Đại Bá Chủ

Chương 32: Hoá Thương Hải - Hẹn ước

Xung quanh Ngao Bách vô số đốm lửa từ mặt đất bay lên, từng đốm toả ra sự ấm áp đến lạ thường. Hơn hết là bên trong mỗi đốm lửa, lại có một hạt cát màu vàng lung linh phát quang, Ngao Bách kinh ngạc: “Dục hoả!”

Dục hoả mà Chân Hoàng tặng Ngao Bách, hắn đã đem cho Thánh Thảo Vy dung nhập trước đó, Thánh Thảo Vy đã vẫn, làm thế nào dục hoả vẫn còn. Ngao Bách chợt nghĩ tới khả năng, dục hoả này nếu không phải Phượng tộc, người thường cưỡng ép dung nhập sẽ bị nó bấu vào, gặm nhấm tu vi, nguyên thần và chân ngã.

Từ trước đến nay dục hoả vẫn luôn là một bí ẩn, mang đến sự hồi sinh, nhưng lại không ẩn chứa lực lượng sinh mệnh. Bấy giờ Ngao Bách đã thành tiên, với dục hoả này mới cảm khái đánh giá sự bất phàm của nó. Chủ thân chết, không có nghĩa là nó sẽ tắt, nó thậm chí còn thiêu cháy nhục thân Đào Ngột mà.

“Cái đó là...” Ngao Bách ngạc nhiên, hắn đã để ý thấy những hạt cát trong những đốm lửa.

“Nguyên thần!” Ngao Bách chấn kinh, hắn nhận ra ngay, giao động từ những hạt cát tuy rất yếu, nhưng nó chính là nguyên thần chân chính. Chỉ có điều bấy giờ nguyên thần ấy đã không trọn vẹn, còn là rãi rác khắp nơi từng hạt vụn.

“Lẽ nào dục hoả là dựa vào nguyên thần, chân ngã để tái tạo nhục thân!?” Ngao Bách hoài nghi. Bấy giờ hắn để ý những đốm lửa li ti không có hạt cát nào.

“Đây!!! Chân ngã!” Ngao Bách lộ rõ vẻ khó tin, nhưng sau khi ổn định lại tinh thần hắn nghĩ: “Dục hoả là bám vào nguyên thần, tu vi, chân ngã để trưởng thành, đến nỗi... Khoan nói đến những chuyện này!”

Ngao Bách ngờ nghệch, hắn không biết bản thân nãy giờ đang nghĩ đi đâu, rõ như ban ngày những đốm dục hoả này là từ đâu mà có. Ở nơi này không có Phượng tộc, chỉ có một người sở hữu dục hoả trước khi chết.

“Thánh Thảo Vy!” Ngao Bách bật dậy, hắn nhìn những chùm lửa không ngừng bay đi, chỗ lửa này không hề tiêu tán, chỉ là chúng bị gió thổi đi mà thôi.

Ngao Bách khoé mắt cay cay, nhưng bấy giờ lại nở một nụ cười hy vọng. Những đốm lửa này đã bám chặt vào nguyên thần cùng chân ngã của Thánh Thảo Vy, sau khi nàng chết chúng đã vô tình bảo vệ lấy nguyên thần, cùng chân ngã của nàng. Nhưng dục hoả ngay từ đầu, nó là gặm nhấm mà sống, nên cứ để như vậy, nguyên thần và chân ngã của Thánh Thảo Vy, không sớm thì muộn sẽ bị dục hoả hấp thu hết.

“Đúng rồi, có thể dùng dục hoả để hồi sinh nàng ấy!” Ngao Bách nét mặt thoáng lộ vẻ vui sướиɠ, chỉ là hắn nghĩ xem: “Muốn hồi sinh nàng bằng dục hoả, không quá khó, dục hoả thích nhất chính là chân huyết, mà chân huyết bản thân ta...!”

Ngao Bách nhìn lại bản thân, hắn vừa thành tiên, chân huyết đương nhiên dồi dào, chỉ là khi nãy hắn điên cuồng vờn Đào Ngột, đã làm hao tổn đi không ít.

“Súc sinh Đào Ngột chết bầm, đến cả chết cũng làm ta hao tổn chân huyết!” Ngao Bách giận dữ lời nói. Cấp bách bấy giờ là hồi sinh Thánh Thảo Vy, Ngao Bách nhìn chỗ chân huyết ít đến đáng thương của mình, không mấy hài lòng nhưng hắn vẫn nở lấy một nụ cười.

Ngao Bách đưa tay phải về trước, từ đầu ngón tay, một giọt máu được ép ra, lơ lửng ngay bên dưới đầu ngón tay ấy. Thời khắc giọt máu ấy vừa xuất hiện, cả phiến thiên địa nơi đây nóng bừng lên, những đốm lửa nhỏ dần trở nên điên cuồng, chúng lao đến muốn cắn nuốt lấy giọt máu ấy của Ngao Bách.

Từ đầu ngón tay lại có thêm một giọt, lại thêm một giọt, rồi lại thêm một giọt, cứ như vậy Ngao Bách tổng cộng ép ra mười tám giọt máu. Ép ra mười tám giọt máu, Ngao Bách loạn choạng lùi về sau mấy bước. Mười tám giọt máu này, không phải là mười tám giọt máu thông thường, mà là chân huyết, kết tinh của tu vi cùng huyết mạch Tổ Long thuần khiết của Ngao Bách.

Nhìn những đốm lửa lao vào cắn nuốt lấy mười tám giọt chân huyết dung làm một của mình, Ngao Bách khẽ mỉm cười. Dục hoả bấy giờ không thể nào cắn lấy được chân huyết của hắn một cách nhanh chóng, tốc độ có thể nói là thua cả ốc sên leo cây.

Ngao Bách phất tay, giọt chân huyết được dung nhập từ mười tám giọt chân huyết của hắn sôi sục, rồi chúng lao về truớc hoá thành sông dài phủ kín vạn dặm địa. Sở dĩ Ngao Bách phải làm vậy, vì chân huyết của hắn đã thăng cấp thành tiên huyết, nghe đâu một giọt tiên huyết, có thể giúp một sinh linh sống qua năm sáu cái kỷ nguyên. Chỗ chân huyết này của hắn là chân huyết thuần túy, mà chỗ dục hoả ở đây chỉ là tàn dư, nên không đủ khả năng thôn phệ.

Trước đây dục hoả này từng bị Ngao Bách hắn, cùng Thánh Thảo Vy dung nhập qua. Cho nên hắn cũng là dựa vào phần này, vừa pha loãng chân huyết, vừa truyền vào đó chân kinh sở thuật, để điều khiển dục hoả hồi sinh lại Thánh Thảo Vy. Đúng như suy nghĩ của Ngao Bách, dục hoả ghép lại với nhau, rất nhanh chóng đã ăn sạch phần lớn chân huyết của hắn. Chỉ là vẫn chưa thấy dấu hiệu nào của Thánh Thảo Vy, Ngao Bách lấy làm sốt sắng.

Nhưng chỉ ngay sau đó, dục hoả bừng cháy dữ dội, sức nóng trực tiếp khiến không gian xung quanh như bị pha loãng ra vậy, nhải nhụa không ra hình thù gì nữa. Lấy cỗ hoả giữa trời làm trung tâm, huyết dịch khắp nơi ùa về, dục hoả nóng rực đỏ chói pha lẫn huyết sắc kì dị, xung quanh trôi nổi vô vàng hạt cát. Biến hoá này làm Ngao Bách chờ mong, bên trong dục hoả giữa trời, những làn khói không biết từ đâu đến quấn quýt lấy nhau. Làn khói dần tản đi, hiển lộ một bóng người nữ tử trong bóng như ngọc thạch. "Thánh Thảo Vy" Ngao Bách xúc động, bóng người nữ tử kia, chính là chân ngã của Thánh Thảo Vy.

Dục hoả luồn lách khắp nơi trong cơ thể chân ngã, sau khi thoát ra, nhục thân Thánh Thảo Vy đã được đúc lại. Những hạt cát vàng trong biển lửa dần ghép lại, sau khi ghép lại chúng đã trở thành nửa phần nguyên thần của Thánh Thảo Vy, rồi lao vào trong đầu lâu của nhục thân mình. Phần còn lại bị khiếm khuyết của nguyên thần, sau khi vào bên trong đầu lâu Thánh Thảo Vy, đã được chân ngã phục hồi đến hoàn mỹ.

Bấy giờ chỗ chân huyết của Ngao Bách đã bị dục hoả hấp thu toàn bộ, cắn nuốt no nê tiên huyết, dục hoả nhắm Ngao Bách lao đến, hắn cũng không cự tuyệt mà thâu lấy nó, dù biết nó chỉ vì ham muốn chân huyết của hắn nên mới trở về. Ngao Bách bấy giờ quan tâm nhất vẫn là Thánh Thảo Vy bên trên, không còn được dục hoả nâng đỡ, nàng rơi ngay tức khắc xuống chỗ hắn.

Thánh Thảo Vy da thịt trắng nõn, hồng hào nhiều chỗ, toàn thân không khác gì Ngao Bách bấy giờ, chẳng có lấy một mảnh vải che thân, được Ngao Bách bấy giờ hai tay bế lấy, mà chầm chậm hạ xuống địa phương bên dưới. Thánh Thảo Vy trong lòng Ngao Bách chậm mở mắt, nhìn thấy Ngao Bách gương mặt cháy đen, đôi mắt ướt đẫm. Nàng khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt của hắn, quan tâm mở miệng nói: “Ngao Bách, chàng, bị thương rồi!”

“Thảo Vy...!” Những giọt nước mắt được Thánh Thảo Vy lau đi, lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt của Ngao Bách.

“Rõ Thánh Thảo Vy nàng vừa trải qua sinh tử, mà lời đầu tiên nàng nói, lại là quan tâm ta!” Ngao Bách áp mặt mình vào trán Thánh Thảo Vy, rưng rưng lời nói. Nàng chỉ cười rồi khẽ bảo: “Sợ chàng chết rồi không ai lấy ta thôi!”

“Nàng, thiệt là” Ngao Bách dù vẫn đang vui mừng phát khóc, nhưng cũng phải mỉm cười trên môi vì câu nói này của Thánh Thảo Vy.

“Không khóc, ta về rồi mà!”

“Ngoan, ngoan nha!” Thánh Thảo Vy dỗ dành Ngao Bách, nàng và hắn đã ngồi bệt trên đất, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng khóc. Hắn vẫn ôm chặt lấy nàng không buông, giọng vẫn rưng rưng: “Trước đây nàng nói nàng là thê tử của Chân Long, ta không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi.”

Nghe những lời này của Ngao Bách, Thánh Thảo Vy đẩy hắn ra, nàng dùng giọng điệu khó chịu nói: “Ngươi, lợi dụng ta lâu như vậy!”

“Sao nàng lại nói chuyện như vậy, nàng cũng đang lợi dụng ta đấy thôi!” Ngao Bách cười nói, hắn dang rộng hai tay, khoe ra cơ thể rắn chắc của mình.

Thánh Thảo Vy đưa mắt nhìn từ trên xuống cơ thể ấy, rồi đỏ mặt quay đi: “Khụ khụ, nói này Ngao Bách, chân thân của ngươi đen quá!”

“Vừa nãy còn chàng chàng, mà giờ!”

“Ta...”

“Biết làm sao được, ta đã ép hết chân huyết rồi, cơ thể này không thể khôi phục nỗi.”

“Nhưng mà có Thánh Thảo Vy nàng ở đây, không phải là có cách rồi sao?” Ngao Bách nhìn nàng, cười cười nói.

Nhìn nụ cười này cách nói này của hắn, Thánh Thảo Vy chỉ hừ nhẹ, rồi hỏi lại hắn: “Ta làm sao cứu nỗi chân tiên?”

“Dễ lắm!” Ngao Bách nở một nụ cười gian tà nhìn nàng mà nói.

“Không che dấu chút nào sao?” Thánh Thảo Vy chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi, nàng thấy rõ Ngao Bách nhìn nàng như nhìn con mồi vậy, ánh mắt ham muốn không hề che dấu, mà lộ liễu công khai.

“Làm chuyện đó với ta, là ta sẽ khoẻ lại ngay ấy mà! Thánh Y không định thấy chồng bị thương mà không cứu đấy chứ?” Ngao Bách nhìn Thánh Thảo Vy, miệng vẫn nhếc lên cười mà nói. Ức chế với mấy cái nụ cười biếи ŧɦái của Ngao Bách, nàng đánh cho hắn một cái vào đầu, nhưng lại bị hắn ấn xuống đất.

“Này, ta biết chàng là hung thú, nhưng làm chuyện này giữa đồng không mông quạnh, ta có chút sợ!” Thảo Vy xấu hổ nói.

“Có ta ở đây, nàng sợ cái gì, mà chính sự là nàng muốn ta ở dạng người hay chân thân?” Ngao Bách tay đặt lên mũi Thánh Thảo Vy hỏi.

“Ngươi, điên à! Chân thân! Dùng dạng người đi!” Thánh Thảo Vy luống cuống lấp bấp nói. Nàng bị Ngao Bách hù mà tim muốn rớt ra ngoài, nàng vầy mà hắn dùng chân thân kim long, dài vắt năm sáu quả núi để hành sự, thôi thà để nàng tự sát sướиɠ hơn.

“Hắc hắc, không ngờ bà lão 300 tuổi như nàng cũng có sở thích này!” Ngao Bách cười nói.

“Sở thích? Ngươi 3 vạn tuổi so với ta, chẳng khác nào nói ngươi đang ức hϊếp trẻ con a!” Thảo Vy bức xúc cãi.

“Vậy thì, ta sẽ bắt nạt trẻ con hết đêm nay!” Ngao Bách cười hắc hắc, nâng cằm Thánh Thảo Vy nói. Chợt nhìn xung quanh, trời thật cũng đã về đêm, lấp lánh muôn ngàn ánh sao. Trăng tròn trên cao rọi xuống, khung cảnh ám muội cùng lãng mạn, chỉ dành riêng cho hai người Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời đã cao qua đầu, Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy cả hai cùng đứng trên một vách đá.

“Viên dạ minh châu ấy, chàng cứ giữ lại coi làm ước vật của hai ta” Thánh Thảo Vy chỉnh lại phục y cho Ngao Bách rồi nói.

“Vậy còn ta, ta không có thứ gì để lại cho nàng làm ước vật cả, hay là bẻ sừng đưa nàng được không?” Ngao Bách loay hoay, trên người hắn không có thứ gì để mà làm ước vật cho Thánh Thảo Vy.

“Ngốc quá, ước vật ta đã gửi chàng, chàng gửi lại trái tim chỗ ta là được rồi” Thảo Vy nghiên đầu cười nói. Nhưng Ngao Bách lại hiểu lầm ý của Thảo Vy, hắn cho ngay tay vào lòng ngực, móc ra trái tim, đặt lên tay nàng.

Thánh Thảo Vy nhất thời ngây ra: “Ách... Ý ta không phải cái này!?” Nàng cầm trái tim đang thình thịch trên tay, vội nhét lại vào trong lòng Ngao Bách.

“Ý ta là lòng chàng, luôn...” Nàng chưa nói hết câu, Ngao Bách đã chen ngang hỏi: “Nàng muốn bộ đồ lòng của ta?”

“Ư a, ngươi ngốc thật hay ngốc giả vậy hả!?” Thánh Thảo Vy ôm trán ngồi ra đất, nàng quá bất lực với con rồng này rồi.

“Ta đùa đấy!” Ngao Bách mỉm cười nói.

“Đừng làm ta hoài nghi sự thông minh của con chúng ta sau này chứ!” Thánh Thảo Vy hai má phồng lên nói.

“Ha, chỉ là ta cũng muốn tìm thứ gửi lại cho nàng mà thôi” Ngao Bách cười cợt, đỡ lấy Thánh Thảo Vy dậy mà nói.

“Nói ra thì, chàng để lại cho ta cũng hơi nhiều rồi đấy!” Thánh Thảo Vy phủi y phục nói.

“Hả?”

“Thậm chí, tay ta đến giờ này còn bám mùi đây này!” Thảo Vy vừa nói, vừa đưa tay lên mũi ngửi lấy ngửi để. Ngao Bách thường ngày ngốc, bấy giờ như hiểu ra, hắn xua xua tay mà nói: “Ách, cái đó cũng tính à?”

“Tính chứ, chàng quên là đêm qua nó phủ khắp người ta... Um!?” Thánh Thảo Vy đang nói thì bị mặt mỏng Ngao Bách bụm miệng lại.

Ngao Bách cười cười bỏ tay ra nói: “Nàng sáng tắm rồi mà?”

”À, sợ rằng nước sông Trường Giang cũng rửa không sạch a!” Thánh Thảo Vy híp mắt cười nói.

“Ư!”

“Thánh Thảo Vy, nàng đợi ta. Sau khi đồ Phật Môn, diệt Thánh Thiên, ta sẽ đường đường chính chính mở cửa lớn Long tộc, rước nàng và con!” Ngao Bách nắm lấy hai tay Thánh Thảo Vy ôn nhu nói.

“Được rồi, ta đợi chàng” Thánh Thảo Vy gật đầu, dù không nỡ chia xa, nhưng cuối cùng nàng và hắn cũng đành buông tay, để một trong hai rời đi vì đại nghiệp.

“Chờ ta...” Ngao Bách hoá về chân thân, bay tít phương trời vẫn ngoảnh lại.

“Ta sẽ chờ...” Thánh Thảo Vy hét lớn, vọng tít mây ngàn phủ vạn dặm ngóng người thương.

“Chàng gánh vác sứ mệnh của cả tộc, đâu phải chuyện ngày một ngày hai là xong, nhưng ta sẽ chờ chàng. Chắc chắn sẽ chờ được ngày đó, Ngao Bách ta...” Thánh Thảo Vy nói nhỏ tự thủ thỉ, nhưng nàng bỗng giật mình quay lại vì nghe thấy lời nói phía sau.

“Thánh Thảo Vy, ta yêu nàng!” Ngao Bách đã rời đi vạn lý, không biết vì sao lại xuất hiện sau lưng Thánh Thảo Vy. Nàng xúc động nhất thời, bấy giờ vội lau đi nước mắt, vì nghĩ Ngao Bách trước mắt chỉ là mơ. Một bàn tay nhè nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nữ tử, Thảo Vy kinh ngạc ngước lên nhìn nam tử trước mặt.

“Ngao... Ngao Bách, không phải chàng đã đi rồi sao?” Nàng vẫn khóc, nhưng hạnh phúc những giọt lệ ấy nóng như nào Ngao Bách hiểu rõ. Hai người ôm lấy nhau vào lòng “Thánh Thảo Vy, ta yêu nàng, hay nàng theo ta đi?” Ngao Bách nói.

“Ngao Bách, ta cũng yêu chàng, nhưng ta còn đạo của mình, còn nhiều người cần được ta cứu giúp. Chàng cứ bước tiếp, sau loạn thế, long phụng lại sum vầy!” Thánh Thảo Vy nói.

“Ừm...”

“Hẹn ngày trùng phùng...!” Ngao Bách bay đi, quay lại vẫy tay chào.

“Hẹn ngày trùng phùng...!” Thánh Thảo Vy, người ở lại cũng vẫy tay chào.

Thánh Thảo Vy gạt đi nước mắt, ánh mắt quyết tâm nhìn xa xăm, xuyên đến tương lai cửu trùng của sau này. Cả hai không hẹn, hai người hai nơi cùng nói một câu: “Hẹn ngày vạn lý trùng khơi!”