Một năm sau...
Tại động phủ trong hồ thác của Nguyễn Thiên, một cỗ cường đại linh lực xông phá lên vòm trời, sau khi cỗ linh lực biến mất, vân vũ bên trên vòm trời từ bao giờ đã bị khoét một cái lỗ lớn. Sắc vân theo đó cũng dần biến đổi, hắc vân từ tứ phương bốn hướng đổ về, tạo nơi vòm trời cái lỗ một vòng xoáy đen kịch.
Vòng xoáy hắc vân che kín hơn trăm dặm bầu trời, thiên khung một màu u tối, thấp thoáng trong hắc sắc vân những ánh lôi chớp nháy lưu chuyển. Mà lúc này ngự tại sơn trang nam tử tĩnh tâm thiền toạ, mênh mông quanh thân khí tức nhấn chìm, lơ lửng khắp phòng phù văn chi chít phủ. Thần sắc nam tử biến ảo khôn ngừng không nhìn ra hỉ nộ ái ố bên trên, càng là thấy rõ hai luồng khí âm dương như hai con rắn trườn khắp cơ thể bấy giờ.
Bỗng như đã thông cảm ngộ sâu sắc bản thân, nam tử chân mày khẽ nhíu, hai mắt sau đó mở bừng ra, thần mang như hai thanh kiếm xé rách màn đêm rạch ra ánh sáng. Hai luồng âm dương khí bấy giờ cũng hoá vào hư vô, phù văn tất cả cũng tản đi mất dạng, tại bản thân nam tử khí tức thâu diễm. Hắn cũng không phải muốn phóng thích khí tức bản thân, nhưng cảm ngộ dẫn dắt bản thân không tự chủ mà thả ra khí tức.
Trên môi nam tử lộ ra ý cười, hai tay chấp lại tạo nên ấn quyết, hai mắt khép hờ thuật tâm nhìn lấy phần bụng bên trong bản thân biến hoá. Một hạt chủng được trồng ngay ngắn bên trong, trên nó hoa văn tinh diệu, càng là trông nó giống một tác phẩm tinh xảo.
Nguyễn Thiên không khỏi vui mừng hai mắt mở ra, đạo chủng đã thành, hắn đã đặt chân vào ngưng chủng cảnh. Đem linh hải 9 tầng ngưng tạo thành chủng, một việc đầy khó khăn và thách thức. Thế nhưng khổ tận cam lai, hắn cuối cùng cũng thành công mỹ mãn, càng là bấy giờ vui sướиɠ đối với âm dương chi pháp ngộ ra nắm giữ. Một năm trôi qua với hắn đã không hề uổng phí, bấy giờ hắn thần sắc khẽ biến, thần thức quét qua một lượt vạn dặm sơn phong, đem sự tình chung quanh nắm bắt, ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, miệng vội thốt lên: “Đình Nhã!”
Rất nhanh sau đó Nguyễn Thiên thân ảnh xuất hiện giữa không trung đối diện hồ thác ngoài ba dặm. Truyền âm thuật quyết thi triển, hỏi dò động phủ bên trong sự tình.
“Là ta, ta chuẩn bị phá cảnh” âm thanh thánh thót yêu kiều khuê nữ truyền lại bên tai. Nguyễn Thiên ngưng trọng ánh mắt hướng trời nhìn lên, dựa theo những gì Đình Nhã nói, trên vòm trời cái kia lôi vân chính là của nàng thiên kiếp phá cảnh.
“Thiên kiếp đây ư?” Nguyễn Thiên cảm khái, hắn từng đọc qua vô số điển tịch, với thiên kiếp hiểu rõ trù tượng. Nhưng nay tận mắt thấy lại là cảm giác trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là thiên kiếp, bên dưới thiên kiếp bản thân vậy mà nhỏ bé vô cùng. Những ánh lôi chớp nhá dọa người cạnh tượng, đôi lúc lại làm sáng bạch một vùng trời, tiếng hơi thở dần trở nên gấp gáp, tuy nói hắn không phải người độ kiếp này, nhưng không hiểu sao run rẩy bản thân không tự chủ.
“Đình Nhã?” Nguyễn Thiên lo lắng thần sắc truyền âm cho Đình Nhã bên trong động phủ.
“Chỉ là thiên kiếp thôi mà, ta còn không lo lắng tại sao ngươi phải thay ta cảm thấy?” Đình Nhã truyền âm trả lời.
Trên trời lôi vân ngày một dày đặc, ánh chớp ngày một hung bạo oanh tạc hư không khắp nơi. Uỳnh uỳnh, những tầng vân kiếp đầy đặn chuyển động cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang thiên vọng địa lớn dần lên.
Bấy giờ bên trong sơn động Đình Nhã giọng nói truyền ra thành tiếng: “Ta chuẩn bị độ kiếp, ngươi tránh ra xa chút!”
Nguyễn Thiên gật đầu, bản thân ngầm hiểu nếu ở quá gần người độ kiếp, hắn rất có thể bị thiên kiếp đánh trúng.
Nguyễn Thiên thân ảnh khẽ động, tức thì đã cách xa vị trí ban nãy đứng chục dặm hơn, nhìn hướng xa mịt mù vân kiếp, hắn vẫn cảm thấy trong lòng bất an. Không phải hắn bất an vì sợ hãi, mà là bất an vì lo lắng cho Đình Nhã nơi kia, suy cho cùng thiên kiếp là khảo nghiệm thiên đạo giáng xuống, nếu vượt qua thì cảnh giới thăng tiến, vạn nhất không qua vạn kiếp bất phục có thể.
Uỳnh uỳnh...
Thiên kiếp tựa như hung thú gầm lên, thiên địa rung lên từng hồi sau đó, cũng là lúc này Nguyễn Thiên cao cường con ngươi phát giác nơi xa đỉnh thác nữ tử.
Nàng dung mạo tuyệt sắc, mặc váy mỏng màu trắng, hai chân trần trụi, da thịt bạch ngọc không tì vết, tựa như tiên nữ giáng trần không nhiễm khói lửa nhân gian. Càng là bấy giờ quan cảnh quanh nàng, mây đen che kín, ánh chớp đan xen, gió thổi ngập trời đem trên thân phục y cùng làn tóc phấp phới.
Nguyễn Thiên nhìn đến ngây người, nữ tử liễu yếu đào tơ lại trong cơn bão như này tình cảnh, trong lòng chỉ chạy đúng một suy nghĩ, muốn đến ôm nàng vào lòng che chở lấy.
Dứt ánh mắt khỏi thiên kiếp phía trên, nữ tử phát giác nơi xa ánh nhìn, biết là Nguyễn Thiên nàng cũng về phía hắn ánh mắt trao.
“Đình... Đình Nhã~” Nguyễn Thiên đầu tiên là ngây ngẩn sau như mất hồn nhìn lấy, nhan sắc gọi là tuyệt sắc không đùa, giai nhân đến đấy lẽ cùng, ba phần lệ bảy phần phiêu diêu.
Bất chợt âm ba khiến hắn tỉnh táo giật mình, lôi đình vạn trượng đan nhau thắp sáng mảnh trời, Đình Nhã thâu lại ánh mắt phiêu diêu, nhìn lên thiên kiếp chau mày sắc bén con ngươi thay thế.
“Chúng sinh vì cầu trường sinh mà tu đạo, tu đạo vốn là chuyện nghịch thiên, đã nghịch thiên thì phải chịu thiên phạt. Lôi kiếp là thiên phạt, nếu không dám độ kiếp thì bao giờ trường sinh, ngược lại nếu hôm nay là Nguyễn Thiên ngươi độ kiếp này, ngươi có độ?” Đình Nhã môi son hé mở, thanh âm dễ chịu như gợn sóng truyền đi.
Nguyễn Thiên với câu hỏi của nàng nhất thời chưa kịp tiếp thu, nhưng khi phát giác truyền âm lại là dứt khoác đáp lời: “Độ.”
Đình Nhã trên môi lộ ra ý cười, cùng với đó là thiên kiếp trở mình, lôi vân gào thét.
“Sao ta cứ có cảm giác lôi kiếp đang mạnh lên vậy?” Nguyễn Thiên thần sắc chợt biến nói.
Với thiên kiếp đang dần mạnh lên, Đình Nhã chỉ thoáng lộ vẻ ngạc nhiên rồi lại nghiêm túc nhìn lấy.
Ầm ầm...
Thiên kiếp bắt đầu thành hình
Từng mảng lôi vân phân trùng.
“Đây là?” Nguyễn Thiên kinh ngạc thốt, chỉ thấy trung tâm cao nhất bên trên thiên kiếp, hai luồng âm dương chi nguyên lưu chuyển.
“Đó là âm dương kiếp” Đình Nhã nghe được Nguyễn Thiên lời nói trả lời.
“Âm dương kiếp?”
“Âm dương kiếp, ngươi nếu tu âm dương pháp sau này độ kiếp chắc chắn sẽ gặp.”
Ầm ầm...
Thiên kiếp hình thành, lôi vân phân ba tầng trời, trung tâm cao nhất âm dương lưu chuyển. Đình Nhã hít sâu một hơi rồi thở ra, nói nàng không sợ cũng không đúng, đối với thiên kiếp nàng không thể khinh nhờn, sơ xuất thì vạn kiếp bất phục ngay.
“Thần hoả kiếp, trong thiên kiếp hình thành đạo hoả, không biết đạo hoả của nàng ấy sẽ là gì đây?” Nguyễn Thiên quan sát vừa bồn chồn lo lắng vừa chờ mong nói.
Thiên kiếp bên trên cuồn cuộn che trời, chục dặm bên dưới một màu u tuyền, dưới thiên kiếp Đình Nhã nhỏ bé đến không đáng kể. Ầm ầm, trung tâm thiên kiếp tầng thứ nhất trở mình, cuồn cuộn lôi đình khắp hư không oanh tạc, song lại chập vào nhau hình thành đạo cầu nơi trung tâm.
“Đình Nhã!” Thấy lôi kiếp ngưng tụ chuẩn bị đánh xuống mà Đình Nhã vẫn bất động trên không, Nguyễn Thiên lo lắng gọi.
Ngước nhìn đạo lôi cầu Đình Nhã thần sắc biến đổi, con ngươi sắc bén hoá, thần mang bên trong phóng thích ra. Linh lực thể nội bạo phát hoá thành trăm lớp hộ quang bên ngoài cơ thể, quyền phải xiết chặt, âm dương hai luồng dầy đặt lưu chuyển.
Xèng xẹt... Đạo lôi đình đầu tiên từ đạo cầu thai nghén ra, hung hăng hướng Đình Nhã phía dưới quần sơn đánh xuống. Đình Nhã không tránh, tại chỗ vung quyền đón đánh.
“Thần hoả kiếp, Đình Nhã độ!” Nàng quát lớn.
Quyền ấn đánh lên đọ lôi đình đánh xuống, va chạm khiến thiên địa chợt rung lên, âm lãnh truyền đi tiếng rền. Nguyễn Thiên cũng là dưới loại kì dị biến động va chạm có chút cảm giác áp bách, chỉ dựa vào âm ba đã nói lên đạo thiên kiếp ấy không hề tầm thường.
“Âm Dương Chí Cực Quyền, phá!” Đình Nhã hét lớn, một quyền này mang theo âm dương lực lượng nhấn mạnh về trước, chấn biến ánh lôi.
Lôi đình vừa biến mất, khắc ngay sau một đạo lôi kích khác giáng xuống, tốc độ của ánh chớp quá nhanh Đình Nhã không kịp trở tay, đành chịu lấy một đạo thiên kiếp đánh trúng. Phá hơn chục lớp hộ quang linh lực, lôi đình trên người nàng mới biến mất, cũng là khi ấy Đình Nhã lao lên thiên kiếp tầng thứ nhất.
Nguyễn Thiên lo lắng gọi lớn: “Đình Nhã, quá nguy hiểm!!!”
Xông vào thiên kiếp là một chuyện làm vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng mang lại lợi ích to lớn đạt được. Ví như rèn rũa nhục thân, hay hoàn cảnh hiện tại của Đình Nhã, có thể trong thần hoả kiếp hình thành đạo hoả có đẳng cấp cao hơn so với hình thành bên ngoài thiên kiếp.
Đình Nhã bên trong thiên kiếp tứ bề là lôi đình công kích đến, nàng vẫn chẳng hề nao núng, thần sắc không biến, vung quyền đánh phá. Sau một hồi kịch chiến, Đình Nhã phục y vẫn không mất dù chỉ một sợi tơ, ánh mắt vẫn sắc lạnh kiên cường. Bấy giờ đã sớm chẳng còn bộ dạng liễu yếu đào tơ trong mắt Nguyễn Thiên ban nãy, mà kiêu hãnh quật cường nữ tử đã thay vào.
Nguyễn Thiên thần sắc ngưng trọng, tầng thứ nhất của thiên kiếp chợt loé lên, tiếng sấm nổ vang trời, thiên địa lung lay từng hồi mãnh. Uỳnh uỳnh chấn động kéo dài chốc lát rồi biến mất, ngay sau Nguyễn Thiên chẳng còn nhìn thấy tầng thứ nhất của thiên kiếp đâu.
Đình Nhã sau khi đánh tan tầng thứ nhất thiên kiếp đã sớm lao lên tầng thứ hai, bấy giờ Đình Nhã toàn thân tả tơi, hộ quang linh lực từ lâu đã bị xuyên thủng. Bả vai nàng là nơi nghiêm trọng nhất, nơi đó không ngừng máu chảy ra thấm nhuộm phục y. Mà phục y trên người nàng cũng là nhiều chỗ cháy mất dạng, đem cơ thể nàng tàn tạ bên trong hiển lộ.
Nàng lẽ đã cùng lôi kiếp chém gϊếŧ long trời một trận, không chỉ bên ngoài thương tích, bên trong cơ thể còn có lôi đình chưa tan đang khắp nơi đánh phá.
Đình Nhã cố ép ra lôi đình bên trong cơ thể, lại sanh ra phản phệ mà phun ra một ngụm tinh huyết. Nhưng bấy giờ nàng cũng cảm thấy bản thân như có biến hoá, trước ngực có một cỗ lạ thường khí tức đang nhen nhóm.