Tại trong biển sấm, kim long thét gào, hàng vạn kỵ binh do thiên kiếp hoá thành đối chọi với kim long. Là người độ kiếp, nhưng Ngao Bách lại điên cuồng chém gϊếŧ trong lôi kiếp, thần cản gϊếŧ thần phật cản gϊếŧ phật, tung hoành ngang dọc. Mỗi một sinh linh ngã xuống lại hoá thành biển sấm, Ngao Bách như có như không cảm nhận cơn đau do bị lôi đình oanh kích, một quyền thủng thiên vân, hai quyền phá khung, ba quyền đồ vạn linh.
Kim long toàn thân nhuốm máu, vảy rồng đen hơn tro, móng vuốt nứt nẻ, nhưng sự điên cuồng pha lẫn tức giận vẫn còn đó. Từ trong thiên kiếp, một con phượng hoàng dang vuốt, vồ đến thiên linh cái của Ngao Bách. Ngao Bách né chiêu, quay ngược lại cho nó một cái táp, uỳnh uỳnh phượng hoàng nổ tung hoá thành biển sấm chém phá chân thân Ngao Bách.
“Gừ a!” Ngao Bách tiếp tục lao lên thiên kiếp, hắn đã vượt qua vùng trời thứ năm. Thời khắc hắn vừa đến với vùng trời thứ sáu, vô số hung cầm, trong đó có cả phượng hoàng, kim ô và chu tước, tất cả đồng loạt lao đến liều mạng với hắn.
Trong thiên kiếp huyết dịch tung bay cùng vô số lông vũ nhuốm máu, Ngao Bách cả người cháy khét, nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng. Ngay thời khắc đám hung cầm một lần nữa lao đến, Ngao Bách gầm lên một tiếng long ngâm chấn động. Lực lượng sinh mệnh từ huyết châu trong cơ thể bạo phát, hắn lại phục hồi cơ thể cùng chiến lực. Đám hung cầm vừa lao đến chỗ hắn, đều đồng loạt bạo nổ, Ngao Bách bị nhấn chìm trong lôi hải, cơ thể vừa mới khôi phục, một lần nữa bị chấn cho be bét máu thịt.
Cắn răng chịu lấy cơn đau xé da xé thịt, Ngao Bách càng thêm điên cuồng, lực lượng sinh mệnh lại một lần nữa chữa lành lấy cơ thể hắn. Bấy giờ lực lượng sinh mệnh thoát ra từ huyết châu ngày một nhạt dần, Ngao Bách cũng tự hiểu lực lượng sinh mệnh của huyết châu đã sắp cạn. Ngao Bách điên cuồng, hắn phải đánh nhanh thắng nhanh, mang theo bất khuất mở ra bất hủ chi lộ.
“Chân Long Phá Thiên” Ngao Bách gào lớn, kim long xông phá liên tục hai tầng của thiên kiếp. Vô số ánh lôi hoá thành ánh kiếm, mỗi một ánh kiếm đều mang theo xiềng xích ở chui kiếm, ghim vào cơ thể, cố định Ngao Bách trên không. Thời khắc này Ngao Bách cảm thấy toàn thân suy kiệt, cơ thể bị lôi đình đánh phá từ trong ra ngoài, đã không ra hình thù gì nữa. Bấy giờ từ trên cao, trung tâm lôi kiếp ngưng tụ ra một lưỡi kiếm khủng lồ, hướng đỉnh đầu của Ngao Bách chầm chậm hạ xuống.
“Đã tới một bước này!” Ngao Bách không cam lòng, hắn đã chết đi sống lại hai lần. Đã chịu nỗi đau mất đi người trong lòng, còn đau đớn hơn trăm vạn lần những thương tổn mà thiên kiếp gây ra cho hắn. Đã đặt chân lên tiên lộ, vậy mà đến cả tiên kiếp cũng không vượt qua, Ngao Bách oán hận không thôi, nhìn lưỡi kiếm dần hạ sát.
Ngao Bách nhắm mắt lắc đầu: “Lực lượng sinh mệnh thoát ra đã cạn, chẳng lẽ bây giờ ta lại tự bạo long châu này để thành tiên?”
Hắn không muốn, ngàn vạn lần không muốn, bởi long châu hiện tại là thứ mà Thánh Thảo Vy nàng khi còn sống trân quý nhất. Hắn không muốn vì bất cứ lí do nào, mà phải phá đi long châu hiện tại.
“Không cần nghĩ cho ta, viên minh châu này tuy trân quý, nhưng không sao so được với tính mạng của chàng!”
“Thánh Thảo Vy!?” Ngao Bách mở bừng cặp mắt, thất thanh gọi lấy tên Thảo Vy, vừa khắc nãy hắn nghe thấy giọng nói của nàng.
“Nàng vẫn còn sống?” Ngao Bách rơi nước mắt nhìn lấy Thánh Thảo Vy, tay nàng vừa xoa đầu hắn vừa nói: “Ta vẫn luôn ở đây, mãi luôn ở đây, hãy vì ta mà sống cho thật tốt!”
“Sống, tốt, Thảo Vy!”
“Sau khi bạo long châu, chàng sẽ có sức mạnh để vượt qua thiên kiếp, trở thành chân tiên, trường tồn bất hủ” Thánh Thảo Vy hướng mắt về lưỡi kiếm đang dần hạ xuống mà nói.
“Trường sinh bất hủ!”
“Ta nàng từng nguyện bên nhau, từng không cầu trường sinh, bây giờ ta bất hủ, nàng thì thiên thu trong cổ sử, làm sao ta có thể cam lòng!” Ngao Bách gào lớn.
Thánh Thảo Vy ghé sát người ôm lấy chiếc sừng của Ngao Bách.
“Ta vẫn luôn tồn tại, ta vẫn luôn sống trong tim chàng, chỉ cần chàng còn nhớ đến ta, thì dù thiên hạ này tịch diệt, ta chàng vẫn luôn bên nhau” Thánh Thảo Vy thỏ thẻ.
“Tất cả đều không chân thực!” Ngao Bách lắc đầu.
“Ta muốn mang nàng cùng ta đi ngắm thiên hạ, dạo quanh ngân hà. Ta muốn cùng nàng, đi khắp nơi cứu vớt chúng sinh!”
“Ghê chưa đấy, Ngao Bách chàng cũng có thể nói ra những lời này!” Thảo Vy cười híp mắt nói.
“Ta không đùa, những lời ta nói đều là thật!”
“Ta cũng vậy, những gì ta nói cũng là thật, dù một mai này cả ta và chàng đều chẳng còn trên thế gian này, nhưng chỉ cần có người còn nhớ đến chúng ta, thì chúng ta vẫn luôn sống!”
Lưỡi kiếm đâm vừa tới trán Ngao Bách đã không thể tiếp tục đâm vào. Ngao Bách hai mắt đang nhắm bỗng mở bừng, thần mang xé rách hư không, nguyên thần trong đầu lâu lao ra, hoá thành hình người một quyền chấn nát thiên kiếm. Lưỡi kiếm nứt vỡ, hàng tỷ tia sét đánh phá hư không, nện lên nguyên thần Ngao Bách từng hồi va chạm. Nguyên thần Ngao Bách bắt đầu xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, mắt thấy một đạo lôi kích từ thiên kiếp đánh xuống, Ngao Bách nguyên thần lập tức hồi khiếu.
Lôi đình theo đó đánh vào xương trán của Ngao Bách, Ngao Bách hét dài, chịu lấy cơn đau xé xác mà dùng khí huyết của nhục thân ép lấy lôi đình đang chạy loạn trong cơ thể. Những lôi đình còn tích trữ trong cơ thể Ngao Bách nãy giờ đã bị ép đến những chỗ bị xiềng xích găm lấy mà bạo nổ.
“Gừ a!!!” Ngao Bách thét gào đau đớn, những chỗ từng bị lôi xích cắm vào, giờ đã nổ tung khiến những chỗ ấy be bét máu thịt. Giờ khắc này Ngao Bách đã ở tầng thứ chín của thiên kiếp, chỉ thấy muôn ngàn ánh lôi như mãnh thú, mà xông đến cắn phá Ngao Bách. Ngao Bách điên cuồng con ngươi, mặc cho nhục thân đang tan rã mà lao đến đối chọi với đại quân hung thú do lôi đình hoá thành.
“Chàng ngốc quá!”
“Đều như nhau cả thôi!” Ngao Bách bớt đi chút điên cuồng, thay vào đó là sự tan thương. Nhưng hắn vẫn không ngừng chém gϊếŧ với sinh linh thiên kiếp: “Nếu một ngày ta bất hủ, cũng sẽ vì nàng mở ra tử lộ, đưa nàng về hồng trần!”
Ngao Bách gào lớn, chân thân dần phân rã, nhiều chỗ lộ cả xương, lục phủ ngũ tạng cháy khét, nhưng trái tim vẫn đập, nguyên thần vẫn đang hô hấp, hai mắt vẫn ánh lên sự bất khuất.
Chân Long phóng mình lao vào trung tâm thiên kiếp, nơi đó kịch liệt bạo động, tiếng sấm không dứt trên khắp Cửu Trùng Thiên. Mãi đến tận ba ngày sau, mây đen dần tan biến, thiên kiếp cũng triệt để tản đi. Hiển lộ ánh sáng chiếu xuống Cửu Trùng Thiên, vầng sáng tựa như mặt trời, lại tựa như cầu vồng sau cơn giông bão. Nhưng ánh sáng ấy lại không phải của mặt trời, càng không phải của cầu vồng thất sắc.
Mà là ánh sáng phát ra từ vòng sáng sau lưng Ngao Bách. Mỗi tu sĩ khi thành đạo chân tiên, sau lưng sẽ xuất hiện một vòng quang chiếu. Tối đa ba vòng quang chiếu, sơ kì có một vòng, gọi là chân tiên nhất chiếu. Trung kì là hai vòng, gọi là chân tiên nhị chiếu. Hậu kì đến viên mãn là ba vòng, gọi là chân tiên tam chiếu, còn có tên gọi khác là tiên quân.
Ngao Bách trong hình người, dù nhục thân cháy đen, nhiều chỗ còn đang lởm chởm cháy dở. Nhưng hắn bấy giờ cảm thấy hơi thở mạnh hơn một đoạn dài so với trước kia, khí huyết sung mãn. “Long thần, ta đã là long thần ha ha...!” Ngao Bách cười lên điên cuồng, từ tròng mắt cũng luôn tuồn tuôn rơi lệ.
“Thành tiên rồi!”
“Thánh Thảo Vy, nàng thấy không?” Ngao Bách ứa lệ, khàn khàn ngửa đầu hỏi.
“Thánh Thảo Vy?”
“Thánh Thảo Vy??”
“Thánh Thảo Vy...???” Ngao Bách ra sức gọi Thánh Thảo Vy, nhưng hắn nhận ra Thánh Thảo Vy ban nãy hắn thấy, chỉ là do hắn tự tưởng tượng ra. Ngao Bách Không sao chấp nhận sự thật Thánh Thảo Vy đã chết, hắn lao ra vũ trụ Cửu Trùng Thiên, ngửa đầu gào thét, thanh âm xé ra hư không, chấn nát vô số ngôi sao xung quanh.
“Đào Ngột, ngươi chạy đến cùng trời cuối biển, dù phải chôn thây toàn bộ sinh linh giới này, ta cũng sẽ tìm ra ngươi!!!”
Nhưng không cần phải đồ sát sinh linh Cửu Trùng Thiên, Ngao Bách thần thức quét qua một lượt Cửu Trùng Thiên, hắn đã nhìn thấy Đào Ngột vị trí.
Đào Ngột nơi cư trú giật mình, nó cảm giác có người đang nhìn chằm chằm nó. Ngao Bách khi thấy Đào Ngột, tâm đang gợn sóng, lại bạo phát thành hồng thủy.
Ngao Bách xoè rộng lòng bàn tay phải, nơi Đào Ngột cư trú ầm ầm chấn động, cảm thấy nguy cơ, nó phóng ra lao đi như tên dời cung. Bay đến cuối trời, Đào Ngột giật mình khϊếp hãi cảnh tượng, nó nhận ra chính nó và cả phiến lục địa này đang ở ngoài vũ trụ.
Trước mắt nó là một ngọn núi cao chọc trời, nhưng nhìn kĩ lại, đó lại là một ngón tay. Đào Ngột nuốt xuống nước bọt, run rẩy quay về sau, nhìn hướng chân trời, bóng dáng to lớn đến không dùng lời nào tả được. Nó bấy giờ còn thua nửa hạt cát so với bóng dáng ấy.
“Là... Ngươi!?” Đào Ngột giọng run rẩy nói không hết ý đã rơi xuống địa phương bên dưới. Đào Ngột bấy giờ cảm giác hình thần phân liệt trước khí thế đè ép nhật nguyệt của bóng dáng kia.
Bấy giờ Ngao Bách, lòng bàn tay nắm trọn cả một mảnh lục địa, mà Đào Ngột ở trên phiến lục địa ấy, tựa như sâu kiến đang run rẩy sợ người bóp chết. Ngao Bách nhìn thấy Đào Ngột như nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp.
“Chết!” Hắn nắm chặt lòng bàn tay lại, hận không thể đem Đào Ngột bên trong chém gϊếŧ trăm vạn lần cho toả cơn phẫn nộ.
“A..............!!!” Đào Ngột hét thảm, hình thần câu diệt cùng với mảnh lục địa tan biến vào hư không.
“Ngươi, tiếp tục chết!!!” Ngao Bách hàn ý chưa tan, mở bàn tay ra, nhỏ vào đó một giọt chân huyết, chân ngã Đào Ngột chưa phai biến đã lập tức gắn kết lại.
“Ta, ta còn sống sao?” Đào Ngột ngạc nhiên, nó nhìn thấy bản thân hoàn mỹ, thầm mừng trong lòng. Nhưng rồi khi nhìn lên, Ngao Bách vẫn đang hận ý nhìn hắn.
“A...................!!!” Đào Ngột một lần nữa hét thảm.
“A......................!!!”
“A......................!!!”
“A......................!!!”
“A......................!!!” Đào Ngột sau khi bị Ngao Bách gϊếŧ chết, lại được hắn điên cuồng hồi sinh, rồi lại gϊếŧ chết. Mỗi lần chết đi sống lại, Đào Ngột lại phải chịu vô số cách chết khác nhau, cũng như vô số nỗi đau từ xá© ŧᏂịŧ đến nguyên thần trước lúc chết. Lúc bị Ngao Bách thúc dục động mạch trong cơ thể cùng lúc bạo nổ mà chết. Lúc lại bị máu dồn lên não, nổ não mà chết. Lúc lại bị moi lục phủ ngũ tạng ra, rồi nhét lại vào trong miệng để nó nhai đến chết. Như vậy lập đi lập lại gần trăm lần, đến khi Ngao Bách chân huyết gần khô kiệt, hắn mới một tay kết thúc Đào Ngột.
“Gừ a....!!!” Ngao Bách gào lớn giải toả oán hận trong lòng, nhưng cũng chẳng mấy tiêu tán. Hắn trở về chiến trường núi Trúc Lâm, vừa đến nơi hắn đã quỳ xuống địa phương bên dưới, nước mắt long thần làm nơi đây từ bình địa bừng lên sức sống.
“Đây?” Ngao Bách kinh ngạc cảnh tượng, chưa từng có ghi chép nào nói về nước mắt chân tiên có tác dụng đem đến sinh cơ cả. Hắn cảm thấy chân huyết bản thân đang bị hấp thu...
“Kia, lẽ nào!?”