Đại Bá Chủ

Chương 25: Hoá Thương Hải - Đào Ngột (2)

“Mau chạy đi!!” Ngao Bách vừa dứt câu lời nói. Mọi người liền ngưng trọng thần sắc hướng giữa sơn động, một cỗ hắc khí không biết từ đâu đến dần tụ lại. Bên trong hắc khí, một bàn chân to lớn bước ra, khi hắc khí hoàn toàn tan biến, hiển lộ là một con hung thú cao hơn chục trượng. Nó đưa mắt nhìn xuống đám người Thánh Thảo Vy, lập tức uy áp từ nó trấn áp lấy đám người.

Thánh Thảo Vy cùng 2 trường sinh giả, dưới uy áp của hung thú họ bị chấn cho quỳ rạp trên đất, cố nhấc đầu lên mà đồng thanh lo lắng thốt ra bốn chữ: “Trường sinh cửu trùng!”

Hết thẩy một màn biến thiên tình cảnh diễn ra quá nhanh, chỉ xảy ra trong phút chốc. Ngao Bách còn không kịp đến gần đám người, đã bị khí tức của hung thú chấn lăn về sau mà thổ huyết.

Ngao Bách tức giận, nén lại cơn đau hắn loạn choạng đứng lên. Ngao Bách vừa lấy đà lao đến chỗ Thánh Thảo Vy bên dưới uy áp, đã bị một sợi xích thần quấn chặt lấy cơ thể mà lôi ngược về sau một cách nhanh chóng.

“Gư ga...” Ngao Bách điên cuồng con ngươi, thấy hắn như vậy Liễu Tống Thư dứt khoác dựt mạnh xích sắt trong tay, kéo Ngao Bách trở về.

“Rư rư” Tiểu Thao cũng lao đến, bấu vào lòng an ủi lấy Ngao Bách đang bức bối.

“Ngươi làm cái quái gì vậy? Thả ta ra!!!” Ngao Bách tức giọng quát lấy Liễu Tống Thư.

“Thả cho ngươi qua đó nạp mạng à?” Liễu Tống Thư trừng mắt, ngữ khí quát lại.

Bên này Thảo Vy đám người thất kinh khi nhìn thấy bộ dáng của con hung thú kia, “Đào Ngột” đám người sửng sốt.

“Nó chưa chết!?” Liễu Tống Thư trong tay ôm lấy Ngao Bách, hướng mắt nhìn Đào Ngột ở chỗ đám người, ngưng trọng lời nói. “Bỏ ta ra!” Ngao Bách vùng vẫy, bấy giờ Tiểu Thao nhe răng cạp lấy Ngao Bách cánh tay “A...!”

Ngao Bách hét lớn, tròng mắt bớt đi điên cuồng bên trong. Hắn cắn chặt răng hướng Liễu Tống Thư nói: “Buông ta ra.”

“Để ngươi...”

“Ta sẽ không qua đó, mau bỏ ta ra” Ngao Bách quát. Liễu Tống Thư hừ một tiếng, thâu lại xích sắt, rồi ghét bỏ bộ dáng lấy tay hất Ngao Bách ra khỏi người.

“Đánh chết chướng thân của ta, đám chuột các ngươi hôm nay chết” Đào Ngột gào lên, âm thanh khiến đám người nổi hết da gà.

“Chướng thân?” Không chỉ Thánh Thảo Vy thắc mắc, mà đám người cũng cùng chung suy nghĩ khó hiểu.

“Chướng thân nó nói chính là phân thân được hình thành từ chướng khí, có thể nó muốn dùng chướng thân ấy để kết hợp với chân thân thành đạo chí tôn” Ngao Bách nói. Liễu Tống Thư, đám Thánh Thảo Vy ba người thêm kinh ngạc bộ dáng. Đào Ngột chân thân tạo nên ôn dịch, thâu lấy oán khí để nâng cao thực lực đã thôi, ngay cả chướng khí thứ chất thải như này mà nó cũng không buông tha, không biết nên nói nó ngộ tính cao hay nói nó tham lam vô độ nữa.

“Tiểu tử biết không ít nhỉ, bất quá hôm nay các ngươi đều sẽ chết” Đào Ngột đưa ánh mắt nhìn lấy Ngao Bách mà nói. Mắt nó đảo qua Liễu Tống Thư phía sau Ngao Bách, rồi dừng lại ở Tiểu Thao dưới chân hắn.

“Gư... Tiểu súc sinh, ngươi phản bội ta!” Đào Ngột gào lớn, âm ba khiến cả toà sơn rung chuyển dữ dội.

Ầm ầm, đất đá từng mảng lớn đổ sập chỗ đám người.

“Sơn động sắp sập, tất cả lui!” Thánh Thảo Vy hét lớn, nàng cùng hai tên trường sinh giả vận chuyển linh lực một thân, xoá bỏ uy áp của Đào Ngột rồi thuấn di đến chỗ hai người Ngao Bách, “Đi” Thảo Vy nắm lấy Ngao Bách hướng cửa động lao nhanh đi. Hai người còn lại cũng hộ tống Liễu Tống Thư cùng Tiểu Thao trong tay hắn rời khỏi sơn động.

Rầm rầm... Sau khi năm người một thú thoát khỏi sơn động, nhìn lại phía sau đám người cảm khái, cả một toà sơn trúc phủ to lớn ấy thế mà đang dần đổ nát. Cát bay đá chạy, bụi phấn mù mịt phía trước 5 người lấy tay che lấy “Cũng may còn thoát được không thì!” Tên trường sinh lục trùng lên tiếng cảm thán nói.

“Thoát?” Bên trong làn bụi mù truyền ra lời nói.

Mọi người chợt loé lên căng thẳng, bọn họ giây nảy bất quá quên mất Đào Ngột còn phía trong. Âm thanh ấy cũng là của nó, thân tu vi trường sinh cửu trùng, sao có thể chết vì bị núi đè chứ.

“Đào Ngột” đám người thủ thế nghênh địch, ngưng trọng lời nói. Khói mờ dần tản, Đào Ngột hiển lộ, thân thể đồ sộ, khủng lồ tựa sơn trúc khi nãy. Thời khắc này đồng tử mỗi người như bị ai dùng dao đâm lấy, mà đau đến khó nài mở mắt. Toàn thân Đào Ngột toả ra oán khí nồng đậm, còn có hoà lẩn trong đấy chướng khí ngúc trời.

Chướng khí từ Đào Ngột khuếch tán, thiên địa bị che kín trong một màu u tối, xám xịt. Từng cơn gió lạnh thấu xương điên cuồng chém phá từng tất da thịt của đám người Ngao Bách. “Đào Ngột chịu chết đi” Thánh Thảo Vy cùng trường sinh giả, cả ba lên tiếng, rồi bọn họ vận dụng đến sở thuật bản thân.

Thánh Thảo Vy thân ngọc khẽ động, sau lưng nàng xuất hiện cặp cánh ngũ sắc nhưng được phủ trong cỗ hoả đỏ rực như máu. Hai cánh sau lưng Thảo Vy khẽ vỗ, thân hình của nàng đã xuất hiện trên không cách đám người vài chục trượng.

Tay Thánh Thảo Vy thi triển thuật ấn, cặp cánh sau lưng nàng dần hoá lớn rồi vỗ mạnh về trước, thời khắc cặp cánh mở bung ra, vô số lông vũ ánh lửa hừng hực từ bên trong hướng Đào Ngột công kích đến.

Tên trường sinh lục trùng cũng lăng không thi triển thuật pháp, sau lưng hắn xuất hiện vô số ánh kiếm sắt bén, theo động tác chỉ tay về trước của hắn, từng ánh kiếm một như khoá chặt mục tiêu mà lao đến tấn công lấy Đào Ngột.

Tên trường sinh ngũ trùng thì trực tiếp hoá lớn, pháp tướng của hắn chọc thủng cả oán vân chướng khí trên cao, hai tay nâng cao qua vai, bàn tay cầm lấy một thanh trọng kiếm bổ xuống một đường chéo hướng Đào Ngột phía trước.

Với một màn công kích của đám Thánh Thảo Vy, chỉ thấy Đào Ngột bỗng nhiên hóng lớn, âm bổng khuyết đại khiến không gian quanh nó kịch liệt rung chấn, còn thoáng xuất hiện qua vô số vết nứt không gian.

Đào Ngột nhấc một chân lên rồi giẫm mạnh xuống địa phương bên dưới, rầm rầm chấn động khiến Ngao Bách, Liễu Tống Thư cùng Tiểu Thao phải nhanh chân tránh thoát. Vì cái giậm này của nó đã khiến địa phương bên dưới chấn động sụp lún một màn, trong thấy cả vực sâu thăm thẳm.

Cái giậm ấy của Đào Ngột còn mang theo một cỗ uy thế thần bí, khiến công kích của đám người toàn bộ bị chấn nát. Mắt thấy công kích của mình bị Đào Ngột dễ dàng tiêu trừ, Thảo Vy đám người thoáng sửng sốt, nhưng rồi rất nhanh ba người tiếp tục tấn công nó.

“Gϊếŧ” Thánh Thảo Vy hét lớn, sau lưng nàng hiện ra một con phượng hoàng trấn áp đến Đào Ngột. Con phượng hoàng sau lưng Thảo Vy rích lên, sức nóng cỗ hoả trên người nó toả ra khiến cho không gian vặn vẹo, nhiều nơi còn rách cả ra hư không. Đào Ngột há to chiếc miệng như chậu máu, dựng hoá một đạo hắc cầu, khi Thánh Thảo Vy quyền ấn vừa đến trước mặt, đạo hắc cầu lập tức phóng đến.

Uỳnh uỳnh...

Quyền ấn đọ pháp cầu chưa đến ba hơi thở, nơi va chạm nổ ra chấn động, dư chấn khuếch ra tứ phía làm rách cả không gian. Hai trường sinh giả đang lao đến công kích Đào Ngột cũng bị dư chấn vụ nổ đẩy lui về sau.

Khói bụi mù mịt che phủ tầm nhìn đám người, bên trong làn bụi loé lên một tia sáng đỏ, tia sáng ấy mang theo sức nóng kì lạ dần đậm lên đến khi hiển lộ bên ngoài làn khói. Một con phượng hoàng tắm trong hoả diễm hừng hực đốt phá không gian, hoả diễm trên người phượng hoàng chỉ là cỗ hoả do phù văn sở thuật Phượng Hoàng ngưng tụ thành, chứ không phải dục hoả.

Tuy không phải dục hoả, nhưng sức nóng khủng khϊếp từ cỗ hoả ấy cũng đủ khiến không gian quanh đây biến thiên đổ vỡ nhiều mảng, hoả diễm hừng hực thiêu thiên đốt địa, đè nén lấy oán vân chướng khí quanh đây đến độ tiêu tán phần lớn. Phượng hoàng to lớn tựa một toà sơn, móng vuốt hướng Đào Ngột thiên linh cái bấu lấy mà nhấc bổng thân hình đồ sộ của nó lên không, rồi lại ném mạnh xuống sơn thủy bên dưới.

RẦm rầm, Đào Ngột nện mạnh vào một ngọn núi khiến đất đá vỡ vụn, bụi bay tứ tung mà cả toà sơn ấy cũng là đổ nát hình thù.

“Gừ... Phượng Hoàng bí thuật!” Đào Ngột nghiến răng gầm gừ. Phượng hoàng to lớn trên không đập cánh vài vòng rồi một lần nữa lao đến Đào Ngột vị trí. Bấy giờ Đào Ngột đã có phòng bị, nó gào lên một tiếng làm không gian chung quanh vụn vỡ, sau đó nó xoay người dùng đuôi mạnh mẽ quật lấy con phượng hoàng đang lao đến xuống mặt đất.

Rầm rầm... Cơ thể phù văn khổng lồ của phượng hoàng nện xuống nền đất lập tức bạo nổ. Linh lực thoát ra tàn phá vạn dặm quanh đây, sơn thủy thành bình địa chìm trong tro tàn và biển lửa. Nơi con phượng hoàng rơi xuống là trung tâm vụ nổ, nơi đó bị lõm xuống tạo thành một cái hố sâu hơn trăm trượng.

Trung tâm dưới hố bóng người hiển lộ từ trong tro tàn bụi khói, loạng choạng đứng lên Thánh Thảo Vy yếu ớt, toàn thân nàng đều là thương tích. Tay nhẹ lau đi vết máu trên khoé miệng, vừa rồi nàng đã dùng đến lượng lớn linh lực để thi triển Phượng Hoàng bí thuật, dù vậy nàng cũng chỉ đang ở giai đoạn nắm giữ bí thuật này, hơn hết nàng không dung nhập dục hoả nên ước chừng chỉ có thể phát huy ba phần thực lực của bí thuật có thể thi triển.

“Thánh Thảo Vy” Ngao Bách hét lớn, hắn cùng đám người Liễu Tống Thư từ xa phi hành đến chứng kiến một màn không khỏi sửng sốt. Ầm ầm, một cỗ linh lực bạo phát, toàn thân Đào Ngột chìm trong hắc sắc linh lực, nó gào lớn rồi phóng người lên cao hướng bên trên hố sâu do Thánh Thảo Vy tạo thành. Nhìn Thảo Vy mình đầy thương tích bên dưới, và Đào Ngột đang công kích đến mà Ngao Bách điên cuồng con ngươi tức tốc lao đến.

“Thánh Thảo Vy” Ngao Bách hét gọi tên nàng.

Ầm ầm cỗ hắc linh lực của Đào Ngột hoá thành pháp tướng giống hệt với hắn, khác chỗ pháp tướng này là do linh lực tạo thành và không có cụt cái sừng nào. Pháp tướng Đào Ngột từ trời cao giáng xuống hố sâu, Thánh Thảo Vy cô đúc con ngươi, nàng bấy giờ hao tổn quá lớn không thể thoát khỏi ngay cái hố này. Mà đòn tấn công của Đào Ngột do phù văn ngưng tụ thành, to lớn đủ để lấp đầy cái hố nơi nàng đứng, thế thì lấy gì để nàng thoát thân đây.

“Không!” Ngao Bách hét lớn.

“Gào...” Ngao Bách thoát khỏi linh lực của Liễu Tống Thư mà rơi tự do trong không trung.

“Bách...!” Liễu Tống Thư giật mình lên tiếng, hắn chưa kịp phản ứng ngạc nhiên, lại thành kinh ngạc. Không chỉ hắn mà hai tên trường sinh đi theo cũng kinh ngạc không kém.

Ngao Bách rơi khỏi không trung nơi đám người Liễu Tống Thư hơn ba bốn thước, vốn nghĩ một người không có tu vi như hắn tự tìm chết Liễu Tống Thư đám người sửng sốt. Nhưng khi họ nhìn xuống Ngao Bách, hắn thân hình khẽ động, một cỗ thanh âm lanh lảnh vang lên. Cơ thể Ngao Bách hoá thành vô số tiên vụ, từ tiên vụ lại hoá ra vô số tiên vân mờ ảo. Mà trong tiên vân mờ ảo ấy, một con rồng to lớn lao ra, cơ thể của nó ước chừng vắt ngang được ba bốn quả núi.

“Đây... Đây là!?” Liễu Tống Thư đám người lấp bấp một màn hoang mang.

“Ngao công tử là Long tộc ư?” Liễu Tống Thư khó tin nhìn về trước, hướng con rồng kia đang lao đến Đào Ngột, Thảo Vy trận chiến. Hết thẩy một màn biến đổi của Ngao Bách quá nhanh khiến đám người cứ dụi mắt mà nhìn cho kĩ bình địa phía trước.

“Các ngươi không cho ta được oán khí, thế thì chết hoắc đi cho xong!” Đào Ngột nói. Khi Đào Ngột linh lực vừa chạm đến miệng hố, một cỗ hoả diễm từ đâu lao đến thiêu đốt hoàn toàn công kích ấy.

Đào Ngột chấn kinh một màn, ngọn lửa sau khi thiêu rụi công kích từ Đào Ngột vẫn không tiêu tán, mà dần cháy to hơn nơi miệng hố, rồi như cơn lốc cuồn cuộn lao đến tấn công lấy Đào Ngột. Vì bất ngờ một màn, nên Đào Ngột không kịp tránh né, đã bị hoả diễm hừng hực thiêu đốt nhục thân.

“Gừ a...” Đào Ngột gào thét, nó cô đúc con ngươi khi nhìn thấy một chiếc miệng lớn há to ngoạm lấy đầu nó. "Gư a" nó đau đớn vì bị hoả diễm thiêu đốt, lòng đầy khó hiểu bản thân tại vì sao lại bị cỗ hoả này gây ra thương tích. Càng là tức tối bấy giờ bị tập kích bởi Ngao Bách, uynh uynh... Đào Ngột lưu chuyển linh lực, phóng thích chướng khí cuồng bạo thổi đi hoả diễm trên người cùng kẻ đang ngoạm lấy đầu nó ra xa.

Bấy giờ khi nó lấy lại được ánh sáng, thân hình đã va phải vào một ngọn núi bên dưới mà đổ nát cảnh tượng. “Ngao Bách” Thánh Thảo Vy dưới hố sâu lao lên chứng kiến một màn, thứ lửa ban nãy thiêu đốt lấy Đào Ngột chính là dục hoả. Hung thú vừa ngoạm lấy Đào Ngột là một con rồng vảy kim sắc, chân thân Ngao Bách.

“Ngao Bách” Thảo Vy không quan tâm bản thân thương tích, mà chạy đến bên Ngao Bách chân thân nằm trên mặt đất. Khi nãy Đào Ngột bạo phát khí tức đã chấn văng hắn, tuy nói hắn là rồng chân thân còn có dục hoả, nhưng bấy giờ chỉ dựa vào phàm lực của một con rồng không chút tu vi đi so với Đào Ngột trường sinh cảnh, chênh lệch một trời một vực.

“Ngươi, bị thương rồi” Thảo Vy rưng rưng sờ lên mũi Ngao Bách mà nói.

Ầm ầm, Đào Ngột gào thét, sát khí từ nó bung toả khắp nơi chấn sặp không gian vạn dặm quanh đám người.

“Long tộc!?” Đào Ngột vừa lấy lại bình tĩnh sau một màn, hướng Ngao Bách nó lại chấn kinh mất đi vẻ bình tĩnh vừa mới lấy lại. Nó nào ngờ đến lại xuất hiện Long tộc ở đây, “Long tộc thì đã sao, không có tu vi thì chỉ là súc sinh” nói rồi, từ trong miệng Đào Ngột một đạo kình lực hoá thành lưỡi kiếm sắt bén vắt ngang trời trảm đến Ngao Bách.

“Thảo Vy” Ngao Bách hé mở cặp mắt, nhìn lưỡi kiếm dần hạ xuống chỗ hắn, vì để bảo vệ lấy Thánh Thảo Vy ngay bên. Ngao Bách dựt dậy, đồng tử cô đúc thần mang bên trong trào lên sát ý. Ngao Bách hướng công kích đến gầm lên một tiếng chấn động, nhấc cơ thể lây liệt trên đất lên, hắn lao nhanh đến công kích của Đào Ngột.

Trước con mắt khó tin của 3 người Liễu Tống Thư, Ngao Bách dùng hình đối đánh lưỡi kiếm của Đào Ngột. Đùng... Âm thanh va chạm chỉ vẻn vẹn một tiếng to lớn, rồi không gian tối mờ đi vì vụ nổ kia sáng rực lấy vùng trời. Thánh Thảo Vy xúc động hét lớn: “Ngao Bách!”

Từ trong làn khói vây kín trời mây, Ngao Bách thân rồng rơi xuống địa phương bên dưới. Thảo Vy trông thấy không chút chần chừ đã lao nhanh về phía hắn. Nhưng ngay lúc nàng vừa định đáp xuống, chiếc đuôi của Đào Ngột mạnh bạo chấn xuống người Ngao Bách đang nằm la liệt trên đất, khiến Thảo Vy bị bứt phải lui về sau.

Thánh Thảo Vy đồng tử ngưng trọng, bất giác mà rơi lệ khi nhìn thấy một màn cảnh tượng trước mắt, nàng kinh hãi cùng câm phẫn mà hét lớn:

“Không!!!”