ rời đi, trong lòng hắn bồi hồi đến lạ thường, không nỡ càng là cảm giác gì đó khó diễn tả được.

“Khụ khụ” Đình Nhã ho hai tiếng, đưa ánh mắt quét qua Nguyễn Thiên.

“Ngươi vậy mà có thể đem âm dương pháp thi triển ra vầy, ngộ tính bất phàm a!” Đình Nhã nói.

“Câu này chắc là khen nhỉ?” Nguyễn Thiên thầm nghĩ, từ cái lần đầu gặp mặt, Đình Nhã còn lầm tưởng bất phàm là cảnh giới siêu quần, mà Nguyễn Thiên bấy giờ là bất phàm cảnh giới. Sau khi biết bất phàm là cảnh giới đầu tiên trong hệ thống tu luyện của Cửu Thiên, nàng mới quê một cục, mà từ đó đem từ bất phàm ra để chỉ Nguyễn Thiên.

“Nàng quá lời rồi” Nguyễn Thiên nói.

“Không quá, không quá, tuy ta nói âm dương pháp ngươi học được hay không là do ngộ tính của ngươi, nhưng thật chất âm dương pháp chỉ được không thể cầu. Ta từ lúc sinh ra đã được, còn ngươi là học mới cầu được, đây là hai trường phái khác nhau.”

“Càng là nói âm dương pháp huyền dịu vô cùng, không có bất cứ một cách nào để nhập môn mà ngươi hai năm đã có thể nắm giữ được pháp này. Có cũng là một phần cơ duyên, nếu không sợ không chỉ hai năm mà cả đời ngươi cũng không học được” Đình Nhã nghiêm túc nói.

Nguyễn Thiên gật đầu: “Trước khi nàng đến thế giới này, ta cũng từng đọc qua sách cổ, âm dương là bản nguyên thiên địa, vạn vật từ âm dương mà ra. Sách viết nếu có người có thể nắm giữ âm dương, lưu chuyển âm dương, nghịch đảo âm dương, thì người đó có thể bẻ gãy càn khôn, trở thành vạn vật bá chủ!”

“Có lẽ sách viết không sai đâu, Thiên Nguyên Thánh Chủ giới ta là một tồn tại minh chứng đấy!” Đình Nhã nắm cằm nói.

“À phải rồi!” Đình Nhã như nhớ ra gì đó, nàng cho tay vào túi càn khôn, lấy ra một quyển sách đưa cho Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên cầm lấy quyển sách, đầu đầy thắc mắc hướng Đình Nhã ánh nhìn.

Đình Nhã thở dài, hướng Nguyễn Thiên nói: “Ta, ngày mốt sẽ rời đi” nghe nàng nói đoạn Nguyễn Thiên ánh mắt trầm xuống.

“Quyển sách này là ta viết cho ngươi, trong đó có hướng dẫn tu luyện hệ thống của giới ta, những cảm ngộ của ta về âm dương pháp. Có một số bí thuật và pháp quyết của giới ta mà ta biết, còn có một số chiêu thức khi dùng vũ khí, còn có âm dương chí cực quyền do ta sáng tạo ra, ta có diễn tả chi tiết cho ngươi a, còn có...”

Nói đoạn Đình Nhã bỗng giật mình ngạc nhiên, Nguyễn Thiên không biết từ nãy đến giờ có nghe lọt câu nào lời nói của nàng không. Mà bấy giờ hắn đã ôm chằm lấy nàng, lời nói cơ hồ không giấu được vẻ xúc động: “Ta không nỡ!”

Đình Nhã không như mọi khi, tuy bất ngờ pha lẫn ngại ngùng, nhưng nàng không cự tuyệt hắn cái ôm này. Ngược lại nàng cũng vòng tay ôm lấy Nguyễn Thiên, nàng ghé đầu vào bên vai hắn thỏ thẻ: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

“Thật sao?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Thật, sau này ta ngươi nhất định sẽ còn gặp lại, ta nhất định sẽ thường xuyên về thăm ngươi.”

“Ta biết rồi, chúng ta vẫn còn thời gian mà!” Nguyễn Thiên cười nói.

Nghe được hắn cười Đình Nhã càng thêm xúc động, tiếng cười của Nguyễn Thiên nào như nay, tiếng cười này thật gượng gạo.

“Ừ chúng ta còn một ngày mai mà, ta sẽ dành hết ngày mai cùng ngươi hưởng thụ cuộc sống an lạc chịu không?” Đình Nhã dỗ dành lời nói.