Đại Bá Chủ

Chương 41: Đêm trăng

Bấy giờ trời mưa tầm tã, âm vang những tiếng sấm, chớp giật sáng cả một vùng trời. Trước cổng sơn trang, phía xa đối diện bóng người.Thiếu nữ hớt hả vác lấy một nam tử trên vai, tình hình không mấy khả quan.

Hai mắt lưng tròng, nước mưa ướt đẫm y phục, cơn mưa che nhoà đi việc nàng đang không ngừng rơi lệ. Bộ dạng nhem nhuốc của cả hai, khi tiến vào căn nhà đá của Nguyễn Thiên làm nơi đây bùn dơ bám sàn.

Miệng nàng không dứt gọi tên Nguyễn Thiên, trái lại với bộ dạng hớt hả ấy của nàng, giữa nhà một lão nhân trên tay nhăm nhi chén rượu, chiếc chén được làm bằng ngọc nhưng đã vỡ đi gần phân nửa.

Đình Nhã đặt Nguyễn Thiên lên giường, nàng ngồi xuống cạnh bên lòng đầy tự trách, nứt nở nói không ra lời. Bấy giờ nàng vừa vặn quay sang mới nhìn thấy lão nhân bình thản bộ dáng.

“Ngài là?” Đình Nhã ngạc nhiên giọng nói lấp bấp nghẹn ngào nơi cổ phát ra.

Lão nhân không để ý nàng bộ dạng nhem nhuốc, ánh mắt nhìn lấy Nguyễn Thiên trên giường. Hắn bấy giờ chỉ còn cái xác, đạo căn đã mất, nguyên thần cũng câu biến.

“Tiền bối xin cứu Nguyễn Thiên hắn!” Đình Nhã van nài, nàng tuy không biết lão nhân trước mặt có thể hay không cứu lấy một Nguyễn Thiên đã chết. Nhưng nàng vẫn đang cố gắng vớ lấy từng tia hy vọng cứu sống hắn dù là mỏng manh nhất. Đối với nàng Nguyễn Thiên bấy giờ chỉ đang ngủ, dù nàng biết hắn đã vẫn.

“Lão phu xưa nay không làm những chuyện không mang lại lợi ích” lão nhân một tay nâng chén ngọc, một tay chống cằm lười biếng nói.

“Vậy tiền bối muốn lợi ích như nào?” Đình Nhã gấp gáp như vớ được vàng, lão nhân nói như vậy là có khả năng cứu lấy Nguyễn Thiên, dù phải trả bất cứ cái giá nào nàng cũng bằng lòng.

Nhìn nàng bộ dáng lão nhân hỏi: “Với ngươi, thứ gì quan trọng nhất?”

“Với ta...” Nàng nhìn sang Nguyễn Thiên trên giường rồi quay lại nhìn lấy lão nhân, kiên định ánh mắt nàng, ngữ khí nói: “Với ta, Nguyễn Thiên là quan trọng nhất!”

Nhìn nàng không chút suy nghĩ đã chắt nịt lời nói, lão nhân trên ghế phá lên cười: “Ha ha, ôi thế gian tình nặng bao cân rượu?”

Đình Nhã khó hiểu nhìn lão, nàng khẽ hỏi: “Tiền bối, người là lão tổ tông của Nguyễn Thiên sao?” Nàng hỏi nhưng trong lòng dường như đã có đáp án.

Lão nhân không đáp mà đứng lên khỏi ghế, chậm bước đến bên giường Nguyễn Thiên đang nằm. Trước ánh mắt khó hiểu của Đình Nhã, lão cầm trên tay chén ngọc, đổ đi số rượu còn thừa trong chén lên người Nguyễn Thiên.

“Tiền bối?” Đình Nhã khó hiểu, lão nhân vuốt râu rồi quay về chỗ cũ ngồi xuống, hoá ra một bình rượu rót vào trong chiếc chén vỡ, song lại nhăm nhi từng chút, chẳng còn để ý bên này Đình Nhã cùng Nguyễn Thiên.

Trong lúc Đình Nhã vẫn còn hoang mang một màn lão nhân, thì trên giường Nguyễn Thiên phát sinh biến hoá. Cơ thể hắn loé lên vàng kim sắc kì bí, Đình Nhã tại thời khắc này nhận biết, vô số chấm sáng từ tứ phương bốn hướng đổ về, xông vào đầu lâu Nguyễn Thiên. Nguyên thần của hắn vốn đã biến, bấy giờ lại trở về trong vẻ hoàn mỹ tuyệt đối.

Cơ thể Nguyễn Thiên vẫn còn phát sinh biến hoá , mãi đến một lúc mới dừng lại. Thời khắc này cả một gian phòng yên lặng như tờ, chỉ là vẫn có âm thanh chép chép phát ra từ lão nhân đang thưởng rượu.

Đình Nhã chăm chú nhìn lấy Nguyễn Thiên trên giường chậm mở mắt, thời khắc nhìn thấy Nguyễn Thiên mở bừng hai mắt, Đình Nhã xúc động không nói nên lời, lại là không biết vì sao bật khóc. Hại Nguyễn Thiên vừa sống lại đã vội xoa đầu nàng an ủi lấy: “May quá ta chưa bị bón cho cây!”

Nghe được tiếng Nguyễn Thiên đùa cợt, nàng biết Nguyễn Thiên đã thật sự sống dậy, chỉ là nàng vẫn không sao ngừng lại thứ cảm xúc dạt dào hiện tại. Nàng vẫn không ngừng rơi nước mắt, trách cứ nói: “Còn ở đó nói may, ngươi doạ chết ta rồi!”

Nguyễn Thiên không nỡ nhìn nàng bộ dáng, hắn đưa tay kéo nàng vào lòng ôm lấy dỗ dành: “Không phải ta đã bình an vô sự rồi đó sao, nàng phải vui mừng mới đúng chứ!”

Đình Nhã tay lau đi nước mắt, nhìn lên Nguyễn Thiên trách móc: “Ngươi còn dám nói, bản thân không có thực lực thì đừng có liều mạng!”

“Lúc ấy ta không nghĩ nhiều đến vậy!” Nguyễn Thiên ái nấy nói.

“Vắt cạn linh lực đã đành, đằng này ngươi còn thiêu đốt bản nguyên tinh huyết, nếu không phải...!” Đình Nhã nói đoạn nàng quay sang nhìn lão nhân trên ghế.

Lúc này ánh mắt Nguyễn Thiên cũng là dời đến lão vị trí, “Ách lão tổ tông, người xuất quan rồi!?” Nguyễn Thiên giọng nói có chút dè chừng, dù dì trong những tháng ngày sống cùng lão, hắn cũng là bị lão nhiều lần giáo huấn.

Lão nhân đứng lên, cất đi chén ngọc rồi bước ra khỏi phòng trong sự khó hiểu của Nguyễn Thiên cùng Đình Nhã. Nhưng trước khi đi lão đã để lại một câu nói khiến cả hai mặt đỏ đến tía tai: “Tiếp tục ôm ấp đi, ta không làm phiền.”

Rất lâu sau, khi trời đã tạnh hẳn cơn mưa, Nguyễn Thiên từ nhà đá bước ra sơn viên, lúc này trời đã nửa đêm khuya khoắt.

Mắt thấy trước mặt lão nhân ngồi một gốc bình diện độc chước thưởng trăng, cảnh buồn đến ảo não. Hắn bước đến ngay sau lão, chấp hai tay cung kính gọi: “Lão tổ tông.”

“Một khắc đêm xuân, vạn kim khó sánh, cấm khu chi chủ ra đây làm gì?” Lão nhân nói, tay nâng chén ngọc từ từ thưởng thức rượu có bên trong.

“Đình Nhã nàng ấy, với ta chỉ là tri kỷ mà thôi, không như người nghĩ đâu!” Nguyễn Thiên vội giải thích.

“Vạn kim dễ kiếm, tri kỷ khó cầu, ngươi thật là may mắn” lão nhân đặt chén rượu xuống bàn thạch, mắt nhìn lên ánh trăng trầm ngâm nói.

Nguyễn Thiên bước đến bên cạnh lão nhân ngồi xuống, “Trăng đêm nay đẹp thật!” Nguyễn Thiên nhìn lên ánh trăng cảm khái nói.

“Trăng đẹp, trăng tròn, trăng chỉ để ngắm!” Nói rồi lão nhân nâng chén một ngụm uống cạn.

*

Đêm khuya thanh vắng đường đi chẳng bóng người, trăng sáng trên cao hôm nay đẹp bởi tròn, nam tử say khướt loạng choạng bước tiến. Bỗng dừng chân nam tử ngã người vào tường nọ, đang say lại nghe bên tai tiếng đàn ai dạo vu vưa.

Cảm thấy tiếng đàn từ sau tường cao truyền ra, nam tử ngẩn ngơ rồi lại trèo vào xem sao. Gió trên cao khuya lạnh thấu, nhưng kẻ say men làm sao cảm thấy.

Lại là ánh mắt nam tử trên tường va phải chủ nhân tiếng đàn, dưới gốc cây đào nữ tử trăng sáng rọi ngay ngắn ngồi, trên bàn thạch một cây đàn ngay ngắn để. Tay ngọc từng cung uyển chuyển lướt, nữ tử say mê gảy đàn, nam tử say mê ngắm nàng.

Một lúc lâu sau, nữ tử ngưng lại tiếng đàn, hướng chàng say rượu bên tường mà hỏi: “Công tử nghe đàn trên đó đã lâu, không biết có ý xuống đây cùng thϊếp thân đêm nay thưởng nguyệt?”

Nam tử sửng người một lát, lại là thành thật từ trên tường ngã nhào xuống đất, “Công tử!” Nữ tử lo lắng gọi. “Ta, không sao” nam tử loạng choạng hết sang trái rồi lại sang phải, một màn này đã để nữ tử phì cười.

“Nửa đêm trèo vào đã quấy rầy nhã hứng của nương tử, tại hạ tạ phiền trước!” Nam tử ôm quyền ái nấy nói.

“Tường nhà ta có cấm chế, công tử thế nào trèo vào không một tiếng động?” Nữ tử hỏi.

“Có hả?” Nam tử gãi đầu nói.

“Đương nhiên có, nhưng ta đã đóng rồi” nữ tử khẽ cười nói.

Bấy giờ nam tử nhìn lên, ánh mắt hai người bất giác chằm chằm nhìn nhau, lại là không một ai né tránh cả.

Nhìn nữ tử trước mặt, nam tử thêm phần say mê, khi nãy từ xa ngắm lại, đã là giai nhân tuyệt sắc. Bấy giờ ở gần nhìn lấy, càng là thêm phần nghiên nước nghiên thành dáng vấp đến dung nhan.

Nam tử ho một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ, vội hướng nữ tử trước mặt nói: "đã phi lễ, nương tử bỏ qua cho."

“Không đâu” nữ tử nói.

“Chập quên mất, ta tên Hoàng Yến” nam tử ôm quyền giới thiệu.

“Hoàng Yến? Là Hoàng Yến một trong ngũ mỹ đấy ư?” Nữ tử ngạc nhiên hỏi.

“Hổ thẹn, chính là tại hạ!” Hoàng Yến nói.

“Nghe danh công tử đã lâu, ngọc thụ lâm phong nay gặp quả danh bất hư truyền, nào mời ngồi” nữ tử vui vẻ hơn khi biết Hoàng Yến danh mỹ, lại là mời hắn đối diện ngồi xuống.

“Danh bất hư truyền? Bộ dạng của ta hiện tại để nương tử chê cười rồi!” Hoàng Yến khách sáo nói.

“Thϊếp thân không dám, năm đó Hoàng Yến công tử thi danh nổi khắp Cửu Thiên, bách tộc tôn làm Thi Thánh, hôm nay được gặp phải là khen còn không hết” nữ tử biểu đạt.

“Nương tử lại chê cười rồi!”

“Công tử không phải khách sáo, nhà ta đang yến, có canh giải rượu, tiểu nữ vào trong lấy cho người một bát, rồi ta cùng ngắm trăng thưởng đàn.”

Nữ tử vào nhà không lâu đã trở ra mang theo một chiếc chén ngọc, “Công tử, mời” nàng ngồi xuống chỗ mình vị trí, hai tay trao lấy chén ngọc cho Hoàng Yến.

Hắn vội cảm tạ, rồi một hơi uống cạn: “A, canh ngon đa tạ nương tử.”

“Canh không đắng ư?” Nữ tử che miệng nói.

“Không~ ngon lắm!” Hoàng Yến đặt xuống chén ngọc, dõng dạc nói.

Nữ tử quay đi ánh mắt tay che miệng nhỏ giọng cười...

“À phải rồi, ta còn chưa biết tên của nương tử?” Hoàng Yến hỏi.

Nữ tử lúc này cũng nhìn Hoàng Yến, giọng nói nhẹ nhàng không cao, âm diệu cứ như tiếng đàn ban nãy vu vưa bên tai hắn: “Thϊếp thân họ Nguyệt, tên một chữ Dạ.”

“Nguyệt Dạ, tên hay?” Hoàng Yến nói, nhưng dứt câu hắn lại cảm thấy cái tên này nghe rất quen.

“Chẳng lẽ là...?” Hoàng Yến ngạc nhiên hướng Nguyệt Dạ vẫn đang nhìn hắn mà che miệng cười.

“Nàng chẳng lẽ cũng chính là Nguyệt Dạ một trong ngũ mỹ?” Hoàng Yến kinh ngạc, ngây ngốc hỏi.

Nguyệt Dạ bỏ tay che miệng khẽ cười đáp: “Không sai, Nguyệt Dạ một trong ngũ mỹ cũng chính là thϊếp thân.”

“A!” Hoàng Yến thoáng sửng sốt.

“Vậy ra là Nguyệt Dạ công tử ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cũng là ta được công tử mời đến Nguyệt gia nàng tham gia yến tiệc, lại là không gặp được nàng, uống say rồi theo tiếng đàn lạc đến được đây a!” Hoàng Yến nói.

“Hai ta quả là có duyên, ta đang có chuyện không vui, vốn muốn hôm nay để Hoàng Yến công tử leo cây, ngờ đâu công tử lại leo tường hậu viện của ta vào gặp!” Nguyệt Dạ buồn cười nói.

Hoàng Yến cũng là phá lên cười: “Ha ha, duyên này nguyệt lão se chăng?”

“Công tử say rồi?” Nguyệt Dạ vẫn cười, nhưng trong lòng sớm có chút ngại ngùng, câu này là gì ngụ ý nàng thấu hiểu.

“Còn chưa thưởng thức trọn vẹn đêm nay cùng nàng, sao mà say được!” Hoàng Yến nói, rượu vào lời ra thật khó để giữ ý tứ.

Nguyệt Dạ bị lời này làm cho ngại ngùng, nàng không biết Hoàng Yến thật say hay giả, nhưng trước mặt nàng là Thi Thánh danh xứng với thực. Câu nào nói ra cũng là hàm ý sâu xa, không khéo bản thân nàng lại là bị dắt đi lúc nào không hay.

“Đêm nay trăng thanh gió mát, có thêm Hoàng Yến công tử vừa gặp đã quen, vậy để tiểu nữ mạo muội đàn một khúc phổ vừa mới sáng tác cho người thưởng thức có được không?” Nguyệt Dạ hai bàn tay khẽ lên đàn, hướng Hoàng Yến nói.

“Không mạo muội, Nguyệt Dạ công tử cầm nghệ hơn người, nếu không ta cũng không sao tìm được tri kỷ dưới trăng khuya!” Hoàng Yến nói.

“Công tử giỏi thi từ, thϊếp thân giỏi cầm thuật, vậy đêm nay công tử làm thơ, thϊếp thân phổ nhạc, người xướng ta tùy thấy thế nào?" Nguyệt Dạ búng tay lên dây đàn khẽ cười nói.

“Tất nhiên là được, đêm nay ta cùng chiếu cố!” Hoàng Yến ôm quyền sảng khoái đáp ứng.