Từ sau ngày hôm đó, Ngao Bách theo Thánh Thảo Vy chu du khắp nơi hành y cứu người. Ngao Bách cảm khái, Thảo Vy đi đến đâu đều được chào đón đến đó. Sau hai tháng cùng nàng lên rừng xuống biển, băng đèo vượt suối, Ngao Bách cùng Thánh Thảo Vy đã dừng chân ở một ngôi làng nhỏ.
Cũng như bao lần, Thánh Thảo Vy vừa bước vào làng, dân trong làng liền nháo nhào chào đón.
“Thánh Y đến rồi này.”
“Thánh Y đến rồi!”
“Thánh Y cô nương, trước tiên mời đến quán nước của ta nghỉ chân.”
“Đến thẳng y quán luôn được không, ở đấy còn rất nhiều bệnh nhân bị lây nhiễm cần được chữa trị gấp!”
“Sao cơ, nhiều lắm à?” Thảo Vy nghiêm trọng sắc mặt nhìn lão y nhân vừa bảo nàng đến y quán. Nàng nhớ vào 3 năm trước, khi đi qua đây, nàng đã triệt tận gốc cơn dịch bệnh quái ác trong làng rồi. Dưới y thuật cao minh của nàng, đáng lẽ y quán trong làng sẽ thất nghiệp vì không có bệnh nhân mới phải.
“Thánh Y cô nương là bọn ta thất trách, sau khi cô rời đi vào 3 năm trước, hơn 1 năm sau, dịch bệnh lại bùng phát. Bọn ta đã dùng y phương của Thánh Y để chữa trị cho người nhiễm bệnh. Nhưng dịch bệnh này cứ như đã khắc chế y phương của Thánh Y, càng chữa người bệnh càng nhanh chết” lão y nhân gấp gáp nói.
“Vô lý, y phương vô dụng, ngươi nói cứ như là lỗi của nàng vậy!” Ngao Bách đứng phía sau Thánh Thảo Vy bỗng lên tiếng. Lão y nhân khó hiểu, ánh mắt chớp chớp nhìn kỹ Ngao Bách “Ngươi là ai?” Lão hướng Ngao Bách hỏi.
Ngao Bách không nhanh không chậm nói ra bốn chữ:
“Phu quân của nàng.”
Âm bổng thường tình lại khiến lão y nhân gật gù tin tưởng. “Là ta nhất thời vô lễ, Thánh Y chớ trách” lão cúi người chấp tay hướng Thánh Thảo Vy nói.
Nàng liếc xéo Ngao Bách, rồi không thèm nhìn lấy hắn nữa đỡ lão y nhân trước mặt đứng lên.
“Cứu người quan trọng hơn, chúng ta đi!”
“Đa... Đa tạ Thánh Y.”
“Đi nào.”
“Hừ, nói vậy mà nàng ta cũng không thèm để ý đến” Ngao Bách khó chịu nói, rồi hắn cũng lẽo đẽo theo sau hai người.
“Thảo Vy” Ngao Bách hướng nàng đang đi phía trước gọi. Đáp lại hắn, nàng chỉ quay đầu nhìn hắn một cái mà nói: “Ngươi chưa đến giờ uống thuốc.”
“Ta...”
Thánh Thảo Vy không để ý lấy Ngao Bách đang vằng vặc phía sau, mà đến trước y quán đẩy cửa bước vào. Nàng cùng lão y nhân đeo lên một miếng vải che lấy miệng mũi của họ. “Ra ngoài” Thảo Vy nhìn ra cửa, lớn giọng đuổi Ngao Bách định tiến vào.
“Thê tử nàng làm như vậy, vi phu buồn lắm!”
“Ngươi chưa đến giờ uống thuốc” Thảo Vy ngồi xuống cạnh một nam nhân khoảng chừng 30, đang nằm run rẩy trên chiếc chiếu thô, mà lạnh lùng giọng nói với Ngao Bách.
Rầm.
Ngao Bách khó chịu bỏ đi, mà đóng cửa cái rầm cho bỏ tức. “Cứ thích cứu người, người cần cứu trên đời này nhiều vô số kể, nàng cứu được hết chắc!” Ngao Bách đứng trước y quán, khoanh tay bực dọc giọng nói.
“Triệu chứng của người này, lạnh lẽo toàn thân, bách mạch hỗn loạn, tim lúc đập lúc không, không khác gì so với người mắc dịch bệnh vào 3 năm trước” Thánh Thảo Vy nói. Lão y nhân bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, lão định nói gì đó nhưng lại bị Thánh Thảo Vy chen ngang.
Nàng nhìn lão y, ánh mắt có mong chờ, có cầu xin, lại có tan thương hệt như nàng mỗi lần chứng kiến cảnh người ta khốn cùng vì bệnh tật mà không nói nên lời, chỉ mong sao có thể cứu lấy những con người ấy.
“Y phương lần trước của ta vô tác dụng với dịch bệnh lần này. Vậy ta sẽ kê y phương mới, chiến đấu đến cùng đòi lại mạng của những người nơi đây từ trong tay ôn dịch!” Nàng nắm chặt bàn tay, quyết tâm lời nói.
“Đa tạ Thánh Y!” lão nhân hai mắt rưng rưng nhìn Thảo Vy, xúc động lời nói.
Quạ quạ...
Tiếng quạ kêu chợp chiều nơi rừng núi, ngôi làng nhỏ sáng đèn từng hộ. Mọi người nơi đây hôm nay như thấy được ánh sáng, ai cũng trong nhà mà không thôi ngóng trông về y quán. Cha mong con về, vợ chờ chồng, con chờ mẹ, cháu chờ bà, đau thương biết nhường nào cảnh tượng.
Trời đã sụp tối tự bao giờ, tiếng chiêng được ba người cao lớn, vừa đi vừa gõ qua khắp ngóc ngách trong làng. “Mọi người vào nhà nghỉ ngơi đi, đêm xuống đừng mở cửa cẩn thận thú dữ” một người cầm chiêng lên tiếng nói, trước mặt hắn là ba mẹ con đang ngồi thẫn thờ trước sân. Không nói cũng biết bọn họ kẻ chờ cha, người chờ chồng.
“Thánh Y...” Người mẹ lên tiếng.
“Thánh Y sẽ cố hết sức, ba mẹ con cũng phải nghỉ ngơi gắng sức đi đã. Ta tin dù ông trời không có mắt, thì Thánh Y cũng có lòng” tên cầm chiêng nói. Sau khi khuyên xong ba mẹ con vào nhà nghỉ ngơi, bọn họ vẫn tiếp tục công việc tuần tra ban đêm của mình.
Bấy giờ trước cửa y quán, nam nhân khoanh tay trước ngực ánh mắt nhìn chung quanh, nhưng tâm hắn lại đặt lên nữ nhân bên trong y quán, đang dốc sức tìm cách cứu người. Cứ thế trôi đi ba ngày hơn, đêm hôm ấy chợt có động tĩnh lớn.
“Bắt lấy nó!”
Một con hung thú nhỏ trong làng đang bị đám người truy đuổi, nó tuy còn nhỏ nhưng lại vô cùng háo ăn, nó xông vào nhà dân chỉ để cướp đồ ăn, mà không hại đến người. Nhưng nửa đêm xông vào nhà dân, làm người ta sợ chết khϊếp. Nói thật chứ không đùa, con hung thú nhỏ này đã hai lần hù chết người trong làng. Nên dân làng chẳng ưa gì nó, có người còn cho rằng dịch bệnh trong làng tái phát là do nó gây ra.
“Bắt lấy, đừng để nó chạy thoát!” Đám người cầm lên vũ khí hướng hung thú đuổi gϊếŧ. Lúc này nó đã rẽ vào hướng y quán, Ngao Bách đã ba ngày hai đêm, đêm nay là đêm thứ ba, hắn vẫn túc trực ở đây vì lo lắng cho Thánh Thảo Vy bên trong.
“Hừm...” Ngao Bách nghe được động tĩnh lớn, bèn quay sang nhìn lấy tiểu hung thú đang chạy đến chỗ hắn. Thời khắc cả hai vừa nhìn thấy nhau, thì chân huyết của cả hai bỗng chốc sôi sục. “Đây là!” Ngao Bách khó hiểu, tiểu hung thú không nghĩ nhiều liền phóng ngay vào lòng Ngao Bách khiến hắn ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn kĩ lại tiểu hung thú trên tay, Ngao Bách thoáng ngạc nhiên.
“Thao Thiết!”
Thời thượng cổ, Long tộc từng qua lại với một vài tộc nhân của các tộc khác mà tạo ra 9 đứa con rơi, trong đó Thao Thiết này là đứa con rơi thứ năm của Long tộc thượng cổ.
“Tại sao ở đây lại xuất hiện tộc nhân Thao Thiết, còn là giai đoạn chưa trưởng thành?” Ngao Bách thắc mắc, nhưng dân làng đã đuổi đến, tiểu Thao Thiết thấy thế liền bấu vào người Ngao Bách mà run rẩy.
“Bách Quân, đây...?” Một người dân làng hướng Ngao Bách khó hiểu. Ngao Bách mở miệng định giải thích, nhưng bên trong y quán chợt phát ra tiếng của lão y nhân, Ngao Bách không nghĩ nhiều, tiểu Thao Thiết trong lòng, hắn lập tức đẩy cửa vào trong. Thấy Ngao Bách gấp gáp, dân làng dù rất muốn đòi tiểu hung thú trên tay Ngao Bách, nhưng cũng đành thở dài.
Có người nói: “Hình như tiếng la vừa rồi là của Hoắc Phu”
“Ừm không sai.”
“Chắc không phải lão có chuyện gì đấy chứ?”
“Có nên vào trong không?”
“Không được, bây giờ mà vào trong đó sẽ ảnh hưởng đến bọn họ cứu người thì sao?”
“Không phải Bách Quân đã vào rồi sao?”
“Bách Quân người ta là phu quân của Thánh Y nên mới quan tâm mà gấp gáp vào trong.”
“Còn ta thì sao, bên trong đó cũng có phu quân ta!”
“Ta...!”
“Còn ta nữa...”
“Cả ta...”
“Bên trong có thê tử của ta...!”
“Mẹ ta...!”
“Bà ta...”
“Ông của ta...”
“Huynh trưởng còn có đệ đệ... Của ta...!”
“Tất cả trật tự” cắn chặt môi, người vừa nói chuyện với Ngao Bách khi nãy bước lên trước, chắn trước đám người mà la lớn.
“Các người vào trong, lỡ cũng bị lây bệnh thì sao?”
“Ai quan tâm chứ...”
“Phải đó... Phu... Nương của ta còn ở bên trong!”
“Bách Quân có thể vì thê tử mà vào sao chúng ta không thể?”
“Đúng...”
“Tất cả im hết nghe ta nói” tên đứng chắn cao giọng quát lớn, khiến đám người yên tĩnh trở lại.
“Bách Quân là phu quân của Thánh Y, đã là phu quân của Thánh Y, lẽ nào không biết y thuật. Còn hơn thế nữa, tiểu hung thú chúng ta tận lực đuổi bắt cả năm trời đều không bắt được, không phải đã ngoan ngoãn bị Bách Quân trấn bắt làm sủng vật rồi sao!”
“Cũng...”
“Ngươi nói cũng có lý... Nhưng...”
“Ta biết mỗi một người nơi đây đều có người thân ở bên trong, cả ta cũng có người thân ở bên trong. Ta hiểu mọi người là xuất phát từ lo lắng, nhưng nếu chúng ta tự tiện xông vào thì sẽ dẫn đến kết cục nào.
Không cứu được họ, bản thân lại thêm bệnh sao, ta biết mọi người không sợ bệnh , nhưng hãy nghĩ tới Hoắc Phu cùng Thánh Y đi, hai người bọn họ có quan hệ máu mủ gì với chúng ta không. Hai người bọn họ có phải người của làng ta không, vì cái gì lại đi giúp chúng ta.
Là vì muốn cứu lấy những người đang bị bệnh dịch hành hạ bên trong, càng là cứu lấy mỗi một người nơi đây không phải như những người bên trong.
Mọi người có thể không vì mọi người, nhưng xin đừng phụ lòng ân nhân của chúng ta!” Nói rồi tên ấy ngã quỵ xuống đất, đám người thấy vậy vội vàng lao đến đỡ hắn dậy.
“Vậy cứ chờ ở đây đi, ta hi vọng người thân của chúng ta không sao, càng hi vọng ba người Thánh Y không sao, những người không bệnh tật chúng ta không sao.” Một người nói, những người còn lại cũng gật gù đồng ý.
Bên trong y quán, Hoắc Phu nằm trên chiếu, rên la khó chịu. Bên cạnh lão là Thánh Thảo Vy cùng Ngao Bách, Thánh Thảo Vy đưa tay bắt mạch cho Hoắc Phu rồi ngay lập tức cho hắn uống vào đan dược.
“Không... Vẫn không có hiệu quả!” Thảo Vy giọng tự trách, cơ thể nàng mệt mỏi mà đôi mắt thất thần ngã về sau. Ngao Bách vội đỡ lấy nàng, mà ra sức lây: “Thảo Vy... Thảo Vy!” Nàng nằm trong vòng tay Ngao Bách, ánh nhìn dần mờ tắt, nàng chỉ kịp đưa bàn tay phải của mình chạm lên má của Ngao Bách mà nói: “Xin lỗi ba ngày rồi quên cho ngươi uống thuốc” nói rồi nàng bất tỉnh trong lòng Ngao Bách.
“Cái này... Ta đã bảo đừng quá sức mà không nghe!” Ngao Bách khó chịu nói, nhưng đó cũng chỉ là lời nói. Còn hành động thì vội đỡ nàng ra một chiếc giường trống, hắn dùng chăn đắp cho nàng. Sau đó lại ngồi xuống giường cạnh nàng, mà ân cần lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi đang nhể nhại trên trán nàng.
Bên này Hoắc Phu đã tự nguyện dùng thân mình tiếp nhận lây nhiễm, để Thánh Thảo Vy thử thuốc mà bấy giờ khó thở, cùng với vô số triệu chứng đang giày vò lấy cơ thể hắn.
Lúc này tiểu Thao Thiết nhẹ chạy đến, nhảy lên trên người hắn khiến hắn càng thêm khó thở. Tâm trí của lão mờ tối dần, chỉ nhìn thấy một sinh vật đang đứng trên ngực của lão. Khi lão ta nhắm mắt, tiểu Thao Thiết chòm lên trước mũi miệng của lão, nó há to chiếc miệng. Mà một luồng khí xanh lá đen tuyền được nó hút lấy vào trong họng, mà một màn này vô tình được Ngao Bách nhìn thấy.