Đại Bá Chủ

Chương 34: Khai linh hải

“Đến cuối cùng Ngao Bạch với Phượng Uyên Nhi, Ngao Bằng với Phượng Uyển, hay Ngao Bách với Thánh Thảo Vy, tất cả đều không có được cái kết đẹp! Tình yêu trong thời loạn lạc, cổ sử của Cửu Thiên ngươi cũng thảm quá rồi!” Đình Nhã cảm khái.

“Đâu ra cái kết mà đẹp chứ?” Nguyễn Thiên đứng lên, tay trả cuốn Long Phượng Giai Thoại Ký về chỗ cũ, mà nói.

“Ý ngươi là sao?” Đình Nhã khó hiểu hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Những chuyện ta kể cho nàng nghe, đều nằm trong cổ sử cả” Nguyễn Thiên hờ hững nói.

Đình Nhã ngờ vực, nàng cau mày khó chịu nói: “Ý gì thì nói rõ ràng ra!”

Nguyễn Thiên quay lại nhìn nàng, tay hắn còn cầm theo một cuốn sách. Đến gần và ngồi lại vị trí ban nãy, hắn đặt cuốn sách trên tay lên bàn, đẩy về hướng Đình Nhã. Nàng ngờ vực mở ra xem, thì thấy bên trong chẳng có lấy một chữ, nàng khó tin, thậm chí còn lật đi lật lại hai ba lần để chứng thực.

“Ngươi, đùa ta à!?” Đình Nhã khó chịu quát Nguyễn Thiên.

“Cái gọi là cổ sử, chính là lịch sử” Nguyễn Thiên nói.

“Nói rõ ràng đi, đừng có úp úp mở mở!” Đình Nhã gấp quyển sách lại với động tác mạnh, mất kiên nhẫn lời nói. Nàng chán nhất là nghe Nguyễn Thiên thao thao bất tuyệt, trong suốt hai tháng hơn, nàng thường rất thích nghe hắn kể truyện, nhưng nàng cũng vô cùng ức chế với khả năng úp mở của Nguyễn Thiên.

Mắt thấy Đình Nhã mất kiên nhẫn, Nguyễn Thiên tay điền lên bìa cuốn sách bốn chữ “Lịch Sử Cửu Thiên”, rồi lại viết lên gốc bìa sách tên hắn.

Đình Nhã ngờ vực, hướng mắt chăm chú nhìn Nguyễn Thiên động tác, viết rồi Nguyễn Thiên bàn tay sờ lên bìa sách nói: “Cổ sử đã qua, đương thời ắt có thay đổi. Những gì chúng ta làm hôm nay, ngày mai nhìn lại chính là lịch sử. Lịch sử chưa bao giờ có cái kết thoả đáng, nên mỗi người chúng ta luôn phải viết nên cái kết cho nó.”

“Ta cũng coi như là hiểu được chí ít tâm tư của ngươi, nhưng cái ngươi muốn nói, chắc không chỉ như vậy?” Đình Nhã nhìn Nguyễn Thiên ưu tư mà hỏi.

“Nàng thật hiểu ta” Nguyễn Thiên nhìn lên Đình Nhã, lộ ra ý cười nói.

“Không đâu, là do tâm tư ngươi quá dễ đoán, nói đi!” Đình Nhã giơ lòng bàn tay hướng Nguyễn Thiên, hờ hững nói.

“Nếu lịch sử loạn cổ là thời đại đen tối, vậy lịch sử của đương thời và sau này, sẽ là thời đại sáng chói. Bởi ta sẽ viết tiếp những trang sau của cổ sử, đưa lịch sử của riêng ta thay đổi lịch sử Cửu Thiên này” Nguyễn Thiên nghiêm túc nói.

Đình Nhã phì cười, nàng nhìn Nguyễn Thiên đáp lời: “Nếu ta không xuất hiện ở đây, sợ rằng câu nói đó của ngươi sẽ không bao giờ xuất hiện a!”

Nguyễn Thiên thở dài: “Ai mà biết được, ta có lẽ đã được nàng khai sáng chăng?”

“Không nói đến những chuyện này, vốn là ta muốn hôm nay tìm hiểu phù văn, ấy vậy mà nghe ngươi kể chuyện hết cả ngày!” Đình Nhã chán nản nói.

“Còn không phải do nàng muốn nghe?” Nguyễn Thiên đứng lên cất lại cuốn sách trống trong tay về chỗ cũ. Đình nhã cũng theo sau, trả mấy cuốn sách trên bàn về chỗ cũ.

“Vốn muốn nghiên cứu điển tịch từ chúng, ai mà ngờ được lại thành nghiên cứu lịch sử chứ!” Đình Nhã cảm khái. Cuốn sách cuối cùng nàng đặt lại, tên Hoá Thương Hải, Đình Nhã cũng bất ngờ không biết mình bốc nhằm lấy nó từ bao giờ. Nhìn vào gốc trên gáy sách, Đình Nhã ngạc nhiên khi biết tác giả Hoá Thương Hải, tên là Liễu Tống Thư.

Hai ngày sau...

Đình Nhã tại trong thư phòng của Nguyễn Thiên, một tay chống cằm một tay cầm điển tịch đọc lấy, mà ngáp ngắn ngáp dài. Nàng đã hai ngày thao thức, để tìm hiểu điển tịch và phù văn Cửu Thiên. Nếu là tìm hiểu thông thường thì một tu sĩ như nàng không thành vấn đề. Nhưng tìm hiểu điển tịch và phù văn lại hao tổn tinh thần để suy diễn, thế nên nàng mới thành ra như vầy bộ dáng.

“Không biết Nguyễn Thiên thế nào rồi?” Đình Nhã nghĩ đến Nguyễn Thiên, bất giác trong lòng sanh ra lười biếng.

“Bỏ đi, đi xem hắn có chăm chỉ tu luyện không cái đã!” Đình Nhã vứt điển tịch trong tay xuống bàn, rồi phủi đi tìm Nguyễn Thiên.

Tại trên hồ thác, Nguyễn Thiên xếp bằng thiền tu luyện, thiên địa linh khí xung quanh phản phất rồi lại chui vào từng lỗ chân lông của hắn. Nhắm chặt mắt cảm thụ, Nguyễn Thiên đem linh lực truyền vào phần bụng, muốn ngưng hoá chỗ ấy linh lực thành đạo chủng. Phụt, Nguyễn Thiên phun ra một ngụm máu, tay nắm lấy bụng khó chịu do bị phản phệ gây ra. Cảnh này vừa hay được Đình Nhã nhìn thấy, nàng nhanh chóng lại gần hắn xem xét tình hình.

“Ngươi đây là, muốn ngưng chủng sao?” Đình Nhã nhảy lên tảng đá chỗ Nguyễn Thiên, tay đỡ lấy hắn, đồng thời dùng linh lực điều tiết hơi thở cho hắn.

“Thất bại rồi!” Nguyễn Thiên lau đi chỗ máu còn dính trên khoé miệng rồi nói.

“Phàm là tu sĩ ngươi phải hiểu không nên hấp tấp, tốc độ tu luyện nhanh, không thể bù đắp khiếm khuyết thời gian!” Đình Nhã nói.

Hai tháng Nguyễn Thiên từ cảnh giới thấp nhất đột phá đến luyện tịch hiện tại đã là rất nhanh rồi, thậm chí cảnh giới nào hắn đạt được đều là đại viên mãn. Nhưng để có được hai tháng từ bất phàm thành luyện tịch, thật ra hắn cũng đã trải qua quá trình mài rũa trước đó, chỉ là hắn không nhận ra. Bất phàm tu thân, thần, khí đến viên mãn, hắn trước đây thích sống an lạc, thần dược thánh dược đều như củ cải, mà ngày nào hắn cũng ăn, dược tính từ đó mà rèn luyện nhục thân và khí huyết của hắn.

Về cách sống cảm thụ thiên nhiên sâu sắc mà hắn nói, thật ra cũng là cách tu luyện nguyên thần thông minh. Ngưng thần cảnh, Nguyễn Thiên sinh ra và lớn lên tại một nơi thiên địa linh khí nồng đậm, ngày ngày tiếp xúc, hắn dù không chăm chỉ tu luyện, cơ thể cũng tự có biến hoá hình thành nguyên thần hắn. Luyện tịch cảnh, Nguyễn Thiên đọc rất nhiều sách, từ nhỏ đã xem qua vô số điển tịch và phù văn, vô tình đã hình thành nền móng vững chắc cho tu vi hiện tại này. Bấy giờ Nguyễn Thiên muốn ngưng chủng, hắn lại thiếu thời gian cảm ngộ ở cảnh giới hiện tại.

“Nàng nói đúng, ta có chút hấp tấp!” Nguyễn Thiên nhìn Đình Nhã mỉm cười nói.

“Tại sao phải hấp tấp?” Đình Nhã hỏi.

“Vì ta muốn sánh vai cùng nàng” Nguyễn Thiên nói.

“Ngươi...” Đình Nhã ngây ra khi nghe được lí do của hắn.

“Ngươi lại ghẹo ta!” Nàng nghĩ Nguyễn Thiên không chín chắn lại tìm cớ ghẹo chọc nàng, nên cho hắn ngay một đạp cắm đầu xuống hồ thác bên dưới.

Nguyễn Thiên ngoi lên từ hồ thác, vuốt đi số tóc ướt bám trên mặt, nhìn Đình Nhã phía trên tảng đá nói: “Dưới này mát lắm, xuống tắm với ta không?”

“Hừ, ngươi tự tắm một mình đi, ta bận tu luyện rồi!” Đình Nhã bỏ đi chẳng hề nhìn lấy Nguyễn Thiên một cái.

Hôm sau cũng tại trên tảng đá ở hồ thác, Nguyễn Thiên tư thế thiền, vận chuyển linh lực tập trung nơi bụng dưới. Sau một hồi lâu hắn mở mắt, nhìn Đình Nhã trên bờ nói: “Ta cảm ứng được rồi, linh lực đang loãng dần, có cảm giác như nước vậy!”

“Tốt, giờ thì khai đi” Đình Nhã đối diện đáp, Nguyễn Thiên lại nhắm chặt mắt, thiên địa linh khí lại theo lỗ chân lông đi vào cơ thể. Sau khi chuyển hoá chúng thành linh lực, Nguyễn Thiên vận động chúng tiến đến bụng dưới, bắt đầu ngưng hoá. Nhìn Nguyễn Thiên mặt mày nhễ nhại mồ hôi, Đình Nhã cảm khái : “Tên này, vậy mà thật sự dám làm!”

Tối hôm qua, Nguyễn Thiên giúp đỡ Đình Nhã tiếp thu Hồng Mông văn, dạy nàng điển tịch, một hồi lại thành nói về vấn đề tu luyện của hắn.

Sau một hồi nói về vấn đề này, Đình Nhã đưa ra ý kiến: “Nếu đã không thể ngưng hoá linh khí thành chủng, vậy thì chuyển hoá thành linh hải đi.” Nàng là dựa trên hệ thống tu luyện của Đế Hưng mà đưa ra ý kiến, cảm thấy nếu việc ngưng tụ linh khí quá khó, vậy thì hoá lỏng nó dễ hơn.

Nguyễn Thiên cơ thể phát sinh biến hoá, phần bụng dưới phát ra ánh sáng vàng choé, linh lực bên trong thể nội tuy ở thể lỏng nhưng dần cô đặc lại. Mà với biến hoá này Nguyễn Thiên cũng cảm ứng được, thật ra đây cũng là phần khó nhất của việc mở linh hải, phải để linh lực vừa ở thể lỏng vừa duy trì được sự cô đặc mà trống rỗng bên trong mới được.

Nguyễn Thiên nhíu mày, hai tay kết pháp ấn rồi hô to: ”Bảo Thiên Quyết.”

“Quyết thứ nhất, ngưng khí” sau khi thi triển thuật ấn, lấy Nguyễn Thiên làm trung tâm, từ thể nội, một vòng tròn tựa pháp trận xuất hiện, vòng tròn này xuyên qua cơ thể Nguyễn Thiên mà mở rộng ra ngoài, bành trướng hơn chục thước thì ngừng lại. Ánh sáng xanh lam từ vòng tròn sôi liệt, mang theo những phù văn thần bí, chằng chịt vây kín thành hình cầu quanh Nguyễn Thiên.

Đình Nhã chấn động, đây là lần đầu nàng thấy Nguyễn Thiên thi triển pháp quyết, nhất là pháp quyết này quá khó hiểu, chỉ nhìn phù văn thôi là thấy bất phàm rồi. Dù nàng mới tìm hiểu văn tự không lâu, nhưng với pháp quyết này của Nguyễn Thiên, cảm giác nói cho nàng biết, pháp quyết này không tầm thường.

Từ trung tâm vòng tròn trong thể nội Nguyễn Thiên, xuất hiện một cái hố đen to chưa đến một gang tay. Nó giao động mãnh liệt, rồi thiên địa linh khí trong bán kính ba bốn dặm quanh đây, đều bị nó điên cuồng nuốt lấy.

Chứng kiến một màn này Đình Nhã vô cùng sửng sốt, dù dì Nguyễn Thiên cơ thể còn chưa đủ để hấp thu toàn bộ chỗ linh khí đó, có thể dẫn đến linh lực bạo thể mà chết. Nàng chưa kịp lên tiếng khuyên ngăn, thì khi thấy sắc mặt của Nguyễn Thiên thì nàng yên tâm đi không ít.

Chỉ thấy Nguyễn Thiên thần sắc nhàn nhã, trên mặt không lộ ra nửa vẻ khó chịu, thậm chí là tốt hơn nhiều so với khi chưa thi triển pháp quyết. Giờ khắc này Nguyễn Thiên mở bừng cặp mắt, cùng với đó là quát lớn: “Linh hải khai!”

Bụng dưới Nguyễn Thiên uỳnh uỳnh chấn động, ánh sáng linh lực màu vàng dần nhạt dần đến khi mất hẳn. Thời khắc linh lực toàn thân Nguyễn Thiên biến mất, cũng là lúc vòng sáng màu xanh bên ngoài hắn giải thể.

Khi vòng tròn xanh giải thể, linh lực như phong bạo từ chỗ Nguyễn Thiên khuếch đại ra xung quanh, khiến mặt hồ đập lên cột sóng cao vυ't, cây cối xung quanh là cỗ thụ nên chỉ lây chuyển những táng lá. Đình Nhã thì bất ngờ chưa kịp phản ứng đã bị hất văng về sau, nhưng rất nhanh chóng nàng đã lấy lại thăng bằng, dùng âm dương chi nguyên hộ thân. Thẳng người trong cơn phong bạo, bước từng bước thong dong về hướng Nguyễn Thiên, mà một cọng tóc cũng không bay.

“Ngại quá, chỗ linh khí ấy bị nén lại nên mới thành ra như vậy!” Nguyễn Thiên gãi đầu gượng cười ái nấy nói. Nhưng khi nhìn thấy Đình Nhã đứng vững trước linh lực phong bạo, mà không dùng đến linh lực khiến hắn kinh ngạc.

“Âm... pháp” Nguyễn Thiên vừa mở miệng định hỏi thì Đình Nhã đồng dạng cũng mở lời, nhất thời cả hai ngây ra.

“Khụ khụ, nàng nói trước đi.”

“Vừa nãy đấy là pháp quyết gì, cơ thể ngươi làm sao có thể tích trữ lượng lớn linh lực như vậy?” Đình Nhã dứt câu, phong bạo linh lực cũng kết thúc, nàng cũng tản đi âm dương chi nguyên bên ngoài cơ thể.

“À, cái đó gọi là Bảo Thiên Quyết, vừa rồi ta thi triển chính là quyết thứ nhất, ngưng khí, thâu nạp linh khí vào trận pháp, thể nội trồng một cái hố đen thay ta luyện hoá linh khí thành linh lực, khi nào ta cần thì sử dụng. Nhưng chúng cũng chỉ tạm thời, vừa nãy sau khi mở linh hải, ta mất khống chế nên mới xảy ra việc đó. Mà cũng một phần do chỗ linh khí đó, bằng ta chưa đủ khả năng toàn bộ ngốn hết a!” Nguyễn Thiên nói.

“Vậy là ngươi đã thành công?” Đình Nhã hỏi.

“Đương nhiên, nhưng chỉ mới một tầng!” Nói đến “Chỉ có một tầng” Nguyễn Thiên tự nhiên yểu xìu giọng nói.

“Mở được linh hải, ngươi bây giờ nên gọi là linh hải cảnh hay luyện tịch đây?” Đình Nhã trào phúng. Nguyễn Thiên ngồi dậy, bật người khỏi tảng đá đến bên nàng, hắn nói: “Quan trọng sao?”

“Không quan trọng, nhưng mở được linh hải chưa hẳn đã là một chuyện vui. Ngươi bây giờ cùng lúc tu hai pháp, có thể tẩu hỏa nhập ma đó!” Đình Nhã nghiêm túc nói.

Thấy nàng bộ dáng, Nguyễn Thiên cũng chỉ cười cho qua, rồi hướng nhà đá đi về, vươn vai mệt mỏi gọi lại: “Đi, về ăn cơm chiều.”

“Ừm” Đình Nhã gật đầu chạy theo sau.