Đại Bá Chủ

Chương 27: Hoá Thương Hải - Nghịch cảnh thành tiên (1)

Ầm ầm...

Linh thân phượng hoàng của Thánh Thảo Vy cùng Đào Ngột va chạm tạo nên sung kích dữ dội. Dư chấn linh lực tựa như kiếm khí cắt lìa mọi thứ trên đường bay của nó, đến độ không gian nơi đây cũng bị hoả diễm đốt đến vặn vẹo, không ra hình thù gì nữa. Nơi Đào Ngột cùng Thánh Thảo Vy va chạm, chỉ thấy vô số kí hiệu phù văn thần bí, hỗn độn cùng với cát bụi mù mịt nhấn chìm hai người bên trong.

“Thảo Vy” Ngao Bách lo lắng hét gọi tên nàng. Liễu Tống Thư cùng tôi tớ cũng sốt sắng một màn. Vừa nãy khí tức của Thánh Thảo Vy mơ hồ bọn người cảm nhận đã đạt đến cửu trùng trường sinh. Cùng với đó là khí tức của Đào Ngột, bọn họ thoáng chốc không thể cảm ứng được nữa, một suy nghĩ mơ hồ nhưng khϊếp hãi loé qua đám Liễu Tống Thư, Đào Ngột tu vi đã là nửa bước chí tôn.

Cái gọi là nửa bước không chỉ nói tu sĩ đã nửa bước nhập cảnh, mà còn nói đến chiến lực đã hơn xa đồng cấp. Nếu thật sự như vậy, Đào Ngột nửa bước chí tôn, Thánh Thảo Vy dù không dùng đến dục hoả gia tăng cảnh giới. Mà đường đường chính chính trường sinh cửu trùng cũng khó có thể gϊếŧ được Đào Ngột.

Nơi diễn ra va chạm vừa rồi, phù văn khí hiệu dần tan biến, hỗn độn dần mờ ảo, cát bụi dần lắng động. Hiển lộ nơi ấy sừng sững bóng mờ, Ngao Bách, Liễu Tống Thư cùng hai tên trường sinh giả không hẹn cùng khϊếp hãi.

“Thảo Vy!!!” Ngao Bách gào lớn, long ngâm mang theo uy áp chấn cho bình địa chung quanh lan tràn vết rách, hoả diễm thiêu thiên cũng muốn theo đó mà dập tắt. Bụi cát tản đi hiển lộ chân chính Đào Ngột, toàn thân nó bị dục hoả thiêu đốt nên từng tất da thịt đen như than tro, lông lá cháy gần hết tựa như sau vụ đốt mạ.

“Gừ!!!” Đào Ngột gào lên một tiếng giận dữ, vừa nãy Thánh Thảo Vy đã toàn lực thi triển sở thuật quyết phân sanh tử trong một chiêu, nó may mắn với tu vi nửa bước chí tôn vẫn còn trụ lại được.

Nhưng một thân thương tích khó thể nào khôi phục. Giờ khắc này nó đưa mắt nhìn lên Ngao Bách, cơn thịnh nộ trong lòng được giải phóng, sát ý cùng thần mang chọc thủng thiên vân. Đào Ngột lại gào lớn, oán khí từ trăm vạn dặm đổ xô về, lấy nó làm trung tâm mà liên tục hoá thành lực lượng cho nó sử dụng.

“Sâu kiến, chết!!!” Đào Ngột gào lên chấn động thiên địa, nó muốn đem Ngao Bách, Liễu Tống Thư, Tiểu Thao cùng hai người trường sinh giả xé xác để toả cơn thịnh nộ.

“Thảo Vy” Ngao Bách dạng người tròng mắt nhỏ máu, đưa mắt nhìn khắp vạn dặm cũng chẳng thấy bóng hình người con gái ấy đâu.

“Gừ a!!!” Hai tay Ngao Bách ôm lấy đầu, con ngươi rỉ máu mà gào thét. Liễu Tống Thư đám người kinh hãi, Ngao Bách tuy không có tu vi, nhưng bấy giờ sát khí trên người hắn nồng nặc vô cùng không thua kém gì Đào Ngột.

“Giận ư? Oán giận ư? Ha ha... Ngươi chỉ đang tiếp thêm cho ta sức mạnh!” Đào Ngột cười to điên cuồng khi thấy Ngao Bách vì một nữ nhân mà điên đảo thần trí. Bởi Ngao Bách càng oán giận, càng căm phẫn, oán khí sẽ được tạo ra ngày càng nhiều, mà đến cuối cùng số oán khí ấy đều được Đào Ngột hấp thu và sử dụng.

Liễu Tống Thư đám người bấy giờ muốn ngăn cản lắm Ngao Bách dừng lại, nhưng họ rõ là không thể. Đào Ngột nó không ăn chay, Ngao Bách càng là ăn mặn quen mồm, bấy giờ hai con hung thú đều đang phẫn nộ, lao vào ngăn cản chúng chỉ sợ không vẹn thây trở ra.

Ngao Bách hoá về chân thân, tròng mắt màu máu, vàng kim sắc vảy trên cơ thể dần nhạt đi trông thấy.

“Thảo Vy!!!” Ngao Bách ngửa đầu gào thét, oán niệm ngày một sâu sắc, sát ý ngày một nồng đậm. Cả cơ thể hắn như có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng bên trong. Đầu tai Ngao Bách giờ đây nóng đến mức muốn phát nổ, mang theo sự phẫn nộ hắn lao nhanh đến Đào Ngột.

“Gừ...!!! (Chết!!!)”

Ngao Bách há miệng ngoạm lấy cổ Đào Ngột, rồi như một con rắn mà quấn chặt lấy nó. Đào Ngột vận chuyển linh lực, toàn thân nó dựng lên từng toà kiếm mang đâm vào Ngao Bách. Trước những đòn này Ngao Bách giống như chưa hề chịu phải, hắn há to miệng cắn lấy sau ót Đào Ngột khiến nó gào lên giận dữ.

Đào Ngột đem lôi đình từ chướng vân bên trên trút xuống Ngao Bách, nhưng kết quả Ngao Bách càng cắn càng mạnh hơn. Đào Ngột thất kinh, Ngao Bách vốn không có tu vi, bấy giờ dựa vào phàm lực đã mạnh thế này. Đào Ngột ánh lên tia điên cuồng, nó dùng chân trước móng vuốt vồ lấy cơ thể Ngao Bách giật mạnh ra.

Khϊếp đảm cảnh tượng được Liễu Tống Thư đám người thâu vào mắt, Ngao Bách bị Đào Ngột dùng vuốt giật ra khỏi phần ót của nó, trong miệng Ngao Bách khi bị giật ra còn mang theo một mảng thịt của Đào Ngột tại vị trí.

“Gư... A... A... A...” Đào Ngột đau đớn thét gào, cùng căm phẫn mà liên hoàng đuôi nện lên người Ngao Bách, thậm chí còn dùng chân giẫm đạp lên đầu Ngao Bách: “Rầm rầm.”

Mặc Ngao Bách điên cuồng giẫy giụa thì Đào Ngột cũng điên cuồng đạp xuống. Mỗi một cái đạp khiến đầu của Ngao Bách lún sâu hơn xuống lòng đất. Đến lúc cái đầu của hắn ngâm vào huyết tương, Đào Ngột tay nắm lấy sừng rồng của hắn ném cơ thể hắn ra xa. Ầm ầm... Tiếng sát thịt của Ngao Bách dài vắt ngang được bốn năm quả núi nện lên địa phương nơi ấy, khiến cát bay đá chạy, nứt lở cảnh tượng, huyết tương trào dâng.

Đào Ngột thở dốc sau cơn điên cuồng rồi nhanh chóng tiến lại Ngao Bách vị trí. Nó vung cao một chân đạp xuống đầu Ngao Bách, rồi dùng một chân khác lật người Ngao Bách lại. Bấy giờ Ngao Bách còn sống nhưng gần như không có sức phản kháng, mà nằm lăn lóc mặc cho Đào Ngột giẫm đạp lên.

“Thảo Vy đâu?” Ngao Bách yếu ớt thốt ra câu chữ. Nhìn xuống Ngao Bách, Đào Ngột cười chế giễu, nó không vội trả lời hắn, mà dùng móng vuốt sắc nhọn của mình nắm lấy một chiếc vẩy óng ánh ở trên người Ngao Bách. Dùng linh lực cùng sức, mạnh bạo nhổ ra chiếc vẩy ấy

“Gư A...................!!!” Ngao Bách nhìn như cạn kiệt lại vật dậy gào thét đầy đau đớn và phẫn nộ. Thời khắc chiếc vảy ấy của Ngao Bách bị Đào Ngột tách ra, từ chỗ chiếc vảy truyền đến thần kinh hắn cơn đau khốn cùng. Toàn thân kim sắc của hắn đang nhạt nhẽo, bấy giờ triệt để mất đi kim sắc, thay vào đó là màu bạc mờ trong vô cùng tàn lụi. Vảy ánh kim tựa ánh lửa vàng đang cháy, vảy bạc bấy giờ tựa tro giấy sau khi lửa tắt để lại.

Nhìn Ngao Bách toàn thân hoá bạc mà Đào Ngột cười phá lên đầy điên cuồng “Quả nhiên... Quả nhiên!” Cái vảy mà Đào Ngột nhổ đi gọi là vảy ngược, vảy ngược đối với mỗi con rồng mà nói là thứ vô cùng trân quý. Cả đời một con rồng cũng chỉ có một cái, song dùng làm vũ khí hay hộ thân pháp bảo đối với chúng đều là chí bảo trong chí bảo, hơn hết vảy ngược mất đi thì con rồng đó sẽ chết.

Cầm ngắm vảy ngược của Ngao Bách một lúc rồi Đào Ngột đặt nó lên ngực mình, lập tức toàn thân nó được phủ lên một lớp kim sắc hình vảy rồng. Lớp kim sắc này có tác dụng hộ thân, lúc nãy cũng là có lớp hộ thân này mà Ngao Bách không bị thông thường linh lực của Đào Ngột đánh thương.

Đào Ngột cười lên điên cuồng rồi ngó xuống nhìn Ngao Bách nhắm mắt nằm im bặt trên đất.

“Chết rồi à!” Đào Ngột lấy chân đá mấy cái vào người Ngao Bách, không thấy Ngao Bách phản ứng nên nó mới nghĩ vảy ngược bị nhổ, trước sau cũng sẽ chết, nhưng cũng không ngờ Ngao Bách lại chết sớm như vậy.

“Này đừng chết sớm quá, cái người con gái ấy đã bị ta ăn rồi!” Đào Ngột cười nói.

“Chết... Rồi... Không!” Ngao Bách mí mắt hé mở khiến Đào Ngột giật thắt mình.

Sau khi nuốt lấy Thánh Thảo Vy, Đào Ngột đã luyện hoá nàng, bấy giờ nàng tuy đã hình thần câu biến nhưng dục hoả vẫn còn đó, cỗ hoả ấy vẫn đang thiêu đốt bên trong cơ thể nó, khiến tu vi của nó cùng linh lực và sinh mệnh dần mất đi. Vốn nghĩ sau khi có vảy ngược của Ngao Bách sẽ giúp nó loại trừ cỗ hoả trong người, nhưng bấy giờ nó nhận ra vảy ngược chỉ có thể dùng ngoài thân đối với cỗ hoả trong người nó không có tính uy hϊếp.

Nghĩ đến đây, Đào Ngột càng thêm thắc mắc, Ngao Bách không có tu vi chỉ dựa vào phàm lực lấy đâu ra thứ cỗ hoả có thể đốt tu sĩ trường sinh cảnh như nó. Càng là khó hiểu chỉ dựa vào phàm lực làm thế nào Ngao Bách mọc ra được chiếc vảy ngược có thể đỡ lấy một đòn toàn lực của tu sĩ trường sinh thất trùng.

Càng nghĩ Đào Ngột càng cảm thấy Ngao Bách không thể lưu, không muốn dây dưa thêm nữa nó dùng đuôi quật văng Ngao Bách ra xa. Rồi từ trong miệng hắc linh lực tụ hoá thành đạo cầu. Từ đạo cầu phóng đến Ngao Bách đã hoá thành một cỗ quang linh lực cuồng bạo.

Cỗ quang bay được nửa đường thì từ phía sau Ngao Bách vọt lên bóng mờ. Bóng dáng vô cùng nhỏ, có thể nói chỉ bằng hạt cát so với Đào Ngột cùng Ngao Bách bấy giờ.

Nhưng khi nhìn kĩ lại, Đào Ngột lấy làm ngạc nhiên: “Thao Thiết!”

Nhìn thấy Tiểu Thao đang lao đến, ánh mắt Đào Ngột nổi lên hàn ý, năm đó nó bỏ trốn khỏi hạ giới, tiện thể đem theo con Thao Thiết này cùng trốn khỏi lao tù. Vậy mà bấy giờ Thao Thiết lại làm phản, đưa đám người đến phá kế hoạch của nó đã đành, còn bây giờ muốn cứu Ngao Bách.

“Ngươi cũng muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!” Đào Ngột nổi giận.

Ngao Bách yếu ớt gắng lấy hơi tàn mà mở mắt, biết được Thánh Thảo Vy đã bị Đào Ngột ăn thịt, hắn dù trong lòng căm phẫn nhưng không sao vùng dậy phát tiết, càng không có sức để giận. Bấy giờ hắn càng chuyển hướng hận bản thân không bảo vệ được cho nàng. Nhìn trước mặt cỗ quang lao đến, Ngao Bách nhắm mắt phó mệnh cho trời.

Một lúc hắn lại mở mắt ra vì lâu vẫn chưa thấy công kích đến, vốn nghĩ bản thân đã đến địa ngục, nhưng khi nhìn lại.

“Tiểu Thao” Ngao Bách nhìn thấy tiểu hung thú đang cản lấy một kích này giúp hắn. Tiểu Thao có tu vi ngang với thần hoả cảnh, nhưng bấy giờ trước một kích của trường sinh giả nó lại có thể gắng gượng chống đỡ.

Đào Ngột cũng không ngờ một con tiểu hung thú lại có thể thu thập oán khí chuyển hoá thành sức mạnh, giống như cái cách Đào Ngột nó đang làm. Bên trên Tiểu Thao nhỏ bé hiện lên pháp tướng của một con hung thú to lớn, nhìn qua đã thấy giống Tiểu Thao tám chín phần. Không sai pháp tướng đó chính là linh thân sở thuật của Tiểu Thao, tương lai Tiểu Thao lớn lên sẽ có hình dạng y như pháp tướng của nó.