Chỉ tiếc cho Tiểu Thao không còn thấy được tương lai sau này của nó trưởng thành.
“Hừ, cũng chỉ vậy thôi!” Đào Ngột tức giận mạnh bạo phóng thêm một đạo công kích đến. Đạo công kích này đã đem Tiểu Thao xoá bỏ “Không!!!” Ngao Bách khó khăn kêu lên nhưng lại không ra tiếng. Công kích ấy cũng đẩy Ngao Bách chân thân trên đất ra sau hơn trăm dặm.
“Vẫn chưa chết!” Đào Ngột ngạc nhiên nhìn Ngao Bách trên đất vẫn có thể mở ra ánh mắt. Nhìn phía Tiểu Thao hy sinh, lòng Ngao Bách ánh lên tự trách, bi thương, câm phẫn.
“Gừ a..........” Đào Ngột đau đớn gào lên, cỗ hoả trong người bắt đầu gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của nó.
Đào Ngột từ miệng liên tục phun ra từng ngụm tinh huyết.
Phụt...
Theo sau một ngụm tinh huyết của Đào Ngột, một viên dạ minh châu to không quá hạt cát trong mắt Ngao Bách cùng Đào Ngột, cũng bị phun ra rơi xuống trước mặt Ngao Bách. Ngao Bách đang dần nhắm mắt lại nhìn thấy viên dạ minh châu đang lấp lánh ấy. Hắn nào quên được đây là viên dạ minh châu của Thánh Thảo Vy, cha nàng đã luyện hoá mẹ nàng thành viên dạ minh châu để tặng cho nàng. Nhờ có viên dạ minh châu này mà Thánh Thảo Vy trời sinh không thể tu luyện lại trở thành trường sinh giả. Nàng luôn xem nó như là chí bảo, luôn cất giữ nó cẩn thận, dù cho nó là nỗi đau mất mát to lớn với nàng, nhưng nó cũng là mẹ nàng, nàng không đành lòng bỏ nó.
“Nàng không đành lòng bỏ nó” Ngao Bách nghĩ. Điều này càng chứng thực Thánh Thảo Vy bấy giờ...
Ngao Bách nhớ lại...
*
“Người bệnh trong thiên hạ này nhiều vô số kể, nàng cứu được hết sao?” Ngao Bách lười biếng hỏi. Thánh Thảo Vy tay vẫn đang bắt mạch cho một bà lão, mà nói với Ngao Bách bên cạnh: “Không thể, ta không thể cứu hết người trong thiên hạ khỏi ốm đau bệnh tật, nhưng ta không đành lòng nhìn người trong thiên hạ phải chịu ốm đau bệnh tật.”
“Ta chỉ dốc hết sức mình, cứu được ai thì cứu, giúp được ai thì giúp. Cũng giống như ta cứu lấy ngươi vậy, dù biết ngươi là hung thú, dù biết sau khi ngươi tỉnh lại có thể ăn ta, nhưng ta vẫn cứu.”
“Nếu mệnh trời đã không cho con người ta trường sinh, không để con người ta không ốm đau bệnh tật mà sống. Vậy thì Thánh Thảo Vy ta sẽ thay đổi mệnh trời, mệnh của Thánh Thảo Vy ta để mọi người không ốm đau bệnh tật mà sống, mệnh của Thánh Thảo Vy ta để mọi người trường sinh.”
“Dạ bà chỉ bị cúm nhẹ thôi á, con sẽ bóc thuốc, bà kiên trì uống điều đặng sáng tối, ba ngày là bà khoẻ lại ngay thôi ạ” Thánh Thảo Vy nói với bà cụ.
“Cảm ơn Thánh Y cô nương!” Bà cụ miệng không ngớt lời cảm ơn và lời khen dành cho Thánh Thảo Vy.
*
“Đúng rồi!” Ngao Bách yếu ớt, tròng mắt đỏ tươi gắng sức bò đến viên dạ minh châu. Bên này Đào Ngột đã tạm thời kiểm soát được tình hình dục hoả gặm nhấm, khi nó một lần nữa nhìn sang Ngao Bách đã vô cùng kinh ngạc: “Còn có thể cử động!!!”
Đào Ngột hừ lạnh rồi phóng đến Ngao Bách công kích, khi đến trước viên dạ minh châu, Ngao Bách gắng sức vật dậy ngẩng cao đầu mà gào lớn:
“Mệnh của ta là Thánh Thảo Vy ban cho, không phải mệnh trời!”
“Mệnh Thánh Thảo Vy, ta dựa vào đâu phó mệnh cho trời?” Ngao Bách ngó xuống nhìn viên dạ minh châu nằm trên đất.
“Có chết, cũng phải là nàng diệt ta!!!” Ngao Bách ngoạm lấy viên dạ minh châu rồi gào lớn. Công kích của Đào Ngột cùng lúc đánh lên người Ngao Bách, đẩy hắn văng về sau hơn chục thước. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đào Ngột cùng ba người Liễu Tống Thư, Ngao Bách chân thân ngửa đầu gào lớn, âm thanh như tiếng sấm làm cho thần hồn đám người có run rẩy.
“Ngao công tử có thể hấp thu oán khí?” Liễu Tống Thư kinh ngạc nhìn Ngao Bách, chỉ thấy hắn giờ khắc này con ngươi đỏ tươi dâng trào sát ý, thần mang chọc thủng thiên vân. Vảy bạc trên người bị vô số oán khí quấn lấy, chúng như vô số xích sắt mà khoá chặt lấy Ngao Bách nhục thân, trải dài trên cơ thể một màu đen tuyền.
Nhìn Ngao Bách từ màu trắng bạc dần chuyển thành màu đen tuyền u ám, Đào Ngột thất kinh, nó không nghĩ tới Ngao Bách thế mà cũng biết dung nhập oán khí. Nó định ngay lúc này cho Ngao Bách một đòn sát chiêu, nhưng khi nó vừa vận chuyển linh lực, dục hoả do Thánh Thảo Vy để lại đã cắn lấy đạo cơ của nó, khiến nó đau đớn khôn thôi mà không sao có thể ra đòn.
“Khí tức này” Liễu Tống Thư khó tin nhìn Ngao Bách, Đào Ngột cũng nhận ra điểm lạ thường của Ngao Bách mà ngước lên nhìn.
“Thần tôn cửu giai!!!” Đào Ngột thất kinh, theo lí mà nói Ngao Bách không tu vi, làm sao chỉ dựa vào oán khí mà đạt được cảnh giới thần tôn.
Ngao Bách cũng cảm nhận được biến hoá, toàn thân bị oán khí lấp đầy, chẳng những vậy oán khí còn quấn chặt lấy nhục thân của hắn không buông. Bấy giờ Ngao Bách cảm nhận được tu vi bản thân đã trở lại, tuy chỉ dừng ở gông xiềng cửu giai không thể tiến nhập trường sinh được. Nhưng với Ngao Bách tình hình bấy giờ quá đủ, hắn bấy giờ trong lòng chỉ có gϊếŧ chóc, muốn đem Đào Ngột phân thành trăm vạn mảnh.
“Thánh Thảo Vy” Ngao Bách điên cuồng gào lớn tên nàng, rồi đằng đằng sát ý, căm phẫn nhìn Đào Ngột.
“Đào Ngột, gϊếŧ!!!” Ngao Bách hét lớn, thân hình khủng lồ chuyển động lao nhanh đến Đào Ngột phía dưới. Nhìn kim long hắc hoá trên trời lao đến, Đào Ngột hừ lạnh, mạnh mẽ một đạo quang công kích đến Ngao Bách.
Đào Ngột hiểu rằng tu vi có được do dung nhập oán khí vào thân sẽ không duy trì được lâu, càng là nói với tu vi thần tôn của Ngao Bách sao có thể uy hϊếp Đào Ngột nó tu vi nửa bước chí tôn chứ.
Nhưng suy nghĩ này của Đào Ngột đã bị dập đi ngay sau đó, chỉ thấy Ngao Bách đồng dạng cũng há miệng phóng ra công kích. Hai đòn công kích va chạm lập tức phát nổ giữa không trung. Từ trong vân khói, hắc long lao ra, trực tiếp tông vào Đào Ngột phía dưới khiến nó văng ra xa. Nhưng cũng chỉ bị văng ra xa, với đòn này của Ngao Bách, Đào Ngột nhờ có bảy ngược của hắn phòng thủ nên không sao.
Ngao Bách tiếp tục công kích đến, Đào Ngột bấy giờ gào lên một tiếng, toàn thân nó linh lực bạo động khuếch tán. Giẫm mạnh một chân xuống địa phương bên dưới để thị uy, Đào Ngột từ trên đỉnh đầu lôi đình ngưng tụ thành chiến mâu bay đến xiên vào Ngao Bách.
Do không còn vảy ngược hộ thân, bấy giờ chỉ dựa vào oán khí là không đủ để ngăn chiến mâu ấy. Ngao Bách bị chiến mâu đâm vào cơ thể, sở dĩ chiến mâu không thể xuyên qua hắn không phải do da thịt hắn dầy. Mà là bấy giờ chiến mâu đã ghim vào một viên dạ minh châu mà ngừng lại.
“Bạo cho ta” Đào Ngột hét lớn, chiến mâu nổ tung hoá thành vô số lôi đình oanh kích khắp nơi bên trong cơ thể Ngao Bách.
“Gừ a...” Ngao Bách đau đớn gào lên rồi rơi xuống địa phương phía dưới
“Không... Ta phải gϊếŧ ngươi!!!” Ngao Bách cảm thấy tu vi của mình đang dần biến mất mà không cam gào lên. Hắn vô cùng căm phẫn, còn chưa gϊếŧ được kẻ hại chết người thương của hắn, sao hắn có thể nơi này chôn thây. Ngao Bách hắn đường đường huyết mạch Tổ Long, ngạo thị Cửu Thiên, tự xưng là Chân Long đệ nhất thiên hạ. Không chết trong tay Đế tộc lại chết trong tay Đào Ngột, trong mắt hắn đáng lẽ ra chuyện này không thể xảy ra.
Bấy giờ vô số lôi đình xuyên thủng cơ thể Ngao Bách, từng lớp da thịt nhớm máu, nhiều nơi lộ cả xương trắng. Nhìn cảnh tượng Ngao Bách điên cuồng giẫy giụa trong biển sấm, Đào Ngột hừ lạnh rồi phóng ra một đạo công kích linh lực đến Ngao Bách bên trong.
Khi công kích linh lực của Đào Ngột đánh trúng người Ngao Bách, chỉ thấy hắn hét thảm một tiếng. Từng mảng xương máu bắn ra xung quanh vạn dặm, đống xương máu đó vừa bắn ra đã bị lôi đình đánh phá nổ bôm bốp trong không trung. Liễu Tống Thư nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đầy thê diễm, mà loạn choạng ngã người về sau, may có hai tên tôi tớ đỡ lại không y đã rơi xuống vực thẳm bên dưới.
Liễu Tống Thư với Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy tuy nói quen biết không bao lâu, nhưng hắn đối với hai người đều có cảm xúc đặc biệt. Thánh Thảo Vy hành y cứu người, được dân chúng tôn làm Thánh Y, y với Thánh Thảo Vy trong lòng nảy sinh ái mộ. Nhìn người mình thích chết không thấy xác đã là đả kích lớn với hắn. Với Ngao Bách trước kia, Liễu Tống Thư luôn xem thường hắn, vì hắn không có tu vi, nhưng ai mà biết được hắn lại là long tộc, hắn là kẻ điên vì người mình yêu mà không tiếc cái giá nào liều mạng với Đào Ngột.
Cả hai người đã làm Liễu Tống Thư cảm thấy bản thân thua thiệt, thua từ đức hạnh đến cả chiến lực, ngay từ đầu hai người bọn họ là vì cái gì lên núi chém Đào Ngột, chẳng phải là vì muốn dân chúng thoát khỏi bể khổ sao.
Đến cả khi chết đi, bọn họ cũng là hy sinh vì nghĩa cử cao đẹp, còn hắn thì từ đầu đến cuối đã làm được gì. Càng là bấy giờ Ngao Bách ngã xuống, Liễu Tống Thư cùng tôi tớ làm sao địch lại Đào Ngột này đây.
Nhìn thấy biển sấm khi nãy giờ chỉ còn lại một đống xương máu, Đào Ngột tâm tình buông đi không ít, nhưng nó không thể cười phá lên được, bởi bấy giờ cỗ hoả trong người nó vẫn đang ăn mòn lấy nó, khiến sắc mặt nó vô cùng khó coi.
Nhìn xung quanh oán khí vô cùng nồng đậm, hiển nhiên hầu hết đều do Ngao Bách tạo nên. Đào Ngột vốn muốn dùng oán khí chấn áp cỗ hoả bên trong nó, nhưng cỗ hoả ấy cứ như sinh ra để khắc chế oán khí vậy. Chỉ cần để cỗ hoả ấy tiếp xúc với oán khí, thậm chí là chướng khí, kết quả oán khí hay chướng khí đều vừa chạm đến cỗ hoả đã hoàn toàn tan biến.
“Cỗ hoả này không phải phù văn!” Đào Ngột đấu tranh với cỗ hoả này từ lúc tiêu hoá Thánh Thảo Vy đến giờ. Vốn nó còn nghĩ cỗ hoả này là do phù văn sở thuật phượng hoàng của Thánh Thảo Vy sau khi chết để lại, nhưng bấy giờ nó nhận ra cỗ hoả này hàng thật giá thật, không phải do phù văn sở thuật ngưng tạo thành.
Đào Ngột nghĩ càng bị cỗ hoả này thiêu đốt càng lâu, đạo cơ của nó không sớm thì muộn sẽ bị trảm đứt. Nhìn đống huyết vụ của Ngao Bách phía trước, lại nhìn ba người Liễu Tống Thư, Đào Ngột dùng chút linh lực còn xót lại dựng lên kết giới vây khốn Liễu Tống Thư ba người bên trong. Tuy nói chút linh lực còn xót lại, nhưng với Liễu Tống Thư ba người bấy giờ không thể phá được kết giới ấy.