Đào Ngột hoá về bản thể, bản thể của nó vốn chỉ cao hơn mười trượng, nó ngồi xuống tại chỗ muốn đem cỗ hoả một lần nữa xoá bỏ. Sau một hồi loay hoay, Đào Ngột quyết định dùng oán khí ngưng tụ ra oán thân, rồi sau đó nguyên thần rời bỏ chân thân mà nhập vào oán thân. Chỉ còn mỗi cách này, bởi hiện giờ Đào Ngột đã không còn thủ đoạn nào để đối phó với dục hoả.
Càng để dục hoả thêu đốt càng lâu Đào Ngột càng cảm thấy khó chịu, khó chịu ở đây không chỉ nói đến nhục thân hay đạo cơ bị thiêu đốt. Mà còn nói đến việc cỗ hoả ấy khiến Đào Ngột nảy lên ham muốn, cảm thấy lục dục của bản thân nó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngày càng trở nên lấn át lý trí của nó.
Đào Ngột gào lên một tiếng sấm rền, rồi trước mặt nó thi triển phù văn kết phù ấn, bắt đầu ngưng tụ oán thân. Chỉ thấy oán khí vạn dặm như nước lũ, cuồn cuộn đổ về nơi Đào Ngột đang niệm pháp quyết. Trên đỉnh đầu Đào Ngột, một phôi thai giống y đúc nó đang được hình thành.
Thời khắc oán thân vừa hình thành hoàn chỉnh, Đào Ngột chưa kịp vui sướиɠ mừng lên, thì nó đã phát giác ra điểm dị thường trong thiên địa. Chỉ thấy từ trong đống huyết vụ của Ngao Bách, một viên dạ minh châu bay lên lơ lửng trên không. Viên dạ minh châu ấy phát ra ánh sáng mông lung kì ảo. Vầng sáng ngày một lan rộng, trên viên dạ minh châu xanh biếc lại có một vết nứt không nhỏ. Vết nứt ấy là do chiến mâu lôi đình khi nãy Đào Ngột cắm vào Ngao Bách, vô tình lại găm vào nó tạo ra.
Từ trong vết nứt tràn ra làn khí kì lạ, làn khí ấy khi vừa xuất hiện đã khiến Đào Ngột cảm thấy tâm thần an lành lạ thường. Làn khí mờ ảo khi lại hừng hực hạ rơi xuống bãi huyết vụ bên dưới, làm cho nơi đó nảy sinh biến hoá. Chỉ thấy từ trong mặt đất đầy máu, một chồi non, hai chồi non, ba rồi đến vô số chồi non cùng cỏ xanh biếc mọc lên. Rán lành lan toả ra trăm dặm bình địa, nảy mầm sinh cơ “Lực lượng sinh mệnh!” Đào Ngột ánh mắt thèm khát nhìn viên dạ minh châu.
Lực lượng sinh mệnh đối với mỗi người mà nói có thể giúp gia tăng tuổi thọ, cải lão hoàn đồng, thậm chí là trường sinh chân chính. Càng bao la hơn khả năng của lực lượng sinh mệnh, có khả năng nâng cao tu vi, phục sinh người chết. Không cần phải để ý quá nhiều vào khả năng nó có thể đem lại, bấy giờ Đào Ngột bị dục hoả thiêu sắp chết đến nơi, lực lượng sinh mệnh này đối với nó mà nói là cứu tinh.
Nhưng bất ngờ biến thiên tình cảnh khiến Đào Ngột trợn mắt há mồm. Viên dạ minh châu thần thánh an lành, bấy giờ lại rung chuyển dữ dội, chỉ thấy vô số linh lực, chướng khí cùng oán khí bị lực lượng cuồn cuộn như thác hải nuốt lấy. Toàn bộ đều bị nuốt lấy, kể cả oán thân của Đào Ngột cũng bị phân giải mà lao vào trong vết nứt trên viên dạ minh châu.
“Không!!!” Hết thảy một màn biến thiên này quá nhanh, Đào Ngột tay không kịp trở chỉ biết đứng nhìn. Nó vừa ngưng tụ linh lực định đánh phá viên dạ minh châu, nhưng chỗ linh lực ấy cũng bị viên dạ minh châu ấy hấp thu. Càng là ngay lúc này dục hoả điên cuồng xâu xé đạo cơ của Đào Ngột, nguyên thần của nó may có được vảy ngược của Ngao Bách bảo hộ bên trong, nếu không đã sớm nứt vỡ từ lâu. Chỉ là bây giờ tình hình nó càng không mấy khả quang, nhìn viên dạ minh châu an lành nhưng lại quỷ dị vô thường, nhìn lại nhục thân bị cỗ hoả gặm nhấm sắp hoá thành tro.
Bấm bụng, Đào Ngột nguyên thần xuất khiếu bỏ lại nhục thân mà chạy, vừa lúc ấy Liễu Tống Thư ba người cũng phá được kết giới. Bọn họ mệt lả người quay ra đất, nhưng nhìn Đào Ngột nguyên thần như tia sét vứt bỏ nhục thân mà chạy, khiến đám người chưa hiểu chuyện gì nên hoang mang tột độ.
“Kia kia là!?” Khi nhìn sang viên dạ minh châu đang thu nạp ba loại khí, thì bọn họ sửng sốt vô cùng, ngầm hiểu đây là lí do Đào Ngột bỏ chạy. Đám người cũng đứng lên, thở dốc rồi cũng phải chạy đi, bọn họ không ở lại làm gì nữa, không chạy sợ rằng Đào Ngột quay lại bọn họ sẽ không còn cơ hội để chạy.
“Thánh Thảo Vy, Ngao Bách, đợi ta sau này có thực lực sẽ báo thù cho hai người!” Liễu Tống Thư hạ quyết tâm. Đào Ngột nguyên thần đã rời đi vạn dặm, nhưng thần thức vẫn chừa lại một tia để theo dõi động tĩnh nơi đó. Mắt thấy đám Liễu Tống Thư rời đi nhưng nó cũng bất lực ngăn cản, nhìn thấy nhục thân của nó đã bị thiêu thành tro làm nó cảm thấy bi thương cho bản thân. Nhưng bấy giờ điều nó quan tâm nhất không phải là gϊếŧ đám người, cũng không phải nhục thân đã mất, mà là viên dạ minh châu kia.
Khi linh khí cùng oán khí trăm vạn dặm quanh viên dạ minh châu không còn, cũng là lúc vết nứt trên viên dạ minh châu dần khép lại. Khi nhìn kĩ vào bên trong vết nứt của viên dạ minh châu, có một giọt máu đang sôi sục không ngừng. Vết nứt khép lại, trả lại cho viên dạ minh châu vẻ đẹp an lành, sáng bóng màu xanh biếc.
Từ tia thần thức để lại, Đào Ngột bấy giờ muốn trở lại thu thập viên dạ minh châu ấy. Nhưng bất ngờ thay, viên dạ minh châu ấy bạo liệt rung chuyển tựa như bị vô số nhát búa, từ vô số chỗ nện lên. Từ viên dạ minh châu ánh sáng xanh biếc ngày một chói loà, huyết vụ trên đất đột nhiên bay lên bám lấy nó.
Huyết vụ của Ngao Bách thẩm thấu vào viên dạ minh châu, khiến ánh sáng xanh biếc dần trở thành một màu đỏ như máu. Cả một vùng trời cũng bị ánh sáng từ viên dạ minh châu làm cho hoá thành màu máu. Ánh trăng trên cao chiếu xuống huyết sắc, đem mây mờ che khuất vạn dặm bình địa.
Tại vị trí viên dạ minh châu, vô số huyết sương kì ảo vây kín lấy. Chỉ thấy mông lung một thân ảnh dần hiển lộ bên trong màn sương, nhìn giống như một nam tử. “Chân ngã!?” Đào Ngột kinh ngạc. Thân ảnh từ mờ ảo đến trong bóng như ngọc thạch, mà viên dạ minh châu lại nằm bên trong thân ảnh đó.
Từ trong viên dạ minh châu, lực lượng sinh mệnh phồn thịnh phóng thích ra, chạm vào chân ngã. Chân ngã rung lên, biến lực lượng sinh mệnh thành huyết dịch, huyết dịch lưu chuyển khắp nơi trong cơ thể chân ngã. Rồi từ một đống huyết dịch lại chuyển hoá thành lục phủ ngũ tạng. Màn huyết sương bên ngoài cơ thể chân ngã cũng thẩm thấu vào đầu lâu chân ngã, hoá thành hộp sọ, từ hộp sọ chảy dài xuống cơ thể bên dưới chân ngã, hình thành xương sống và các chi.
Chân ngã bấy giờ không còn trong bóng, mà dần biến mất, hoà vào lớp da thịt của cơ thể. Cơ thể được hình thành, nhìn thấy gương mặt của cơ thể ấy Đào Ngột thất kinh. Gương mặt ấy trong rất quen, không sai vào đâu được đó là gương mặt của kẻ nó đã gϊếŧ, Ngao Bách.
“Lý nào lại vậy!?” Nguyên thần Đào Ngột nơi xa tỏ vẻ không tin tưởng. Chân ngã tại thân, mà nhục thân của Ngao Bách đã bị lôi đình đánh nát, theo lí chân ngã đã tiêu tán từ lâu, sao còn có thể tái tạo. Bấy giờ trong đầu lâu, nơi mi tâm của cơ thể kia xuất hiện một chùm sáng, chùm sáng ấy phát ra ánh sáng tựa như ánh sáng phi thăng. Rồi dần cô đúc, ngưng tụ thành hình dạng của một con rồng nằm gọn trong đầu lâu ấy.
“Chân ngã nắn thân hồi thần!” Đào Ngột ngạc nhiên nói.
Ngao Bách cải tử hoàn sinh cuộn người lơ lửng trên không, thân không một mảnh vải, hai mắt khẽ giật, rồi mở hẳn ra khiến Đào Ngột khϊếp hãi. Thời khắc Ngao Bách mở bừng cặp mắt, thần mang bên trong phóng thích tựa kiếm khí đem vạn dặm thiên địa nơi hắn mở mắt chém phá. Mà tia thần thức của Đào Ngột để lại cũng bị thần mang kia chém tan.
“Thảo Vy” Ngao Bách khẽ gọi tên nàng, hắn bấy giờ vẫn mơ mơ màng màng, không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, thậm chí hắn là ai hắn cũng không biết. Nhưng từ trong tiềm thức, Ngao Bách chỉ nhớ đến Thánh Thảo Vy.
Bỗng một tia quang loé qua trong đầu Ngao Bách. “Gư... A.........................” Ngao Bách hai tay ôm lấy đầu ngửa mặt gào thét, âm thanh xé phá thiên địa, vạn dặm bình địa dưới chân hoá về tro bụi, không gian xung quanh sụp lún chỉ còn một màu u tối. Tia quang đó mang hết kí ức trước đây của Ngao Bách, như một cơn lũ cuồn cuộn ùa vào đầu hắn.
Từng mảnh kí ức kéo về...
*
“Ta là Chân Long.”
“Chân Long ta hôm nay còn và ngày mai không còn Phật Môn!”
“Im coi con rồng thối, ta tên Thánh Thảo Vy!”
“Thánh Thảo Vy!”
“Thánh Y cô nương!”
“Không cầu trường sinh, chỉ cầu bên nhau”
*
“Thảo Vy!” Ngao Bách gào lớn...
*
“Cái người con gái ấy, ta ăn rồi!”
*
“Gư... A... Đào Ngột ta gϊếŧ ngươi, phanh thây ngươi, đồ toàn bộ tộc nhân ngươi!!!” Ngao Bách ngửa đầu gào thét, sau lưng hắn hiện ra chân thân kim long cũng hóng lớn giận dữ. Đào Ngột cảm nhận được sát ý cuồn cuộn nơi xa, nó chạy chó chết không dám quay đầu lại. Nhưng tiếng rống giận dữ kia, từng câu từng chữ của Ngao Bách đều được Đào Ngột nó nghe lọt.
“Ngao công tử!?” Liễu Tống Thư đám người đã rời đi rất xa, cũng hơn trăm vạn dặm mà vẫn nghe được thanh âm của Ngao Bách.
“Bách Quân!” Hoắc Phu nhận biết được tiếng rống giận dữ này là của Ngao Bách, lão đẩy cửa y quán bước ra nhìn hướng Trúc Lâm. Hơn ba tháng trước Thánh Thảo Vy cùng Ngao Bách rời đi, họ bảo với lão là họ lên búi Trúc Lâm để giải quyết nguồn cơn ôn dịch. Một hôm hướng núi Trúc Lâm vang lên âm thanh chấn động, dù làng cách xa cả vạn dặm cũng xuất hiện địa chấn nhỏ. Hai ngày sau có người trên núi xuống, bảo với dân làng, núi Trúc Lâm trong một đêm đã đổ nát.
Sau cơn róng lớn điên cuồng, Ngao Bách trên mắt lệ nóng lăn dài, “Thảo Vy” hắn liên tục gọi tên Thánh Thảo Vy. Bấy giờ hắn mới để ý bên trong cơ thể hắn, ở thể nội có một viên huyết châu đang không ngừng phóng thích lực lượng sinh mệnh.
“Đây... Đây là? Viên minh châu này, vậy mà như đã thay thế long châu cũ của ta!” Ngao Bách lúc này mới nhắm mắt, nhìn nhận bản thân qua một lượt, chỉ một cái chớp mắt, Ngao Bách mở bừng cặp mắt: “Tu vi của ta, khôi phục rồi!”
Một thân tu vi long đế đã trở lại nhưng hắn đã vĩnh viễn mất đi người thương, trong lòng Ngao Bách bấy giờ không nổi nửa phần hân hoan, hắn chỉ cảm thấy đau thương, oán hận, tự trách và câm phẫn.
Ngao Bách ánh mắt thất thần nhìn lấy hư không vô định, rồi bỗng tròng mắt hắn đỏ ngầu, cắn chặt răng, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ điên cuồng. Quyền ấn nắm chặt rồi buông ra, dang rộng hai tay Ngao Bách ngửa đầu gào lớn, âm thanh truyền khắp ngóc ngách Cửu Trùng Thiên, bách tộc rùng mình. Đến cả các ngôi sao trong vũ trụ, cũng bị âm thanh ấy làm cho rung lắc dữ dội như muốn rớt xuống:
“Đào Ngột!!! Thiên hạ bất dung ngươi...!!!”