Qua nửa canh giờ sau, từ trong thiên kiếp tầng thứ hai truyền ra tiếng thét dài thống khổ.
“Đình Nhã!!!” Nguyễn Thiên ngưng trọng thần sắc, nhận ra là tiếng của nàng, không màn đến thiên kiếp thét gào bên trên, hắn cực tốc phi thân vấn.
Chỉ là vừa chạm vào lôi kiếp, một đạo lôi kích đã ngay lập tức đánh xuống, Nguyễn Thiên bất ngờ một màn không kịp tránh né, đã bị lôi kích chấn lún sâu xuống địa phương bên dưới.
Cũng may lôi kích này dựa theo Nguyễn Thiên hắn cảnh giới giáng xuống, nên hắn cũng chỉ sây sát nhẹ. Nói như vậy nhưng Nguyễn Thiên cũng là vật vả đứng lên, đạo lôi đình vừa nãy đánh thẳng vào đầu hắn, xém thì khiến nguyên thần hắn câu biến.
Nguyễn Thiên đứng lên, vết rách nơi mi tâm khép lại, một vài giọt máu vẫn là còn đang đọng lại bên ngoài vết rách. Lúc này hắn nghiến răng nhìn lên thiên kiếp, lại một màn khiến bản thân hắn kinh ngạc.
Chỉ thấy Đình Nhã toàn thân cháy đen, trước ngực chập chờn ánh sáng trắng đen mờ ảo, còn thiên kiếp tầng thứ hai đã biến đâu mất dạng.
“Đình Nhã!” Nguyễn Thiên lo lắng hét lớn, không màn bản thân một mình thương tích vội hướng Đình Nhã lao đến. Thế nhưng vừa mới đến gần, Đình Nhã hai mắt điên cuồng ánh lên lửa giận, dù toàn thân bấy giờ cháy xé nhưng nhuệ khí không biến, linh lực toàn thân kịch liệt bạo phát, hất văng Nguyễn Thiên ra xa ba bốn dặm mới miễn cưỡng dừng lại được.
“Đình Nhã” Nguyễn Thiên lần nữa lao đến, nhưng Đình Nhã hờ hững vung tay, một đạo công kích phóng đến. Nguyễn Thiên dựng lên màn chắn bảo hộ lại bị một kích này xuyên phá qua, đem hắn thân hình đẩy lùi thêm ba dặm hơn.
Chật vật đứng lên Nguyễn Thiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hề oán trách Đình Nhã vừa rồi một màn. Bởi hắn biết nàng chỉ muốn tốt cho hắn, không để hắn đi vào phạm vi công kích của thiên kiếp.
Đình Nhã trên không khí tức không thâu diễm mà ngày một bành trướng. Lôi kiếp tầng thứ ba cũng không kém cạnh, bấy giờ kịch liệt chuyển động, vô số lôi đình bừa bãi đánh phá hư không cùng địa phương bên dưới Đình Nhã nàng.
Nếu là khi trước Nguyễn Thiên sẽ xót tâm vô cùng nơi đây bị phá, nhưng là bây giờ chỉ mỗi hướng về Đình Nhã trên cao mà bất lực xiết chặt nắm tay. Hắn cảm thấy xót xa bội phần khi thấy nàng một thân thương tích, đồng dạng còn điên cuồng đối kháng với thiên kiếp. Nhưng bản thân hắn lại không có nửa phần thực lực để vì nàng che chở lấy, cảm thấy nếu bản thân trước kia không an lạc sống nhàn mà chăm chỉ tu luyện, thì bây giờ đã dư dả thực lực vì nàng che chở lấy.
“Đình Nhã!!!” Nguyễn Thiên bi thương hét lớn, Đình Nhã cũng là giao động trước âm thanh của hắn. Hai mắt khép hờ rồi mở bừng lên quyết tâm, nàng đem toàn bộ linh lực một quyền đánh lên thiên kiếp.
Ầm ầm chấn động, một lúc sau cũng dừng hẳn, thấy lôi vân dần tản đi, Nguyễn Thiên khoé mắt cay nhanh chóng lao đến Đình Nhã vị trí. Đình Nhã thở lấy từng hơi khó khăn, bấy giờ Nguyễn Thiên dè dặng vừa đến bên nàng.
“Đình Nhã~” Nguyễn Thiên khẽ gọi, nàng bấy giờ cũng là vì hắn mà quay sang nhìn.
Nhưng cũng ngay lúc Nguyễn Thiên vừa lao đến gần, cách Đình Nhã chỉ còn một cánh tay, định ôm lấy nàng vào lòng, thì trên vân kiếp tầng thứ ba giáng xuống một trụ lôi đình to lớn.
Mắt thấy tàn nhẫn lôi đình nhấn chìm Đình Nhã trước mặt, nàng thậm chí đến hét thảm cũng không có sức cứ thế biến mất bên trong. Nguyễn Thiên thất thần người va vào cột lôi đình ấy, rồi bị chấn ngược ra xa gần chục dặm, cơ thể trượt dài trên địa phương bên dưới thêm trăm thước mới dừng lại.
Con ngươi trừng to một lúc, cơ thể cứ như không cảm thấy đau đớn, mặc dù hình thần nứt nẻ nhiều chỗ. Một lúc không lâu sau, hai bàn tay bấu chặt vào mặt đất bên dưới, nghiến chặt răng, ánh mắt câm phẫn nhìn lấy lôi đình dần tan biến.
Nguyễn Thiên ngửa đầu gào thét, tròng mắt tơ máu chằng chịt giăng, chảy cả huyết nhục ra từ hai khoé mắt. Con ngươi khϊếp hồn thần mang phóng thích, quặng lên từng cơn nhói lòng, tim hắn đập nhanh, bên tai hắn chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim bản thân thình thịch.
Thời khắc hắn đứng thẳng lên, phạm vi trăm thước quanh thân bành trướng khí tức, linh lực một thân toàn bộ phóng thích. Mặt đất dưới chân theo đó lún xuống, cát bay đá chạy, kình phong thét gào. Chập chững từng bước tiến, hai hàng nước mắt vẫn là vô thức rơi, ánh mắt hắn dần trở nên cay nghiệt.
Thời khắc này Nguyễn Thiên con ngươi điên cuồng, khí nộ sung thiên, chỉ tay lên trời nộ hóng: “Bảo Thiên quyết, Bảo Thiên trảm!!!”
Linh lực bản thân hắn như lũ quét theo đến đầu ngón tay hắn, viễn hoá thành trác kiếm chọc thủng thiên vân.
Trong phạm vi trăm dặm quanh hắn thiên địa linh khí hoá hải đổ về trác kiếm, trác kiếm cộng minh với linh lực ngày một chân thực. Đến khi chân thực hẳn vẫn không ngừng hấp thu thêm linh khí trời đất, Nguyễn Thiên bản thân cũng đã cạn kiệt linh lực.
Bấy giờ đạo chủng tinh xảo nơi thể nội hắn xuất hiện vết nứt, chính là bản thân hắn kích nứt nó. Linh lực từ bên trong đạo chủng cuồn cuộn trào ra, ngay lập tức đã bị trác kiếm thu thập. Làm cho trác kiếm chân thực càng thêm sắc bén, vì phải chống đỡ trác kiếm trên tay mà Nguyễn Thiên nhục thân chi chít vết rạng.
“Trảm...!!!” Nguyễn Thiên quát lớn điên cuồng, trác kiếm chọc trời hạ xuống cột lôi đình trước mặt. Thời khắc trác trảm của hắn chạm vào cột lôi đình, lập tức nơi đó oanh liệt bạo nổ, trăm dặm quần sơn xung quanh bị chấn thành bình địa.
Trước mắt Nguyễn Thiên bấy giờ mịt mù khói bụi, loạn choạng ngã người về sau Nguyễn Thiên nằm. Hai mắt hắn mở không lên một màn, cố lấy chút sức hắn thiêu đốt lấy tinh huyết bản nguyên để đứng lên.
Ầm ầm, trên cao thiên kiếp ba tầng biến mất thế mà âm dương kiếp vẫn còn. Nguyễn Thiên kinh ngạc một màn, nếu Đình Nhã đã vẫn theo lý thiên kiếp nào cũng phải tán, mà nó như kia một màn thiên kiếp không biến. Nguyễn Thiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng thắp lên hy vọng mãnh liệt, cực tốc như thiêu thân lao vào bên dưới thiên kiếp tìm người.
Quả nhiên khi hắn vừa đến, đã thấy nơi ấy một bóng hình quen thuộc.
“Đình Nhã~!” Nguyễn Thiên khóc trào lao nhanh đến Đình Nhã vị trí.
Trên mặt đất nơi đấy nữ tử ngây ngốc nhìn hắn, bất giác nàng hét lớn: “Đừng qua đây!”
Nàng khép người, xấu hổ hai tay che lấy ngực, cả cơ thể nàng bấy giờ da thịt mịn màn phơi bày tất thảy.
Nguyễn Thiên nào có nghe vào mấy lời này, cũng không để ý đến nàng bây giờ như nào phơi bầy cơ thể, chỉ thoáng thấy nàng bình an vô sự hắn đã nghẹn ngào lao đến ôm chặt lấy nàng vào lòng. Nữ tử mặt đỏ như bưng vội hất hắn ra, tát hắn một cái rồi nói: “Vô sỉ!”
Nhưng hắn chẳng mải mai để ý, hai tay nắm lấy bàn tay vừa tát mình mà áp lên má.
Nàng vừa tức vừa thẹn, một tay không thể che hết cơ thể, Nguyễn Thiên trước mặt nhìn thấy hết thẩy nàng bộ dáng. Vừa muốn động thủ với hắn, nàng bất chợt nhìn thấy tóc hắn bạc đi trông thấy, cơ thể dần mất đi sức sống.
Bấy giờ tay còn lại cũng không che lấy gì nữa, hai tay nàng đặt lên hai má hắn, giọng nói lo lắng gấp gáp hỏi: “Nguyễn Thiên, ngươi sao như này?”
Nguyễn Thiên cười cợt giọng nói khàn đi nghe rõ lấy: “Ta thiêu đốt bản nguyên tinh huyết, sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối.”
“Ngươi... Sao ngốc vậy?” Đình Nhã bị Nguyễn Thiên làm cho cảm động nghẹn ngào lời nói.
“Vì nàng!” Nguyễn Thiên yếu ớt âm thanh.
“Đáng không cơ chứ?”
“Có gì mà đáng hay không đáng, vì nàng mà chết, làm ma cũng phong lưu” Nguyễn Thiên ý cười trong lời nói.
Bấy giờ một âm ba chấn động vang lên khiến cả hai nhất thời kinh ngạc. Trời bỗng đổ một cơn mưa lớn, mà bên trên nàng âm dương kiếp lưu chuyển, tích tụ như chuẩn bị giáng xuống lôi đình.
Nguyễn Thiên hai mắt khép hờ rồi nhắm hẳn.
“Nguyễn Thiên?” Đình Nhã lay hắn nhưng không có phản ứng, nàng nứt nở gọi: “Nguyễn Thiên! Nguyễn Thiên, dậy nhìn ta đi? Nguyễn Thiên?”
Nàng biết hắn đã thiêu đốt bản nguyên trong trường hợp này đã là vẫn lạc, nhưng hắn cứ thế mà mất quá là đột ngột, nên nàng không sao chấp nhận lấy.
Càng là bấy giờ nhìn thấy đạo chủng của hắn nứt vỡ, bản thân nó chỉ còn cái vỏ rỗng, linh lực bên trong đã không còn dù chỉ một chút. Hắn đến lúc vẫn lạc lại là toàn thân không còn một thứ gì lưu lại, linh lực tinh huyết tất cả đều biến.
“A...” Đình Nhã khóc oà đau đớn.
Trong suốt hai năm cùng Nguyễn Thiên chung sống, nàng đã sớm xem hắn là tri kỷ. Cái chết của hắn, còn là vì nàng mà chết, đây là sự đả kích lớn nhất với nàng, nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân càng là ở khoảng sinh ly tử biệt khó lòng khống chế xúc động.
“Tại sao lại vì ta mà hy sinh, nam nhân có chết cũng phải chết trên chiến trường mới oai phong ngươi biết không!?”
“Ngươi không thể chết ở đây!”
“Ngươi từng nói sẽ viết nên bản thân cổ sử kia mà!”
“Chết vầy khó coi lắm, tỉnh lại đi, ngươi không, đừng ngủ nữa, Nguyễn Thiên ngươi nghe không? Ngươi còn không dậy, ta đem ngươi đi làm phân bón cho cây đấy!”
“Làm ơn, Nguyễn Thiên đi mà dậy đi!”
Thanh âm thê lương của nàng oai oán trong màn mưa khôn ngớt, bên trên âm dương kiếp chuyển động kịch liệt, giáng xuống Đình Nhã nàng một đạo lôi đình.
Biết lôi đình bổ xuống nhưng Đình Nhã nàng không tránh, cũng không đón đỡ. Bấy giờ nàng linh lực không đủ, càng là kiệt quệ tinh thần, muốn cùng Nguyễn Thiên hôm nay vẫn lạc.
Trong cơn mưa tầm tã, Đình Nhã ôm lấy Nguyễn Thiên trong lòng, nàng buông xuôi tất cả, nhắm đi hai mắt mặc cho lôi đình đánh xuống.
“Kiếp sau, gặp” Đình Nhã khẽ nói.
Ngay thời khắc lôi đình vạn trượng vừa đánh đến đỉnh đầu Đình Nhã, còn chưa chạm vào một sợi tóc của nàng. Một đạo âm không biết từ đâu truyền đến, vang vọng tứ cực khiến ánh chớp dừng lại rồi tan biến, không gian răng rắc gãy vỡ, âm dương kiếp cũng theo đó biến tan.