Đại Bá Chủ

Chương 42: Quá khứ phủ bụi

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, bên trong căn phòng Nguyễn Thiên chậm mở mắt, hai tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ. Hắn nhớ bản thân mới uống có một chén với lão tổ tông, không biết tại sao thành ra như vầy bộ dáng.

Nghe được động tĩnh trong phòng, Đình Nhã bên ngoài đẩy cửa bước vào, thấy Nguyễn Thiên bần thần bộ dáng, nàng thất vọng lời nói: “Vừa định đem ngươi đi làm phân bón cho cây!”

Nguyễn Thiên không nghe vào lời đùa cợt của nàng, hắn hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi a?”

“Ba ngày” Đình Nhã nói.

“Ba ngày!?” Nguyễn Thiên thoáng sửng sốt la lớn.

“Đùa đấy, hai ngày ba đêm thôi!” Đình Nhã lại gần ngồi xuống giường cạnh bên hắn nói.

“Được rồi, nàng có thể nói cho ta biết đêm đó làm sao ta say không?” Nguyễn Thiên hướng Đình Nhã hỏi.

“Không biết, sáng ra ta đã thấy ngươi gục ở một gốc, mới đầu còn cảm động vì nghĩ ngươi lo cho ta nên thao thức suốt đêm, lại gần mới vỡ lẽ ngươi đã say mèm, cả người toàn mùi rượu!” Đình Nhã cảm khái nói.

“A, ta nhớ mình uống có một chén!” Nguyễn Thiên nói.

“Tửu lượng thấp thì đừng ra gió, ta còn thấy trên bàn thạch một chiếc chén, rượu bên trong vẫn còn hơn nửa!”

“Ta cũng không phải ra gió, chỉ là muốn cùng lão tổ tông uống cho vơi chút tâm tư.”

“Tâm tư gì?” Đình Nhã hỏi.

“Chuyện của nam nhân, nàng không biết vẫn hơn!” Nguyễn Thiên nói.

“Hừ, không nói thì thôi!” Đình Nhã chau mày nói.

“À, ta đã đi gặp lão tổ tông của ngươi” Đình Nhã nói.

*

Tại nơi độ kiếp của Đình Nhã lúc trước, vị trí hồ thác của Nguyễn Thiên, sau thiên kiếp nơi đây trăm dặm đổ nát, hoang tàn cảnh tượng, nhất là động phủ Nguyễn Thiên vị trí bị thủng sâu hơn vạn trượng.

Giữa không trung bên trên, nhìn bình địa bên dưới cảnh tượng lão nhân thở dài, lòng bàn tay lão đưa về trước. Ngay sau đó lòng bàn tay lão cụp xuống, trên cao pháp tắc như mưa rũ xuống, đem nơi đây trăm dặm bình địa dựng lại như ban đầu trước khi Đình Nhã độ kiếp.

Đình Nhã trên một đỉnh núi, một màn này hết thảy chứng kiến, cảm khái không nói thành lời, lão nhân sau khi xong việc cũng là phát giác Đình Nhã nàng bên này vị trí mà đến gần.

Lão nhân đạo y bình giản, chân đạp hư không lập tức đã xuất hiện đối diện Đình Nhã đỉnh núi, “Tiểu nữ Đình Nhã gặp qua lão tổ tông” nàng ôm quyền cung kính nói.

“Không phải đa lễ” lão nhân vuốt râu nói.

Đình Nhã thâu quyền ngước lên nhìn lấy lão nhân trước mặt, phong thái lão thoát tục, cao cao mà tại thượng, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác thoải mái dễ chịu.

“Khá lắm, 20 tuổi đã là chân thần” lão nhân nhìn nàng tán thưởng lời nói.

“Chân thần?” Đình Nhã ngạc nhiên.

“Ngươi thời điểm đó thần hoả đã thắp lên, khi lôi đình đánh xuống nhục thân tan nát, may có thần hoả lại bảo vệ lấy nguyên thần của ngươi. Lại là vô tình thần hoả thiêu đốt nguyên thần hình thành chân ngã, bây giờ ngươi đã là chân ngã cảnh” lão nhân nói.

“Còn có chuyện này, tiểu nữ lại không phát giác ra bản thân tu vi!” Đình Nhã nhìn lòng bàn tay cảm khái nói.

“Chân ngã huyền diệu vô cùng ngươi không thể nắm bắt tầm này cũng thường tình. Nhưng ngươi sống sót một màn cũng là vì thần hoả của ngươi là huyền hoả.”

“Huyền hoả?”

“Thần hoả được chia làm ba cấp bậc, địa hoả, thiên hoả và huyền hoả. Địa hoả là đạo hoả bình thường của mỗi thần linh, dễ dàng thắp lên trong thiên kiếp, cũng dễ dàng tắt đi khi hình thần câu vẫn.

Thiên hoả, thường là đạo hoả tồn tại hơn ngàn năm, hay đạo hoả của chân tiên khi chết lưu lại, càng là trong thiên kiếp hình thành vô cùng thấp. Bản thân tu sĩ thắp lên thiên hoả có thể dùng đến thiên hoả trong chiến đấu, càng là khi tu sĩ hình thần câu diệt nó vẫn không tắt.

Huyền hoả, đạo hoả như này hầu như không thể hình thành trong thiên kiếp, bởi huyền hoả là đạo hoả có dính líu đến sự vận hành của thiên địa, hay một hoả chủng có khả năng tạo ra một tộc nhân. Mỗi khi có huyền hoả xuất thế thiên địa sẽ cộng hưởng, khi dẫn động huyền hoả đối chiến sẽ gây ra thiên tượng. Loại đạo hoả này chỉ xuất hiện trên người của tiên đế, từ cổ chí kim huyền hoả được biết đến nhiều nhất chỉ có dục hoả của Phượng tộc!” Lão nhân giải thích.

“Vậy sao khi thần hoả của tiểu nữ được thắp nên, lại không thấy dị tượng thiên địa?” Đình Nhã thắc mắc hướng lão nhân hỏi.

Lão thở dài nói: “Bởi nơi đây không phải thiên địa.”

Đình Nhã kinh ngạc khi nghe lão nói, “Không phải thiên địa?” Nàng nhẩm lại lời nói của lão.

“Đúng vậy, nơi đây không phải thiên địa, chính là không phải thiên địa mà ngươi biết. Bảo Thiên cấm khu nằm trong Cửu Thiên, nhưng lại tồn tại độc lập, có pháp tắc của riêng nó. Nơi này không có thiên đạo, nên thiên kiếp của ngươi chính là pháp tắc nơi này hoá thành. Thậm chí đến bầu trời sao cũng chỉ là hình chiếu của bên ngoài mà thôi!” Lão nhân thoáng lộ vẻ ưu tư, ngước lên trời nói.

“Vì vậy mà không có thiên địa dị tượng khi huyền hoả của ta xuất thế sao?” Đình Nhã nhìn lên trời nói.

“Không sai.”

“Vậy làm sao tiền bối nhận biết thần hoả của tiểu nữ là huyền hoả?” Đình Nhã hướng lão nhân hỏi.

“Nhìn, đến khi ngươi có cảnh giới như ta, vạn vật trên đời đều có thể nhìn thấu” lão nhân nói.

“Vạn vật đều có thể nhìn thấu, thật lợi hại!” Đình Nhã cảm khái nghĩ.

“Vì vậy ở cảnh giới như ta đã không còn là con người nữa rồi!” Lão nhân ánh mắt xa xăm nói.

“Không còn là con người?” Đình Nhã khó hiểu.

“Con người có thất tình lục dục, nhưng đến cảnh giới như ta cái còn cái mất! Không còn là con người nữa rồi!” Lão nhân vuốt râu ưu tư nói.

“Tiền bối!” Đình Nhã ngộ tính không thấp nhìn ra lão nhân tâm tư gọi.

“Tiền bối, ta có điều muốn hỏi?” Đình Nhã hướng lão nhân nói, lão nhân nhìn nàng gật đầu chấp thuận.

*

“Ngài ấy nói không thể giúp ta trở về, bản thân ngài một thân xiềng xích?”Đình Nhã nói.

Nguyễn Thiên thở dài nhìn nàng giải thích: “Lão tổ tông lúc trẻ có yêu một nữ tử, sau nữ tử ấy bị một thiếu gia thuộc thế gia ép hôn, cưỡng bức trở thành thê tử hắn. Nhìn người mình yêu bị bắt đi, bản thân lại vô lực ngăn cản quá trình, lão tổ tông cũng là vì vậy sanh ra chấp niệm!”

“Kẻ khốn kiếp nào lại chia rẽ hai người bọn họ!?” Đình Nhã tâm tình trào dâng, kích động hỏi.

Nguyễn Thiên cười khổ nói: “Chính là cố tổ của ta, Bảo Thiên!”

“A!” Đình Nhã nhất thời kinh ngạc, nhân sinh quan của nàng phút chốc sụp đổ, nàng vốn ngưỡng mộ Bảo Thiên. Bởi sở thuật của người này lưu lại vô cùng cao siêu, lịch sử lưu lại tên người này rất bóng, cái thế vô song, thiên hạ vi tôn, bán bộ thiên đạo lĩnh vực, tất cả phút chốc vì một câu nói của Nguyễn Thiên mà sụp đổ.

“Ngươi không đùa chứ?” Đình Nhã nghiêm túc hỏi, nói một tiên đế cả đời lẫm liệt có cái quá khứ cưỡng ép dân nữ thật khó tiếp thu.

“Ta sao lại đem cố tổ của mình ra đùa?” Nguyễn Thiên nói.

“Vậy rốt cuộc mọi chuyện là như nào, Bảo Thiên tiên đế sao lại?”

“Nàng có nghe câu, một người cả đời làm chuyện tốt, cuối đời làm chuyện xấu mà mãi bị người đời chê trách, còn một người cả đời làm chuyện xấu, đến lúc sắp chết làm một chuyện tốt, tiếng thơm muôn đời lưu chưa?” Nguyễn Thiên hỏi.

“Chẳng lẽ Bảo Thiên lại chính là cái người thứ hai?” Đình Nhã khó hiểu hỏi.

“Có thể nói là như vậy!” Nguyễn Thiên nói.

*

Tại Bảo Thiên cấm khu...

“Nguyễn Bảo Thiên trả Nguyệt Dạ lại cho ta!” Hoàng Yến con ngươi điên cuồng, bàn tay ép xuống, thần uy mênh mông tựa nhật nguyệt tinh đấu chuẩn động trấn áp xuống Bảo Thiên sơn thủy bên dưới.

Bàn tay to lớn phủ kín thiên địa nơi đây, mà Bảo Thiên một chút sợ hãi trước mênh mông uy áp cũng không, nhưng hắn cũng phải nghiêm túc chống đỡ. Bởi cả hai đều là tiên vương, ở cảnh giới như này đồng dạng phân sinh tử chính là phân cao thấp chân chính thực lực, huống chi bấy giờ Hoàng Yến muốn lấy mạng hắn, nên hắn không được phép dù chỉ một chút xem thường đối thủ.

Chỉ thấy Bảo Thiên vung tay, từ trong ống tay áo của hắn một cuộn đồ lao ra. Cuộn đồ từ nhỏ dần hoá lớn đến không thua kém gì bàn tay đang ép xuống, tiên quang xung quanh cuộn đồ lượn lờ ngũ sắc ánh. Lại là bên trên bức đồ hình ảnh chân phượng, chân long đến bách thú xông ra đón đánh khủng lồ bàn tay.

Hai đòn công kích va chạm, thiên địa biến sắc từng hồi rung chuyển, không gian từng mảng rơi rụng, nhật nguyệt phai nhoà, tinh đấu nổ tung.

“Hôm nay là sinh thần con trai của ta và Nguyệt Dạ, Hoàng Yến ngươi đến góp vui ta cũng rất hoan nghênh, nhưng như này có hơi quá rồi” Bảo Thiên nói.

“Ai nói ta đến góp vui, ta đến là để lấy mạng chó của ngươi!” Hoàng Yến gào lớn, bàn tay khủng lồ dần phai nhạt ngay lúc này đậm lại kim quang, ầm ầm chấn xuống. Hung thú bên dưới bàn tay bách thú thét gào, chân long, chân phượng ngửa đầu hóng lớn.

“Hừ, bằng ngươi thực lực còn chưa đủ trình!” Bảo Thiên phất tay, bách thú thâu lại vào bảo đồ, một Bảo Thiên khác từ bảo đồ bước ra, hai tay tên đó chập vào nhau, song vung một chưởng đánh nổ bàn tay khủng lồ của Hoàng Yến.

Hoàng Yến ngạc nhiên nhìn nhưng không sợ hãi, quyền sau lại tới, một quyền to lớn bao trùm thiên địa làm thời không đình trệ từ Hoàng Yến đánh ra, nhắm Bảo Thiên bước ra từ bức đồ mà đến.

“Hừ, dùng pháp tắc chi lực với ta? Múa rìu qua mắt thợ!” Bảo Thiên nói, Bảo Thiên bước ra từ bức đồ ngay sau câu nói của hắn đã lao lên, một quyền chấn nổ quyền của đối phương.

Pháp tắc chi lực phát nổ lại là tản đi vào hư vô, không gây ra bất cứ phá hoại nào cho cấm khu nơi đây.

“Ở đây quá bó tay chân, dám ra vực ngoại cùng ta sinh tử phân?” Mắt thấy pháp tắc chi lực công kích bạo nổ khủng khϊếp, khiến Hoàng Yến có chút dè chừng. May là nó không tạo thành phá hủy, nếu nó có tạo thành phá hủy thì bản thân hắn không thành thương tích, nhưng hắn là lo cho Nguyệt Dạ còn trong cấm khu bị thương.

“Được” Bảo Thiên nói, hắn cũng sợ ngộ thương đến Nguyệt Dạ mà đáp ứng, hai người cứ thế lao ra vực ngoại đánh chém.

Ở tại vô ngần vực ngoại, bọn họ là đem toàn bộ thực lực chân chính hiển lộ.

“Pháp Tắc Vĩnh Hằng” Bảo Thiên quát lớn, bảo đồ bành trướng rũ xuống vô tận pháp tắc nhấn chìm lấy hắn. Xung quanh hắn bấy giờ nhìn như có vô số vũ trụ như những ngôi sao vờn quanh, tiên khí như ngân hà trải khắp cơ thể.

“Đây là?” Bảo Thiên ngạc nhiên nhìn lấy Hoàng Yến.

“Ngươi có pháp tắc chi lực, thì ta có công đức thánh văn” Hoàng Yến nói.

Xung quanh Hoàng Yến hiện lên vô số văn tự, những văn tự ấy ngay ngắn trong những khuôn khổ, giống như những chữ viết ngay ngắn trong những trang sách. Bao quanh hắn hào quang kim sắc soi sáng mảnh hư vô tối tăm nơi đây. Hắn chìm đắm bên trong vô số trang sách, những trang sách ấy chính là sở học một đời của hắn viết ra. Có là những trang thơ lưu đời, có những trang sách bàn luận chuyện trong thiên hạ để lưu sử.

“Cả đời ta đã làm qua tám vạn ba ngàn bài thơ, chín ngàn tám trăm bài luận, còn có một bài siêu độ viết riêng cho ngươi!” Hoàng Yến nói.

Chỉ thấy Hoàng Yến hai tay dang rộng rồi quát lớn:

“Công Đức Thánh Văn Vĩnh Viễn Gia Trì Thân Ta!”

Theo sau tiếng quát là đồng loạt văn tự chuyển mình, hào quang trên người hắn càng thêm sáng rực. Đến cả mặt trời cũng thẹn không bằng, kim sắc nhấn chìm lấy hắn hộ bảo bên trong. Bảo Thiên nhìn một màn này chau mày nghiêm túc đối phó.

Bản thân Bảo Thiên hắn cũng không ngờ, mấy cái phù phiếm văn thì lại là như vầy tạo nên công đức gia trì.

“Nhưng chỉ bằng như này còn chưa đủ gϊếŧ ta!” Bảo Thiên nghĩ.

“Bảo Thiên ngươi từ lúc sinh ra đã có gia tộc chống lưng, tài nguyên tu luyện phong phú, thiên phú tuyệt luân, một người thường như ta không sao bì kịp, vậy mà ngươi chuyện tốt mấy lần làm nên, nhưng ác sự thì sanh không ít. Năm đó ta không thể dùng thơ từ văn sở để cảm hoá ngươi, vậy thì hôm nay dùng chỗ công đức này độ hoá ngươi đi!” Hoàng Yến quát lớn, công đức sở tại toàn thân hoá ra kim long kim phượng hướng Bảo Thiên chấn áp đến.

“Mơ đẹp đấy!” Bảo Thiên quát, rồi thân hình tại chỗ chấn nát hư không, pháp tắc chi lực từ đầu ngón tay ngưng hoá thành trác kiếm bổ nhào đến kim long và kim phượng trước mặt.