Đại Bá Chủ

Chương 23: Hoá Thương Hải - Thánh Thảo Vy (4)

Buổi sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao khuất sau đỉnh núi. Thánh Thảo Vy cùng Ngao Bách từ biệt dân làng rồi rời đi, nàng và hắn vừa đi vừa nói về vấn đề ôn dịch lần này của dân làng.

Hôm qua Ngao Bách kể lại với Thảo Vy, Thao Thiết tộc vốn bị phong ấn ở Hạ giới cùng với các hung thú tộc khác, Tiểu Thao có thể chạy đến đây vốn được một con Đào Ngột mang theo. Đào Ngột này cũng là hung thú, nó còn là nguyên nhân gây ra ôn dịch lần này.

Sở dĩ Đào Ngột làm vậy, vì nó cần hấp thu sự oán niệm của sinh linh, để nâng cao thực lực. Nếu chỉ đơn thuần đồ sát sinh linh, oán niệm sẽ không nhiều. Vì vậy nó quyết định tạo nên trận ôn dịch lần này, mỗi một người khi mắc bệnh sẽ đau đớn tột cùng mà oán niệm ngày một nhiều thêm đến khi họ chết hẳn.

“Nó hiện đang cư trú sau núi Trúc Lâm, cách làng chưa đến 3 vạn dặm. Nếu nàng mang theo ta phi hành, chưa đến 3 canh giờ đã đến nơi” Ngao Bách tay ôm Tiểu Thao vừa đi vừa nói.

Thánh Thảo Vy thở dài: “Đào Ngột tu vi trường sinh thất trùng, ta mới tam trùng lấy gì đấu với nó!”

“Nếu là trước kia, ta nhấc một đầu ngón tay là có thể đem nó xoá bỏ!” Ngao Bách nói.

“Ngươi cứ như vậy!” Thảo Vy lắc đầu, vừa đi nàng vừa nói.

“Nàng cứ không tin ta, ta thật sự là Chân Long mà!”

“Nếu ngươi là Chân Long sẽ bị 4 tên vây đánh đến phế như vầy sao?” Thánh Thảo Vy khó tin biểu cảm, ánh mắt đưa sang nhìn lấy Ngao Bách giễu cợt nói.

“Tức quá mà!” Ngao Bách giậm chân, khó chịu lời nói.

“Thật ra là vầy, ta vì luyện hoá dục hoả mà tu vi bị nó gặm nhấm!” Hắn giải thích cho Thánh Thảo Vy hiểu.

“Dục hoả của Phượng tộc a?” Nàng ngạc nhiên hỏi. Ngao Bách ánh mắt dò xét xung quanh, sau khi xác nhận không ai quanh đây ngoài hai người, hắn sát lại gần Thảo Vy. Tiểu Thao nhảy xuống khỏi người hắn, nó tự đi bộ theo, không còn gì trở ngại Ngao Bách hắn xoè lòng bàn tay ra cho Thảo Vy xem bên trong.

Nơi giữa bàn tay, một ngọn lửa nhỏ chừng một đốt ngón tay đang bập bùng. “Ngươi không định nói với ta cái này là dục hoả đấy nhé?” Thảo Vy nhìn Ngao Bách phán xét ánh mắt, nhìn nàng khó tin lộ rõ trên gương mặt, Ngao Bách hắn cũng bất lực mà giải thích cặn kẽ.

“Nó thật sự là dục hoả đấy, năm đó Thần Hoàng lão tặng cho ta làm quà cùng với bí pháp của tộc lão. Ban đầu ta còn ham, về sau ta bắt đầu giấu bà nó đi, cái ngọn lửa chút éc này, khi ta luyện hoá nó đã bị nó cắn lại. Từ nửa bước chân tiên, ta lại biến thành chí tôn hậu kì bình thường, nghĩ có tức không cơ chứ.

Đáng ghét hơn nữa là, mỗi lần dùng đến nó, nó y như rằng phải gặm lấy tu vi ta một ít mới dùng được!”

“Thật vậy, sao ta chưa từng nghe nói Chân Long có bí pháp của Phượng tộc bao giờ?” Thánh Thảo Vy vẫn không mấy tin tưởng hỏi lấy Ngao Bách.

“Vì dục hoả này là con dao hai lưỡi nên ta ít khi dùng đến. Càng là những tên thấy ta dùng đến dục hoả đều đến thế giới bên kia hết cả rồi” Ngao Bách kiên nhẫn giải thích.

“Thật vậy, cũng chẳng nói lên ngươi là Chân Long!” Thảo Vy nói, nàng vẫn không tin tưởng Ngao Bách, bằng này dục hoả, nói sao nên được thân phận Chân Long.

“Gư a, tức chết rồng rồi!” Ngao Bách khó chịu, ôm đầu gào rú.

“Câm” Thảo Vy đấm vào đầu Ngao Bách thành tiếng mà nói.

“A đau chết rồng rồi!” Ngao Bách ôm đầu đau đớn nét mặt, thật hắn không đùa, dù hắn cơ thể cứng chắc gấp vạn lần người thường. Nhưng đó là cứng chắc với ai mới được, trường sinh giả dù không dùng đến linh lực, chỉ dựa vào nhục thân cho hắn một cú, thì cũng đau phải biết.

“Xin lỗi nhé” Thảo Vy tay xoa đầu Ngao Bách, nàng dùng linh lực làm dịu cơn đau cho Ngao Bách. “Nàng xin lỗi thành tâm chút được không?” Ngao Bách hờn dỗi nói. “Hứ!” Nàng chẳng thèm để ý lấy hắn bộ dáng mà đi tiếp. “Ý” Thánh Thảo Vy đang đi về trước bỗng chợt sựng lại, nàng quay về sau, hướng Ngao Bách.

“Bí thuật Phượng Hoàng, Ngao Bách ngươi truyền cho ta được không?” Nàng đáng yêu bộ dáng hỏi. “Cái... Cái này...” Ngao Bách đỏ hết cả mặt với Thánh Thảo Vy muôn màu muôn vẻ này, lúc thì cáo gắt, lúc thì nghiêm túc, lúc lại đáng yêu chả khác gì mấy con hồ ly cái.

“Hôn ta mười cái ta sẽ truyền cho nàng” Ngao Bách đắc ý nói.

“Cút, ta không chịu thiệt nữa đâu” Thảo Vy quay người bước đi để lại câu nói.

Ngao Bách thở dài, có chút tiếc nuối thầm nghĩ “Thảo Vy nàng là người cầm lên được buông xuống được, ít nhất là đối với mọi thứ trừ y thuật!”

“Được rồi ta truyền cho nàng” Ngao Bách khoác vai Thánh Thảo Vy nói. “Tốt, có thêm bí pháp, ta tiêu trừ Đào Ngột có thêm phần nắm chắc” nàng cũng khoác vai hắn mà cười nói. “Ủa, nàng từ khi nào có một phần nắm chắc?” Ngao Bách giễu cợt hỏi. "Hứ, ta đương nhiên có sẵn một phần nắm chắc, phần đó là phụ thuộc may mắn” Thảo Vy nói. Ngao Bách cũng cạn lời, miệng cũng chỉ biết cười trừ, ai đời đánh vượt cấp mà đòi phụ thuộc may mắn bao giờ. Hai người vừa đi vừa khoác vai trò chuyện như chí cốt tri kỷ.

Nửa canh giờ sau, tại một hẻm núi nhỏ có một đạo quang đỏ rực óng ánh loé lên. Từ xa nhìn lại, một con chim xinh đẹp đập cánh lao lên từ trong hẻm núi, đôi cánh thất sắc lông vũ, ánh lên từng óng lửa mờ ảo, nhưng bập bùng sức nóng quanh nó toả ra chói mắt người nhìn. Chiếc đuôi dài được điểm những hạt mắt kim sắc trong vô cùng bắt mắt.

Theo động tác đập cánh của nó, những hạt lửa như những chiếc lông vũ lả tả rơi ra, con chim ấy bay đi bay lại vùng trời bên trên hẻm núi. Thánh Thảo Vy đứng lên thoát khỏi tư thế thiền, nàng ngước đầu nhìn lên trời cảm khái nói: “Phượng Hoàng bí thuật thật sự khó luyện, quần quật cả buổi mới chỉ nắm giữ được mà thôi!”

Mỗi bí thuật khi tu luyện sẽ chia làm 3 giai đoạn. Nắm giữ, ghi nhớ hoàn toàn phù văn sở thuật. Phát huy, vận dụng bí thuật điêu luyện như sở thuật của bản thân. Tùy biến, đem bí thuật này cùng lúc kết hợp với bí thuật khác khi thi triển. 3 giai đoạn này thật chất không có, hoặc có rất nhỏ rào cản, nhưng mỗi bí thuật khác nhau, phù văn sẽ khác nhau. Có dễ có khó, nên tùy theo loại bí thuật mà rào cản giữa các giai đoạn có thêm khoảng cách. Mà Thánh Thảo Vy bấy giờ cũng chỉ ở giai đoạn nắm giữ.

Thảo Vy đưa mắt nhìn con phượng hoàng do phù văn ngưng đọng thành, trong lòng cảm thấy có chút thành tụ, nàng ít nhất đã nửa bước thi triển nó hoàn hảo pháp thân. “Đúng rồi, người ta luôn bảo Long Phượng đẹp đôi, chi bằng...” Thảo Vy nảy ra một ý nghĩ trong đầu. Nàng hai tay kết ấn, linh lực toàn thân vận động, phù văn lưu chuyển. Khi phù văn linh lực dần tan biến, bàn tay trái như đang nắm thứ gì bên trong chậm đưa lên cao, hướng con phượng hoàng trên vòm trời.

Khi bàn tay ngọc dần mở ra, bên trong bàn tay vân vũ lượng lờ, còn có cả núi rừng sông bể, hết thẩy chúng đều do phù văn ngưng tụ mà thành. Một con rồng vàng đang uyển chuyển bay lượn nơi sơn thủy trong bàn tay ấy. “Đi đi, Chân Long” Thánh Thảo Vy nói, con rồng bên trong bàn tay nàng, hai mắt loé sáng lập tức lao ra khỏi nơi ấy. Nó vừa lao ra khỏi bàn tay Thảo Vy, thân hình bỗng hoá lớn vắc ngang được hai ba ngọn núi.

Bên trên vòm trời cảnh tượng, phượng hoàng đập cánh hót vang, kim long uốn lượn hóng lớn uy nghi mà hùng mãnh. Rồng phượng trên trời quấn quýt lấy nhau, rồng tựa vương giả khải hoàn sau trận chiến, trở về với phượng hoàng tựa như vương hậu nhìn thấy phu quân đã lâu xa cách. Nhìn một màn tựa như phá kính trùng viên này, bất giác mà Thánh Thảo Vy xúc động đến mà rơi lệ.

“Nàng có tâm sự?” Ngao Bách hỏi, từ lúc nào hắn đã choàng tay nắm lấy vai Thảo Vy nép vào lòng hắn. Bản thân bí thuật không có linh tính, hết thẩy đều theo ý nghĩ của người thi triển chúng. Trên trời kia cảnh tượng hết thẩy đều là những gì trong lòng Thánh Thảo Vy.

“Ta cũng không biết nữa, ta đang liên tưởng đến cảnh tượng long phượng sum vầy, nhưng không hiểu tại sao ta lại nhớ về người mẹ đã mất của ta!” Thảo Vy xúc động lời nói, nàng vẫn đăm chiêu nhìn lấy long phượng trên cao, bất quá bấy giờ chúng dần tan biến vào hư vô.

“Có lẽ là chứng kiến cảnh tượng sum vầy kia, khiến nàng muốn được gặp lại người mà nàng yêu thương nhất, muốn được trùng phùng nhất” Ngao Bách nói. Hắn tự hỏi không biết bao giờ hắn mới có thể chiếm lấy một khoảng trống nho nhỏ, trong trái tim của Thảo Vy nàng.

Dựa vào lòng Ngao Bách, Thánh Thảo Vy môi son hé mở, nàng không buồn không vui kể lại quá khứ đau thương của mình. Năm nàng 3 tuổi mẫu thân bị cha ruột gϊếŧ hại, cha nàng luôn lừa dối nàng, nói rằng mẫu thân luôn ở bên cạnh nàng. Đến khi nàng tròn 20 tuổi, nàng mới nhận ra sự thật vỡ lẽ, nhưng nàng tự giễu bản thân, cha nàng có không nói dối. Từ đầu đến cuối, mẹ nàng luôn ở bên nàng, mẹ nàng được cha nàng luyện hoá thành một viên dạ minh châu làm quà sinh nhật 3 tuổi cho nàng. Viên dạ minh châu đó vẫn luôn ở bên nàng đến hiện tại.

Nàng vì sợ hãi, còn là mất hết niềm tin mà bỏ trốn khỏi nhà, đi lang thang khắp nơi, mãi đến khi nàng tìm được đạo của bản thân. Thánh Thảo Vy nàng dùng y thuật để chứng đạo, chỉ vì một ngày nào đó có thể dùng tuyệt thế y thuật cứu sống người mẹ đã quá cố của mình.

“Ta thật là ngốc có phải không?” Thánh Thảo Vy nhắm mắt, hạt ngọc nóng lăn dài trên má khẽ chạm vào bàn tay của Ngao Bách.

“Đều ngốc cả thôi, nàng vì người trong lòng mà cầu y đạo, ta cũng vì người trong lòng mà buông bỏ sát đạo” Ngao Bách hướng ánh mắt nhu hoà nhìn Thánh Thảo Vy trong lòng nhẹ nhàng lời nói.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn tặng cho nàng nụ cười, nàng cho hắn ánh nhìn đăm chiêu. “Ngươi, thích ta?” Thánh Thảo Vy hỏi, nàng năm nay đã 300 tuổi hơn, làm sao không hiểu nam nữ thường tình chuyện. Nàng nghĩ đến mấy lần Ngao Bách thay đổi quan điểm đều là vì nàng, lại là không nghĩ đến Ngao Bách thích nàng hay không.

“Thích sao?” Ngao Bách vẫn nhìn lấy Thảo Vy, hắn nghiêng đầu tự nói. "Từ lâu ta chuyển dần sang thương mất rồi!" Ngao Bách mỉm cười, rồi hắn đặt một cái hôn lên trán Thánh Thảo Vy. “Ngươi thế mà lại...” Nàng vẫn thường tình muốn hất hủi cái hôn này của hắn, nhưng cũng là thường tình không, bởi thường tình Ngao Bách cũng tùy tiện hôn lấy nàng đâu phải một lần, hắn vô cùng phóng khoáng hành động này.

Với quan niệm của Ngao Bách, hắn đơn giản là rồng, không phải người, người có cách yêu của người, hắn có cách yêu của hắn, không câu nệ tiểu tiết làm gì cho tổn thời mệnh.

“Chân Long Ngao Bách ta dành cho nàng chính là chân tình” Ngao Bách nói.

“Ngươi” Thảo Vy nàng cũng không biết nói gì, nàng có yêu hắn hay không, nàng cũng không biết. Rõ là không muốn quá gần gũi hắn, nhưng nàng vẫn luôn để hắn gần gũi với nàng.

“Ngươi không phải là Chân Long” Thảo Vy bắt bẻ câu chữ, rồi nàng thoát khỏi lòng Ngao Bách.

“Bây giờ không khi trước đã từng.

Chân Long ta đi không đổi họ, ngồi không đổi tên vẫn luôn là Ngao Bách ta đây.

Nhưng tương lai, sau này nàng phải gọi ta là Bách Quân đấy” Ngao Bách cười cười khẽ nói.

“Cút, ta nói rồi ngươi không phải Chân Long.”

“Quan trọng sao, ta muốn hỏi ở đây là Thánh Thảo Vy nàng có yêu Ngao Bách ta không?”

“Ngươi... Vô sỉ! Ta nào thích loại như ngươi!” Thảo Vy luôn khoanh tay, mặt không nhìn lấy Ngao Bách nãy giờ mà nói. “Hơn nữa ta ngươi chỉ mới quen biết 3 tháng, sao ta có thể!?” Nàng lưỡng lự lời nói, gương mặt đỏ ửng chưa hề phai nhạt.

“Nàng biết không, năm đó Thần Hoàng mang theo hai nhi nữ của ông đến trước cửa lớn Long tộc ta cầu thân. Ngao Bạch và Ngao Bằng chỉ nhìn qua hai nàng một lần đã yêu lấy một đời không phải sao, bọn họ bên nhau vạn năm rồi có ít đâu.

Ngao Bạch cùng Phượng Uyên Nhi, đi chu du thiên hạ, không quản chuyện binh luôn. Ngao Bằng càng lớn mật, hắn chẳng để ý đến ta mà tự tiện nhiều lần chom đi toạ kỵ của ta, để chở Phượng Uyển cùng hắn đi chinh phạt. Hai người bọn hắn vì hai người thê tử chỉ mới gặp qua 3 ngày, mà lên Thiên Lĩnh, tranh cướp trường sinh thụ, để hai nàng vấn nhập trường sinh. Nàng có thấy ngu ngốc không?”

“Bọn họ gặp qua nhau 3 ngày mà yêu nhau sâu đậm đến mức quên mất người huynh trưởng đang lưu lạc bên ngoài như ta không phải sao?”

“Ta nàng tuy quen chỉ 3 tháng, nhưng với bọn hắn đã hơn quá nhiều thời gian. Bọn họ quen nhau 3 ngày, yêu một đời. Vậy ta nàng quên nhau 3 tháng, phải yêu nhiêu đời đây?”

Nghe một tràng văn của Ngao Bách, Thánh Thảo Vy yếu lòng chỉ có thể nói đúng một từ “Ngươi.”

Ngao Bách choàng tay lần nữa tạ lưng Thánh Thảo Vy vào lòng, hai người bốn mắt lại nhìn nhau. Ngao Bách khẽ nói:

“Đời này Ngao Bách ta đã vô duyên với tu đạo. Thế nên...

Không thể cầu trường sinh, vậy thì cầu một đời một kiếp mãi bên nhau đi!”

“Không cầu trường sinh, chỉ cầu bên nhau!” Thảo Vy nhẩm lại từng câu từng chữ của Ngao Bách.

“Chỉ cầu được bên Thảo Vy nàng đến khi mệnh ta tàn chẳng thôi!” Ngao Bách nói.

“Ngươi tham lam quá đấy!” Thánh Thảo Vy giọng nói nhẹ nhàng.

“Thế nàng thì như nào?” Ngao Bách hỏi.

“Ta cũng thế! Nếu chỉ có một đời một kiếp, thì một đời một kiếp bên nhau. Nếu nhiều hơn đời kiếp, thì vẫn vậy mà bên nhau. Dù cho mạc kiếp, vẫn muốn bên nhau!” Thánh Thảo Vy khàn khàn nói.

Thánh Thảo Vy nàng cũng chỉ là nói lên quan điểm về tình yêu, nhưng nàng bấy giờ như giác ngộ, mà nhìn lấy Ngao Bách vẫn đang tươi cười không rời mắt nàng bộ dáng. Môi nàng khẽ nhếch, Ngao Bách đã cúi người đặt lên nó một nụ hôn, lấy đó là minh chứng cho những lời hai người đã nói. Chẳng phải lời nói suông, cũng chẳng phải lời hứa, càng chẳng phải lời thề, mà là nguyện ý chân tình song phương.