Không biết qua bao lâu trời đã sáng, trên chiếc giường Thánh Thảo Vy từ từ mở mắt, nàng ngồi dậy chấp tay lên trán, vẫn còn cảm giác mệt mỏi rã rời chưa phai. Ba ngày ba đêm cực lực, dù nàng là tu sĩ cũng phải hao tổn không ít tinh thần. Bấy giờ trong mắt Thảo Vy chợt loé sáng, nàng như đã quên đi sự mệt mỏi mà nhanh chân rời khỏi giường.
Cảnh tượng bên trong y quán khiến nàng kinh ngạc, y quán vốn còn rất đông người bị lây nhiễm, thế mà bấy giờ một bóng người cũng không thấy đâu. “Hoắc Phu” Thảo Vy lên tiếng gọi, hôm qua khi nàng định thử thuốc trên người một bệnh nhân, lão Hoắc Phu đã ngăn cản nàng lại. Lão tự nguyện tiếp nhận lây nhiễm, để nàng thử thuốc. Hành động này của lão thật đáng ngưỡng mộ, nhưng Thảo Vy nàng lại thất trách, thuốc thử thất bại.
“Hoắc Phu” Thánh Thảo Vy hô lớn, nàng tìm khắp y quán cũng không thấy lão đâu. Điều này khiến nàng trong lòng ái lên tự trách.
Thánh Thảo Vy đờ đẫn đẩy cửa y quán bước ra. Bên ngoài, ánh sáng đã lâu mới thấy lại Thảo Vy, nên giành tặng cho nàng những tia nắng ấm áp, một phần nào đó xua tan chút muộn phiền của nữ tử.
Thảo Vy đưa tay lên che lấy hai mắt, khi nàng lần nữa hạ bàn tay xuống, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng sửng người. Ngao Bách tay ôm tiểu Thao Thiết trong lòng, bên cạnh là lão Hoắc Phu gương mặt rạng ngời nhìn nàng nở nụ cười. Xung quanh là tất cả dân làng, già trẻ gái trai đều tụ tập đông đủ, bọn họ hướng nàng ánh mắt vui sướиɠ nhìn lấy không rời.
“Thánh Y.”
“Thánh Y...”
Thánh Thảo Vy nhất thời ngây ra, tai nghe như không nghe, nhưng nàng biết được mọi người đang gọi tên nàng. Thảo Vy xúc động: “Mọi người” nàng bước về trước, nhưng bỗng sựng người mệt mỏi ngã ra sau. Ngao Bách vứt bỏ tiểu Thao Thiết trên tay một cách không thương tiếc, mà chạy đến đỡ lấy nàng "thê tử."
“Cút” nàng giọng nói yếu ớt nhưng cũng là thể hiện rõ thái độ không muốn nghe hắn nói hai từ thê tử.
Lão Hoắc Phu thấy nàng thì mừng rỡ khuôn mặt, tay lau đi những giọt nước mắt vui sướиɠ mà hướng Thảo Vy trong lòng Ngao Bách nói: “Nhờ ơn của Thánh Y cùng Thánh Y Quân mà cả làng đều đã khỏi bệnh.”
Thảo Vy trong lòng Ngao Bách dù cho có yếu ớt cơ thể, nhưng vẫn xúc động không thôi, gấp gáp giọng nói: “Thật... Thật không?”
“Thật” Lão Hoắc Phu nói, mọi người xung quanh cũng gật đầu rồi đồng thanh đáp: “Là thật!”
Thảo Vy vui mừng không thôi, nàng đưa tay lên ngắt lấy má của mình để xác nhận đây không phải là mơ. A nàng nhận ra đây là sự thật, tất cả đã khỏi bệnh, trái ngược với vẻ mặt vui mừng của Thánh Thảo Vy, Ngao Bách lại nhìn nàng âu sầu không thôi.
Ngao Bách dứt khoác động tác bế Thảo Vy lên trong sự kinh ngạc của nàng, cùng mọi người nơi đây. Rồi cứ thế hắn bế lấy nàng vào trong y quán, mọi người kinh ngạc một màn. Đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Ngao Bách từ bên trong y quán phút chốc bước ra, hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người nơi đây, mà nhanh tay đóng chặt cửa y quán lại.
Sau khi Ngao Bách đóng cửa lại, rồi đi vào trong y quán, mọi người trước cửa y quán khó hiểu, đầu đầy thắc mắc mà quay qua quay lại hỏi nhau xem chuyện gì vừa mới xảy ra. Mọi người định tổ chức tiệc mừng cho Thánh Thảo Vy, nhưng không ngờ Ngao Bách lại hành động vậy.
Lão y nhân vội lên tiếng trấn an mọi người nơi đây, lão giải thích: “Thánh Y đã hao tâm tổn sức trong suốt thời gian qua, nên bấy giờ cần tịnh dưỡng thêm vài hôm cho lại sức. Mà Bách Quân là tướng công của người, các người nói xem phu thê nhà người ta đóng cửa nghỉ ngơi có gì lạ đâu. Chuyện tiệc mừng để sau đã!”
Hoắc Phu, ý hắn vốn giải thích cho cả làng hiểu, Ngao Bách đưa Thánh Thảo Vy vào trong y quán để nghỉ ngơi lại sức. Nhưng cả làng bấy giờ ai cũng che miệng cười rồi phất phất tay rời đi, khiến lão khó hiểu vô cùng: “Vậy là hiểu ý ta nói rồi sao?” Hoắc Phu nghĩ.
Còn bên trong này, Thánh Thảo Vy trên giường khó hiểu bị Ngao Bách phía trên đè lên người.
“Ngươi muốn làm gì?” Thảo Vy giọng nói yếu ớt hỏi.
“Ngắm nàng” Ngao Bách bình tĩnh thần sắc đáp, ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn lấy gương mặt thánh thót của Thảo Vy bên dưới. “Ngươi...!” Để ý thấy hắn bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống mình khiến nàng khó chịu đẩy hắn ra. Nhưng nàng vốn cơ thể rã rời, càng thêm Ngao Bách tuy không còn tu vi, nhưng phàm lực của một con rồng há có tầm thường.
“Ngươi không định làm chuyện đó với ta?” Thảo Vy cắn răng, tay ra sức đẩy Ngao Bách mà nói. Tay nhỏ của nàng sao đẩy nổi cơ thể rắn chắc của Ngao Bách, hắn nhìn nàng chống cự bên dưới, nhếch mép cười nói: “Ta không phải cầm thú, sẽ làm loại chuyện đó với ân nhân của mình đâu.”
“Ngươi không phải cầm thú, nhưng ngươi là hung thú” Thánh Thảo Vy nói. “Hừ” Ngao Bách ngồi dậy, thả cho nàng cảm giác dễ chịu rồi nói: “Nàng đã không cho ta uống thuốc gần cả tháng rồi đấy!”
“Cả tháng?” Thảo Vy cả kinh hướng Ngao Bách nghi vấn.
“Nàng sau 3 ngày cực lực đã bất tỉnh 27 ngày liền, hôm nay là ngày thứ 28, cũng mai là nàng tỉnh lại được! Nếu không...” Ngao Bách nói đến đây, ý lại không muốn nói tiếp, Thảo Vy nhìn hắn âm trầm lờ nói, thân là nữ nhi có chút mềm lòng hỏi dò: “Nếu không thì sao?”
“Nếu...” Ngao Bách vừa nói, vừa dùng bàn tay mình xiết chặt lấy bàn tay của Thảo Vy bên dưới, mà một lần nữa đè lên người nàng.
“Nếu nàng còn không tỉnh, ta sẽ...” Nói rồi hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn, mặt cho nàng vùng vẫy phản kháng.
“Cảm giác này là...?” Nàng khó hiểu, hắn đây đang dùng lưỡi mở rộng khoang miệng của nàng.
“Um... A...” Một lát sau, Ngao Bách một bên nhìn Thảo Vy ngủ say trên giường. Hắn lấy tay vuốt lấy mái tóc bên tai của nàng, rồi đưa lên mũi hít sâu một cái.
Hai canh giờ sau, Thánh Thảo Vy trên giường chậm mở mắt, nhớ lại kí ức trước khi ngủ sâu của nàng. Ngao Bách bề ngoài ép hôn nàng trên giường, nhưng hắn lại từ trong miệng truyền cho nàng một viên đan dược.
Vốn còn tưởng đó là thuốc mê, nhưng khi lần nữa tỉnh dậy, Thảo Vy cảm thấy cả người sảng khoái, không còn lấy dù là một chút uể oải. Hơn hết là bấy giờ, tu vi của nàng đã trở lại, nếu Ngao Bách còn xất xược như nãy, nàng liền có thể một tay bẻ cổ hắn.
“Ngươi vừa rồi là cho ta uống loại đan dược gì?” Thảo Vy hướng Ngao Bách cửa phòng chẳng gõ mà bước vô, lên tiếng hỏi.
“Một chút thảo dược có tác dụng tịnh thần, với thêm công thức bí mật” Ngao Bách tiến đến rồi phủi giường, xong ngồi ngay bên cạnh nàng mà nói.
“Công thức bí mật?” Đối với đan dược vừa rồi bị Ngao Bách móm cho, bản thân tinh thông y dược, nàng trong thời khắc viên đan dược vừa lăn qua đầu lưỡi, đã liệt kê ra tất cả thành phần của loại đan dược này trong đầu, nên mới nhận định nó có tác dụng chính là tịnh thần. Nhưng cũng ngay thời khắc viên đan dược ấy rời đi đầu lưỡi của Thảo Vy nàng, nàng đã có nhận biết, bên trong đan dược ấy còn có một loại thành phần khác mà nàng chưa biết tên.
“Đã là công thức bí mật, ta sẽ không tiết lộ đâu ha ha...” Biết Thánh Thảo Vy có hứng thú với thành phần bí mật mà hắn nói, nên hắn muốn trêu tức nàng bộ dáng. “Ngươi...” Thảo Vy khó chịu ánh mắt nhìn Ngao Bách khoanh tay trước ngực, khoái trí cười khà khà cả buổi.
Thảo Vy chán ghét, nàng xách lổ tai hắn xoắn rồi nhất lên. “A... Á...” Tiếng hót thánh thót của bé rồng giữa trưa nóng bức, làm cả làng uyên náo hẳn lên.
Một cao niên trong làng cười cười: “Người trẻ bây giờ thật là khoẻ a!”
“Hừ, nàng đối xử với ta thế!” Ngao Bách xoa xoa cái tai vừa bị Thánh Thảo Vy ngược đãi mà ủy khuất giọng nói.
“Ngươi không nói thì thôi” nàng đứng lên định rời đi thì Ngao Bách nắm lấy tay của nàng ghị lại.
“Hôn ta một cái ta sẽ nói” Ngao Bách cười cười hướng Thảo Vy níu kéo nói.
“Ngươi chắc chứ?” Thảo Vy thoáng ửng đỏ hai má mà hỏi lại Ngao Bách.
“Chắc chắn luôn” Ngao Bách nói.
“Nếu ngươi nuốt lời thì sao?” Thảo Vy hướng Ngao Bách, gương mặt lưỡng lự kèm giọng nói nhỏ xíu, khiến Ngao Bách nhất thời ngây ngẩn mà thề thốt: “Ta mà nuốt lời thì ta sẽ đổi từ họ Ngao sang họ Trùng (họ rồng sang họ giun)!”
“Vậy...” Thảo Vy nhắm mắt chụp lấy cổ áo của Ngao Bách, sát gần gương mặt, vội vàng trao chàng nụ hôn. Nàng cũng không để hắn chịu thiệt, hôn một cái rõ lâu rồi mới dứt ra. Ngao Bách bấy giờ như mê sảng, khó hiểu nàng ta lại làm thật, cho hắn một nụ hôn.
“Ngươi, nói đi!” Thánh Thảo Vy gương mặt đỏ ửng, lời nói mang theo mong chờ hướng Ngao Bách bên cạnh nói.
“Biết ngay mà, nhưng không ngờ nàng ta lại sẵn sàng hôn ta để biết công thức bí mật kia, biết vậy ta đã đề nghị...” Ngao Bách thầm nghĩ, rồi hắn quay sang nàng, nuốt lấy một ngụm nước bọt. Mà hành động này của hắn khiến nàng tía tai tránh né ánh mắt.
“Nói chính sự!” Thảo Vy hét lớn, nhằm xua đi ngượng ngùng của nàng, cũng như thúc giục Ngao Bách nhanh nói đan phương.
“Thật ra đan phương bí mật chính là chút cặn còn sót lại của long châu trong người ta” Ngao Bách nói. “Cặn long châu!” Thánh Thảo Vy khó tin nhìn Ngao Bách nói. Trước đây nàng nhận biết long châu của Ngao Bách còn sót lại chút cặn căn nguyên. Nàng đã nói với Ngao Bách, chút cặn ấy có thể sau này nối lại con đường tu luyện của hắn.
“Chỉ là chút cặn thôi mà!” Ngao Bách nhún vai thờ ơ nói. “Chỉ chút cặn! Chỉ chút cặn đó sẽ giúp ngươi sau này nối lại con đường tu luyện đấy, ngươi...?” Thảo Vy nhìn Ngao Bách nghiêm trọng giọng nói.
“Chỉ chút cặn thôi, không bằng sau này Thánh Thảo Vy nàng nuôi ta là được” Ngao Bách nhìn Thảo Vy nở một nụ cười mà nói. “Ngươi...” Thảo Vy xúc động lời nói, nàng không ngờ Ngao Bách thường ngày miệng nói chém gϊếŧ, lại vì nàng mà hi sinh cơ hội khôi phục tu vi để báo thù. Thánh Thảo Vy nhìn Ngao Bách, thở dài rồi đặt một tay mình lên tay hắn, khiến hắn nhất thời ngạc nhiên.
“Ta sẽ nuôi ngươi” nàng nói rồi tay còn lại đưa lên xoa đầu hắn.