Trước mặt đám người Thánh Thảo Vy, Liễu Tống Thư cùng hai tên trường sinh giả là cảnh tượng khiến bọn họ khϊếp đãm. Ngao Bách bên dưới điên cuồng giẫy giụa gào thét, bên trên là liên hoàng đuôi lớn của Đào Ngột, nện lên cơ thể Ngao Bách bên dưới không đếm xuể bao nhiêu lần.
“Đi chết!!!” Thánh Thảo Vy phẫn nộ hét lớn, sát ý cùng linh lực quanh thân bùng phát cuộn trào như sóng dữ, nàng toàn lực một quyền thi triển sở thuật lao đến Đào Ngột. Bất ngờ trước một quyền của Thảo Vy, Đào Ngột không kịp tránh đã ăn trọn một chiêu ấy.
Dù cơ thể Đào Ngột bấy giờ to lớn tựa toà sơn, vẫn bị một quyền bé xíu của Thánh Thảo Vy chấn lui về sau hơn trăm bước mới miễn cưỡng đứng lại được. “Gừ... A!!!” Đào Ngột giận dữ gào lớn, nó ba lần bảy lượt bị đánh úp nên cảm thấy vô cùng tức tối.
“Ngao Bách!” Thánh Thảo Vy đáp xuống trước mặt Ngao Bách chân thân nằm trên đất, nàng nức nở giọng nói kèm theo lo lắng, thoáng nét tức giận.
“Ta không sao” Ngao Bách cơ thể nhạt đi kim sắc, con ngươi trong mắt cũng mất đi không ít quang chiếu, thế mà hắn vẫn gượng dậy để nói ra câu ấy.
Thánh Thảo Vy đau lòng không thôi: “Chàng đã không thể, sao phải cố?”
“Có phu quân nào đứng yên nhìn thê tử mình gặp nạn không?” Ngao Bách khàn khàn nói.
“Ta nói này hai người, bây giờ không phải lúc!” Liễu Tống Thư lao cùng hai trường sinh giả đến, hắn nhắc nhở.
Thánh Thảo Vy nghiêm nghị ánh mắt liếc nhìn Đào Ngột ở phía sau, nó đang lưu chuyển sở tại chuyển bị phóng ra công kích như ban nãy đã làm Ngao Bách bị thương. Nhìn Đào Ngột tức giận, chướng vân oán khí bên trên đỉnh đầu nó còn xuất hiện cả sấm chớp.
“Nó thật sự đang điên lên!” Liễu Tống Thư nghiêm trọng lời nói, linh lực của Đào Ngột hoá hình thành một thanh trát đao to lớn, lưỡi đao sắt bén vắt ngang trời nhắm Thánh Thảo Vy, Ngao Bách hai người chém xuống.
Ngao Bách gầm lên điên cuồng khiến thiên địa rung lên từng hồi, khi hắn định lao lên đỡ lấy trát đao kia. Thánh Thảo Vy đặt tay lên người hắn: “Ta muốn dung nhập dục hoả.”
“Sao cơ?” Ngao Bách ngạc nhiên.
“Bây giờ chỉ có dung nhập dục hoả, ta mới có thể chiến tiếp” Thánh Thảo Vy nghiêm trọng lời nói.
“Nhưng...!” Ngao Bách hiểu một điều, nếu Thánh Thảo Vy dung nhập dục hoả, sẽ đẩy sức mạnh bí thuật sở tại Phượng Hoàng của nàng lên mức tối đa, nhưng đồng nghĩa nàng sẽ bị nó gặm nhấm tu vi và sinh mệnh ngay sau khi dung nhập.
“Không còn nhiều thời gian, mau!” Thánh Thảo Vy hối thúc, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài dung nhập dục hoả. Tu vi của nàng chỉ là trường sinh tam trùng, đấu với Đào Ngột cửu trùng thật không khả thi, bấy giờ nàng đã gần như cạn kiệt linh lực vì vừa nãy đã hai lần thách thức giới hạn bản thân, thêm nữa nàng tuy là tu sĩ nhưng không chuyên đánh nhau, nàng luôn dùng một thân tu vi chỉ để hành y cứu người. Hơn hết vừa nãy, Thảo Vy mắt thấy dục hoả có thể gây sát thương cho Đào Ngột, nên nàng mới đưa ra quyết định liều lĩnh này.
Ngao Bách nghiến chặt răng nhìn Thánh Thảo Vy, rồi nhìn sang công kích đang đến. Không chần chừ thêm nữa, hắn há to miệng ngoạm lấy Thánh Thảo Vy rồi bay vυ't về sau trong sự kinh ngạc của Liễu Tống Thư đám người.
“Thảo Vy đang dung nhập dục hoả, các người kéo dài giúp ta thời gian cho nàng” Ngao Bách lướt ngang đám người truyền âm. “Đi” hai tên trường sinh giả nhìn nhau rồi dứt khoát lao về trước. Liễu Tống Thư sững người giây lát, rồi ngay lập tức lấy lại bình thường động tác lui về sau, hỗ trợ Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy. Sở dĩ Liễu Tống Thư lui về cũng vì y biết bản thân không phải đối thủ của Đào Ngột.
Đào Ngột trường sinh giả còn hắn là thần tôn, chênh lệch cảnh giới đã đành, hắn còn là người thận trọng không phải dạng máu rồng như Ngao Bách.
Tên trường sinh lục trùng vung kiếm, mạnh mẽ một đạo quang kiếm khí xé không lao đến trát đao. Tên ngũ trùng trường sinh dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến trước mặt Đào Ngột. Kiếm khí cùng trát đao vừa va chạm đã trực tiếp nổ tung khiến hư không nơi đó lan tràn vết rách. Tên ngũ trùng trường sinh tay nâng quyền, nhìn kĩ trên cánh tay ấy của hắn có ba bốn con rắn quấn chặt lấy.
“Bách Mãng Quyền” trường sinh giả ngũ trùng quát lớn, quyền ấn của hắn nhắm mi tâm Đào Ngột đánh xuống. Nhưng quyền còn chưa tới, chỉ thấy Đào Ngột đã gầm lên một tiếng, oán vân chướng khí trên đỉnh đầu nó buông xuống vô số lôi đình chấn ngược trường sinh giả bay về sau cùng với bàn tay cháy đen của hắn.
Thấy đồng bọn bị đánh lui, lục trùng trường sinh giả lao đến Đào Ngột công kích, tiếp sau đó là trường sinh giả ngũ trùng kia cũng lần nữa lao đến. Bên này Đào Ngột bị 2 tên trường sinh giả điên cuồng đánh phá để câu thời gian cho Thánh Thảo Vy bên đây dung nhập dục hoả.
Ngao Bách cảm khái nhìn Liễu Tống Thư, hắn liên tục truyền thụ linh lực cho Thánh Thảo Vy, giúp nàng tăng nhanh quá trình dung nhập dục hoả. Ngao Bách vốn chỉ nghĩ Liễu Tống Thư tâm cao khí ngạo nhưng bây giờ nhìn lại, tuy hắn tâm cao khí ngạo, nhưng lời nói luôn là lời thật lòng. Liễu Tống Thư nói lời khinh thường Ngao Bách, chính là trong lòng khinh thường Ngao Bách. Liễu Tống Thư nói không chạy, thật sanh biến hắn không chạy, thậm chí còn ngăn cản Ngao Bách trong lúc kích động, không để y làm điều dại dột. Còn là bây giờ đại chiến với Đào Ngột, hắn tuy không đủ sức chiến với Đào Ngột, vẫn là ở lại cùng tiến cùng lùi với hai người Ngao Bách và Thánh Thảo Vy.
Ngao Bách nghĩ lòng: “Muôn người muôn tánh, chỉ khi hoạn nạn mới thấy chân thành.”
Ư a... Hai người trường sinh giả hét thảm, bọn họ bị Đào Ngột dùng đuôi quật mạnh về sau. Bọn họ nện người lên địa phương phía dưới vô số lần mới có thể bất động lăn ra tại chỗ. Liễu Tống Thư thoát tim nhìn hai người, trong lòng hắn bức bách, câm phẫn vô cùng nhìn Đào Ngột ở xa, nhưng với hắn bây giờ không có thực lực đi cứu hai người trường sinh giả bọn họ, mà cố kìm nén sự oán giận trong lòng.
“Gừ...” Đào Ngột gào lớn, thần mang trong con ngươi chọc thủng thiên vân, linh lực cắt phá hư không vạn dặm đổ lún.
“Các ngươi đi chết đi!” Đào Ngột giờ khắc này triệt để nổi giận, nó bị hai tên trường sinh giả quấn lấy như muỗi đốt. Hết đốt rồi bay, bay đã rồi quay lại đốt, liên tục như thế khiến hắn vô cùng khó chịu. Đào Ngột ngưng tụ ra bên trên đỉnh đầu một lưỡi kiếm to lớn được đúc bằng lôi đình, nhắm hai người trường sinh giả bên dưới địa phương mà lao đến.
Hai người trường sinh giả chỉ biết nhắm mắt cam chịu số mệnh, bọn họ cần làm đã làm hết lòng. Đến giờ có thể nói là không phụ mệnh, trong lòng cũng không oán trách gì Thánh Thảo Vy đám người, “Thiếu gia chạy đi!” Tên lục trùng trường sinh dùng hết sức bình sinh hét lớn.
Lưỡi kiếm còn cách trường sinh giả hai người chưa đến ba thước, Liễu Tống Thư nhìn một màn, nghe được lời nói của thuộc hạ đến trước lúc hy sinh vẫn làm tròn bổn phận tôi tớ, mà khiến hắn đau hận trong lòng thét lên thành tiếng. Liễu Tống Thư không kìm nổi nữa oán giận trong lòng, hắn lao nhanh đến chỗ thuộc hạ hắn đang nằm.
Liễu Tống Thư còn chưa dời đi vị trí được hai bước chân, Ngao Bách chân thân đã thoáng qua hắn. Khi lưỡi kiếm kia còn cách hai người trường sinh giả chưa đến một thước, Ngao Bách chân thân lướt ngang qua mang đi hai người.
Ầm ầm... Lưỡi kiếm ấy cắm thẳng xuống mặt đất bên dưới đám người, làm nứt ra từng mảng lớn vực sâu. Ngay cả huyết tương vốn ở sâu trong lòng đất cũng bị lưỡi kiếm này kinh động, buộc phải phun trào lên khỏi địa phương ba bốn trượng mới chịu dừng lại.
Ngao Bách mang theo hai tên thuộc hạ bị trọng thương trả lại cho Liễu Tống Thư, “Đa tạ Ngao công tử” Liễu Tống Thư khoác vai đỡ lấy đồng bọn, xúc động không thôi giọng nói cảm tạ Ngao Bách.
“Gừ” Ngao Bách uốn người lao vυ't lên cao, trước ánh nhìn câm phẫn của Đào Ngột, Ngao Bách chân thân bay lượn quanh một chỗ. Trung tâm nơi Ngao Bách lượn quanh, một cỗ hoả diễm dần hiển lộ, thời khắc nó xuất hiện, cũng là lúc phiến thiên địa này nhiệt độ tăng cao, nhanh đến chóng mặt.
Đào Ngột cô đúc con ngươi, nó nhận ra cỗ hoả đó chính là thứ lửa khi nãy làm nó bị thương. Nhìn lại bản thân, trong cơ thể vẫn còn một đóm lửa nhỏ hơn hạt cát vẫn chưa tắt, bay lung tung đốt phá cơ thể Đào Ngột nó. Từ một đóm lửa nhỏ, hoả diễm trên trời bùng cháy dữ dội trở thành một biển lửa theo một nghĩa nào đó.
Bên trong cỗ hoả hừng hực thiêu thiên đốt địa, được Ngao Bách lượn lờ xung quanh bước ra bóng hình xinh đẹp. Thánh Thảo Vy một thân bị hoả diễm thiêu đốt, nhưng từng tất da thịt trên người lại trắng nõn hồng hào. Nàng một thân lúc hiển lúc khuất bên trong cỗ hoả, bấy giờ không có lấy một mảnh vải che thân, bên ngoài cơ thể chỉ có hoả diễm đang rực cháy.
Nữ tử mỹ lệ yêu kiều, tựa tiên nữ giáng trần lại tựa chiến tiên hồi sinh bước ra từ biển lửa, dung mạo của nàng chỉ có thể nói chưa gặp chưa biết thế nào giai nhân. Không để Ngao Bách ngắm thêm chút, Thảo Vy nàng mở bừng cặp mắt, dục hoả trên người xông lên thiêu cháy chín tầng mây, tựa cảnh thiêu thiên, vạn dặm biến đổ trong biển lửa, tựa cách nói đốt địa.
Nàng ngọc thân khẽ động, cơ thể bị hoả diễm nuốt lấy, thấy lại lần nữa từ trong biển lửa chính giữa Ngao Bách, một con phượng hoàng, ngũ sắc lông vũ đập cánh phá trời lao đến. Theo mỗi nhịp đập của đôi cánh, thiên địa từng hồi rung chuyển, không gian vạn dặm bị sức nóng kích nứt vô số vết rách, lại bị cái đập cánh này chấn cho nát ra từng mảng lớn.
“Phượng Hoàng bí thuật lại được thi triển đến một màn này!” Liễu Tống Thư nơi xa nhìn lại cảnh tượng cảm khái nói. Hắn cũng vừa mới đặt chân đến đây, lúc phiến thiên địa này nóng lên, Liễu Tống Thư hắn đã mang theo hai thuộc hạ đang trọng thương, cuống cuồng rời khỏi ngay vị trí. Càng là vì hắn chỉ bỏ chạy, nên Thảo Vy trong kia dục hoả bước ra , làm cái gọi là tiên nữ hạ phàm hắn chẳng xem.
Thảo Vy nàng sau khi dung nhập dục hoả, toàn tâm một đòn này thi triển. Phượng Hoàng sở tại bấy giờ đã là mười phần thực lực, chân chính một chiêu toàn lực của nàng hiện có trấn áp lấy Đào Ngột.
Trước phượng hoàng khổng lồ đang lao đến, Đào Ngột sát ý trong lòng cũng trào dâng. Vốn nghĩ năm sáu con chuột thì làm nên gì trò trống, ấy thế lại là hai tên lục ngũ trùng trường sinh lại liên tục đốt hắn, Ngao Bách vốn không có tu vi cũng dám lao lên cắn hắn như điên. Càng là Thánh Thảo Vy tu vi thua hắn tận sáu bậc lại nhiều nhất gây cho hắn áp bách.
Giờ khắc này Đào Ngột toàn lực thi triển linh lực, hắc linh lực hoá thành ngàn tỷ ánh kiếm, chướng vân oán khí buông xuống lôi đình hộ thân.
Phượng hoàng rích gào xé nát thiên địa, dục hoả thiêu thiên độ chúng sinh, lông vũ nhóm máu ánh sắc ngũ quang lao đến Đào Ngột hóng phá khung, trên đầu đội lôi đình nghiệp tụ, lưỡi kiếm cường thân vây kín va chạm.