“Thánh Đế, ta trảm ngươi!!!” Ngao Bách gào lớn, lực lượng sinh mệnh cuộn trào như sóng dữ, dung nhập vào cơ thể, đẩy lực chiến hắn tăng lên.
Chứng kiến một màn này Thánh Đế nắm chặt cốt đao “Lại tự bạo long châu!” Ánh mắt hắn chăm chú, nhìn lấy long châu đã vỡ nát của Ngao Bách. Nhưng một tia cảm ứng quen thuộc từ viên long châu ấy, truyền đến khiến Thánh Đế giật mình kinh ngạc. “Khí tức này!?” Thánh Đế bần thần, tay nắm cốt đao, đến nỗi khiến nó kêu lên mấy tiếng răng rắc, như muốn gãy vỡ.
“Nguyễn Ưu Nhi!?”
“Hư ha ha...” Thánh Đế cơ thể khô kiệt, nhưng lại phá lên cười khiến Ngao Bách khó hiểu.
“Hừ, hôm nay Thánh tộc tất diệt!” Ngao Bách hét lớn, quyền ấn xiết chặt, phù văn lưu chuyển, pháp tắc kì lạ bao phủ lấy nắm đấm của hắn.
“Chân Long Phá Thiên” Ngao Bách gào lớn, nắm đấm bao trùm không gian, đánh đến Thánh Đế. Thánh Đế tay nâng cốt đao, toàn lực trảm xuống nắm đấm của Ngao Bách.
Ầm ầm.
Hai đòn công kích vừa va chạm, một vụ nổ xảy ra, Thánh Đế bị chấn bay về sau hơn trăm vạn dặm. Nhìn lấy bàn tay phải đang run rẩy, cùng thanh cốt đao đã gãy vỡ hơn phân nửa, mà Thánh Đế thoáng sợ hãi. Ngao Bách, thả ra uy thế Chân Long ép sập tinh hà, vung kích trên tay lao đến Thánh Đế.
“Long châu này của ngươi, lấy từ Thánh Thảo Vy?” Thánh Đế nhìn lên nói. Lưỡi kích của Ngao Bách, còn cách sóng mũi của Thánh Đế chưa đến một đầu móng tay thì dừng lại. “Ngươi, biết Thánh Thảo Vy?” Ngao Bách chau mày, gằn giọng nói, nhưng thâm tâm đã sớm kinh ngạc.
“Con ta, sao ta không biết” Thánh Đế nhìn vào lưỡi kích trước mặt mình, mở miệng nói.
“Con, ngươi!?” Ngao Bách kinh ngạc.
“Ngươi chính là tên cha thất phu đó của nàng!?” Ngao Bách vừa nói, vừa đẩy lưỡi kích về trước, ghim vào sóng mũi của Thánh Đế một đoạn rồi ngừng lại.
Thánh Thảo Vy năm đó từng nói, cha nàng đã luyện hoá mẹ nàng, thành một viên dạ minh châu để tặng cho nàng. Ngao Bách tay nắm chặt thân kích, hắn có chút khó tiếp thu, năm đó vì sao Thánh Thảo Vy không nói cho hắn biết, cha nàng là Thánh Đế.
“Ngươi, nói dối!” Dứt câu, Ngao Bách đâm lưỡi kích xuyên qua đầu Thánh Đế.
Nguyên thần của Thánh Đế cũng bị chia làm hai, không thể ghép lại được nữa, từ cơ thể hắn, những hạt nhỏ li ti bay lên, hắn đang từ từ giải thể.
“Nhân quả, thật không thể tránh khỏi!” Thánh Đế cười nói.
Ngao Bách thâu liễm chiến kích, nếu là trước đây hắn sẽ xé xác Thánh Đế ngay, nhưng bây giờ hắn lại muốn nghe hết những lời trăn trối của Thánh Đế. Xem xem có câu nào liên quan đến Thánh Thảo Vy không, dù dì Thánh Đế ăn một kích cũng sắp vẫn lạc, không có cơ hội sống qua hôm nay.
“Ở cảnh giới ta ngươi, mà nhân quả lại nặng như vậy! Thánh Đế ta là kẻ thù không đội trời chung với Chân Long ngươi. Nhưng ngươi và Thánh Thảo Vy con ta, lại yêu nhau!” Thánh Đế cảm khái nói.
“Sao ngươi biết, ta và nàng yêu nhau?” Ngao Bách không tin tưởng hỏi.
“Sao khi Long tộc bị diệt, ta đã tìm được tung tích của Thánh Thảo Vy, mang nó về trong tộc, khi soát hồn, ta đã nhìn thấy nó đã yêu một nam nhân. Chỉ là khi ấy, nam nhân đó ta không thể nào nhìn rõ được bộ dáng, cũng như những gì nó trải qua với nam nhân đó đều bị thiên cơ che đậy!”
“Bấy giờ ta mới biết nam nhân đó là ngươi, là Chân Long ngươi. Năm đó không nhìn ra ngươi, chắc cũng vì ngươi đã là tiên vương, thiên cơ đã bị che đậy. Sau ngươi cũng thành đế, càng không thể suy diễn ra, thật là... Buồn cười!” Thánh Đế nói.
“Hừ, thứ cha như ngươi, Thánh Thảo Vy đâu cần, ta gϊếŧ ngươi, vừa là tế tộc nhân ta, vừa là thay nàng trả mối thù gϊếŧ mẹ” Ngao Bách nói.
“Mẹ nó, là ta gϊếŧ. Nhưng ngươi có biết, mẹ nó là ai không?” Thánh Đế vừa cười vừa nói trong vô cùng cổ quái.
“Hừ, tự gϊếŧ thê tử, việc làm không bằng súc sinh thế mà cười được! Nói xem, mẹ ta là ai?” Ngao Bách hừ lạnh nói.
“Ha ha...” Thánh Đế phá lên cười. Hắn rất muốn lăng mạ Ngao Bách, đã gọi mẹ Thảo Vy là mẹ, vậy gọi cha Thảo Vy, kẻ thù diệt tộc hắn là cha luôn đi, nhưng thời gian của hắn không đủ.
“Mẹ của ngươi tên là Nguyễn Ưu Nhi, ả chính là tỷ tỷ ruột của Bảo Thiên, ân nhân của ngươi đấy, nhân quả... Nhân quả, ha ha...!” Thánh Đế nói.
Ngao Bách kinh ngạc, hắn không tin lắm Thánh Đế những lời nói, đưa tay ra bắt lấy nguyên thần vỡ nát của Thánh Đế rà soát. Thánh Đế cũng không kháng cự, để Ngao Bách soát thần “Đây!” Ngao Bách kinh ngạc, theo như những gì hắn thấy khi soát thần, những lời Thánh Đế nói là sự thật.
“Năm đó ta dùng bí pháp luyện hoá Ưu Nhi thành một viên dạ minh châu, bí pháp đó là bí pháp bất truyền của Thánh tộc ta. Cho nên...” Nguyên thần Thánh Đế không nói dứt câu, đã lao nhanh vào long châu trong thể nội Ngao Bách.
“Ngươi!!!” Ngao Bách thất kinh, trong lúc hắn lơ là, không phòng bị đã bị nguyên thần của Thánh Đế xông vào long châu. Long châu đã vỡ nát, lại phục hồi trở lại, nhưng lực lượng toàn thân Ngao Bách đang bị nó hút sạch.
“Gư a...!”
“Ha ha, Long tộc, đến lúc diệt rồi!” Nguyên thần Thánh Đế cười điên cuồng. Liên tục hấp thu lực lượng sinh mệnh, cùng linh lực và chân huyết của Ngao Bách, khiến cơ thể Ngao Bách dần khô kiệt. Ngược lại, nguyên thần Thánh Đế vốn vỡ nát, lại dần khôi phục hoàn mỹ.
Mắt thấy biến thiên tình cảnh, nhưng Ngao Bách vô lực ngăn cản, thậm chí nguyên thần hắn muốn bỏ chạy, cũng bị giam cầm trong đầu lâu. Long châu rung chuyển dữ dội, Thánh Đế điều khiển long châu, từ phần dưới cơ thể xông phá một đường lên đầu lâu Ngao Bách.
Không kịp hét thảm, Ngao Bách bị long châu xuyên thủng đầu lâu ra ngoài, nguyên thần hắn cũng bị long châu chấn nát. Long châu lơ lửng trong không gian, phóng thích toàn bộ lực lượng sinh mệnh có bên trong, đấp bồi thành một cơ thể mới cho Thánh Đế.
Nguyên thần trở về đầu lâu, Thánh Đế nở một nụ cười đắt thắng. Hắn tay cầm lấy long châu đã phai màu, nhìn thi hài Ngao Bách trước mặt mở miệng nói: "ngươi cũng coi như là con trai ta, vậy để ta cho ngươi và Thảo Vy đoàn viên!" Thánh Đế vung tay, Ngao Bách thi hài tan rã, hoá về chân thân, hắn tay nắm lấy cơ thể đồ sộ của Ngao Bách mang về Cửu Thiên. Muốn cho Thánh Thảo Vy nhìn thấy Ngao Bách đã chết, đả kích tinh thần của nàng, rồi sẽ đem thi hài Ngao Bách đi luyện hoá.
“Hắn thật là một người cha tán tận lương tâm!”Đình Nhã đập bàn tức giận nói.
Nguyễn Thiên giật mình vì nàng động tác, nhưng hắn cũng gật đầu nói: “Thánh Đế chính là loại người, đến súc sinh cũng thẹn không bằng!”
“Vậy thì sau đó, Thánh Thảo Vy không phải sẽ bị đả kích nặng sao?” Đình Nhã ưu tư hỏi.
Nguyễn Thiên thở dài: “Gặp lại người thương sau hơn trăm vạn năm xa cách, thử hỏi khi thấy người ấy chỉ còn lại một cơ thể lạnh lẽo, làm sao mà không cảm thấy bi thương được chứ, còn hơn thế nữa là!”
Ngày hôm đó tin tức Chân Long bị trảm, khiến bách tộc rùng mình, một đời tiên đế cứ thế đi đến điểm cuối. Sau khi về đến Thánh tộc, Thánh Đế đã vứt xác Ngao Bách ra, cho đồng tộc chiêm ngưỡng. Kẻ hứng người tung, ai cũng biết Thánh tộc bấy giờ thật sự đã độc tôn Cửu Thiên.
Thánh Thảo Vy, tay ngọc run rẩy đặt lên chiếc mũi của thi hài Chân Long, cơn lạnh lẽo truyền đi khắp xương tủy của nàng. Không sao chấp nhận được sự thật Ngao Bách đã chết, Thánh Thảo Vy suy sụp, nàng ngồi bệt ra đất, tay vẫn đặt trên mũi thi hài lạnh lẽo trước mặt. "Ngao Bách!" Thánh Thảo Vy đôi mắt hoen cay, áp mặt vào đầu thi hài, tay vuốt ve nó, nứt nở gọi.
Từng kí ức ùa về, Thánh Thảo Vy nàng và Ngao Bách, hai người thọ mệnh đã không tính bằng năm, đã gọi là trường sinh. Gặp nhau ở một ngôi làng nhỏ, nàng đi hái thuốc, lại nhặt được hắn trọng thương sắp chết. Nàng mang hắn về cưu mang, vì hắn có thể chất đặc biệt, nên nàng luôn dùng hắn để thử thuốc mới. Thời gian vỏn vẹn ba tháng bên nhau, lại để một Ngao Bách máu lạnh, yêu một Thánh Thảo Vy trong đầu chỉ lấy cứu người làm trọng.
Tại Trúc Lâm, nàng cùng hắn chém Đào Ngột, nàng vì đạo mà hy sinh, hắn vì nàng mà thành tiên. Hắn hồi sinh nàng, nàng ngày đó đã trao thân cho hắn, cả hai trước lúc chia xa từng hẹn ngày vạn lý trùng khơi. Khi nghe tin tộc hắn bị diệt, nàng đã vô cùng lo lắng, biết được hắn vẫn chưa chết, nàng mới phần nào an tâm. Sau hơn trăm vạn năm, hắn lần nữa xuất thế, Cửu Thiên chấn động hay tin đế giả trở về, nàng cảm thấy hy vọng. Nhưng hôm nay, mọi hy vọng của nàng đều bị chém tan, bởi vì, trước mặt Thánh Thảo Vy nàng đây, chính là thi hài của Ngao Bách, thi hài của người nàng dốc lòng thương nhớ cả đời qua.
Cầm trên tay viên long châu của Ngao Bách, Thánh Thảo Vy đau đớn khốn cùng, nứt nở tự trách: “Là ta, là ta đã hại chết chàng!” Long châu này, là nàng đã tặng cho Ngao Bách, làm ước vật cho tình yêu thiêng liêng của hai người. Nhưng nào ngờ, trăm vạn năm sau, ngay thời khắc mấu chốt, nó lại là thứ kết thúc sinh mạng của Ngao Bách.
Thánh Thảo Vy tự trách, nàng ở bên thi hài của Ngao Bách hơn trăm năm, nước mắt cũng đã cạn, thay vào đó là những dòng lệ huyết, tuôn ra từ khoé mắt đỏ hoen.
“Nếu có kiếp sau, ta chàng lại bên nhau. Ngao Bách, ta đến bên chàng đây!” Thánh Thảo Vy, tay bóp nát long châu nhuốm huyết lệ, nàng tựa đầu vào bườm Ngao Bách, đánh một giấc ngủ thiên thu cùng hắn.
Thánh Đế nhìn thấy một màn, mặt không đổi sắc, cũng không ngăn cản, với hắn tình phụ tử hay tình phu thê đều đã đứt từ lâu. Hắn chỉ mong cầu đại đạo, để Thánh Thảo Vy cứ thế chết đi, cũng coi như hắn đã làm tròn trách nhiệm của một người cha. Tác hợp cho tình yêu của Thánh Thảo Vy, toại nguyện cho Thánh Thảo Vy cùng Ngao Bách thiên thu vĩnh hằng trong cổ sử.
Bấy giờ Thánh Đế vung tay muốn đem thi hài của Ngao Bách đi luyện hoá, nhưng điều hắn không ngờ đến đã xảy ra.
Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy, thi hài của hai người hoá thành tiên vụ bay đi, Thánh Đế ép bàn tay xuống, muốn định chúng lại. Nhưng những tiên vụ ấy lại thẩm thấu vào lòng đất, xuyên qua kết giới Cửu Trùng Thiên, rơi xuống Bát Trùng Thiên. Bàn tay của Thánh Đế vẫn đuổi theo, từ Bát Trùng Thiên, tiên vụ của hai người lại xuyên phá giới tích đến Thất Trùng Thiên. Thánh Đế thất kinh, thời khắc hắn lật bàm tay lại để hứng lấy chỗ tiên vụ ấy, thì chỗ tiên vụ ấy đã xuyên qua bàn tay, mà rơi xuống Lục Trùng Thiên. Vì Ngũ Trùng Thiên có pháp tắc do Bảo Thiên lập ra, nên tiên vụ của hai người Thánh Thảo Vy và Ngao Bách, không thể nào xuyên qua.
Mắt thấy tiên vụ ngừng lại, Thánh Đế bàn tay chòm đến, nhưng chỗ tiên vụ ấy đột nhiên sôi trào, đánh tan bàn tay của hắn. Từ những hạt li ti, chúng hoà hợp lại thành những giọt nước trong bóng, long lanh và chói mắt. Từ những giọt nước ấy, chúng lại biến hoá thành đại dương mênh mông. Lục Trùng Thiên từ một hoang mạc khô cằn, bỗng hoá thành một đại dương mênh mông.
Lục Trùng Thiên từ đấy cũng được bách tộc di dân đến, lập đảo sinh sống. Nhưng giới này cũng có hạn chế, chỉ tu sĩ trường sinh cảnh trở lên, mới có thể tiến vào giới này. Ngoài ra, giới này còn có hạn chế về cảnh giới, chuẩn tiên đế trở lên, không được giới này chào đón, đây là trật tự quy tắc, bất diệt vĩnh hằng.
Thánh Thảo Vy cùng Ngao Bách sau khi chết, hoá thành biển lớn, trường tồn trong năm tháng, biển này được gọi là Thương Hải. Có người nói, bọn họ đã được ở bên nhau, theo một cách nào đó. Tình yêu của hai người, mãi được hậu thế lưu truyền, như Thánh Thảo Vy từng nói “Dù một mai này cả ta và chàng đều chẳng còn trên thế gian này, nhưng chỉ cần có người còn nhớ đến chúng ta, thì chúng ta vẫn luôn sống!”
Ngao Bách và Thánh Thảo Vy, cả hai vẫn luôn sống trong tim của những người biết đến, nhớ đến câu chuyện của họ.