Mặt trời sau lưng Thánh Đế phát ra uy áp ánh kim đỏ rực, trấn áp lấy Ngao Bách bên dưới. Ngao Bách đưa tay lên che lấy cái tầm nhìn của hắn, ánh sáng từ mặt trời kia như muốn đâm thủng hai mắt hắn.
“Sát” Thánh Đế lạnh lùng hét lên, mặt trời sau lưng hắn cũng đầm đậm hơn ánh lửa, rồi rực cháy dữ dội. Ngao Bách cảm nhận được nhiệt độ của nơi đây đang dần trở nên nóng hơn gấp nhiều lần so với ban nãy.
Từng chòm lửa từ mặt trời kia phóng thích ra, hướng Ngao Bách bên dưới công kích đến. Nhìn một màn mưa hoả diễm này, Ngao Bách vung tay nắm thành quyền, “Chân Long Phá Thiên” hắn hét lớn, quyền ấn của hắn xuyên phá qua cơn mưa hoả diễm giữa trời, đem tất cả hạt mưa ấy chấn cho nổ bôm bốp trong hư không.
Quyền ấn ấy vẫn không dừng lại, hoá thành một đạo quang ảnh, hướng Thánh Đế đánh đến. Trước đòn tấn công mạnh bạo của Chân Long, Thánh Đế dang rộng hai tay, mặt trời phía sau hắn phun ra từng làn khí nóng. Những làn khí ấy từ mờ ảo rồi đến chân thực, hướng quyền ấn của Chân Long, xé rách. Tuy không trực tiếp tiếp xúc với làn khí đó, nhưng bàn tay phải Chân Long vẫn be bét máu thịt.
Chân Long gào lớn, sau lưng hắn xuất hiện một con kim long, kim long uốn người lao lên hư vô bên trên. Nó hoá thành hỗn độn vân sắc, từ trong hỗn độn vân xuất hiện vô số lưỡi kích sắc bén hướng Thánh Đế, rung chuyển dữ dội rồi tốc biến lao đến.
Ngàn tỷ ánh kích, chợp loé lên rồi biến mất, xuất hiện lần nữa đã vây kính Thánh Đế, tốc độ không chậm lại mà ngày một nhanh hơn công kích lấy hắn.
Thánh Đế với đòn này chỉ nhếch lên ý cười, rồi hắn vung tay một cái, mặt trời sau lưng hắn phát ra sức nóng khủng khϊếp nhất từng thể hiện. Mang theo từng cỗ khí nóng khuếch tán ra xung quanh, mà chấn nát toàn bộ lưỡi kích của Chân Long đang lao đến.
Thánh Đế tay kết phù ấn, mặt trời ban trưa sau lưng hắn ánh lên hàng tỷ lôi đình oanh kích đến Chân Long. Đấy không phải là lôi đình, mà là hoả diễm có hình dạng lôi đình, nó không mang hệ lôi. Lôi đình ấy là được mặt trời của Kim Ô pháp tạo ra từ cỗ hoả.
Chiến đấu đến một màn này, thời không ngàn tỷ dặm quanh hai người vốn đã không còn gì nữa, đừng nói xác sao, bụi bặm, hỗn độn vân khí, đến cả thời không cũng hoàn toàn biến mất.
Có ở đây là hư vô tối mịch, chỉ còn thấy một cỗ ánh sáng làm trung tâm, đó là mặt trời do Thánh Đế tạo nên. Một bóng người chắn phía trước mặt trời, đó là Thánh Đế. Một người còn đang cô độc đứng dưới ánh chiều rực hoả kia, đó là Chân Long.
Bấy giờ từ ngoài trăm tỷ dặm nhìn lại, nơi đây đã rách ra hư vô, trở thành nơi tách biệt hoàn toàn với vực ngoại vô ngần.
Thiên Đạo từ xa nhìn lại, đến độ cũng cảm thán. Hắn đã di chuyển Cửu Thiên ra khỏi chiến trường của bọn họ, nếu không sợ rằng Cửu Thiên dù có đại đạo của hắn che trở, cũng sẽ bị chấn cho đổ nát hoang tàn, sinh linh đồ thán mất.
Trước lôi đình từ mặt trời kia oanh kích đến, Chân Long gầm lên chấn động, hắn giơ bàn tay phải đang be bét máu thịt của hắn lên, mà chấn áp hết lôi đình đó vào trong. Bàn tay Chân Long vốn đã be bét máu thịt, bấy giờ còn là lộ cả xương trắng, hết thẩy đều là do lôi đình đánh phá.
“Ha ha” Thánh Đế cười điên cuồng. Hắn giơ tay về trước, hướng Chân Long thi triển pháp quyết. Mặt trời ban trưa sau lưng hắn kịch liệt rung chuyển, có cảm giác như đang dần thu nhỏ lại. Chân Long thấy một màn này, cảm giác có chút biến thiên sự tình, nên nhanh chống chấn nát lôi đình trong bàn tay. Hắn căng thẳng nhìn mặt trời kia đang dần chuyển hoá thành một đạo cầu nằm gọn trong lòng bàn tay Thánh Đế.
Đến khi mặt trời kia hoàn toàn biến mất, Thánh Đế con ngươi điên cuồng hét lớn:
【 Chí Dương Thuẫn Thiên Kích 】
Thánh Đế nắm lấy đạo cầu ánh sáng trong tay, ném mạnh về hướng Chân Long. Đạo cầu tuy nhỏ bé, nhưng tốc độ và sức nóng, còn có cả áp bách khó tả bao trùm lấy không gian xung quanh. Chân Long muốn thoát cũng không thể nào thoát được phạm vi công kích của nó.
Ầm ầm.
Đạo cầu vừa chạm đến Chân Long, đã lập tức phát nổ. Ánh sáng cùng dư chấn của vụ nổ lan ra những khu vực chưa bị tàn phá của vực ngoại, rồi biến những nơi đó không khác gì nơi này, vạn dặm đổ nát thời không.
Nhìn khói bụi nơi trung tâm vụ nổ, Thánh Đế phun ra một ngụm lớn tinh huyết, đòn vừa nãy là sát chiêu. Hắn đã dồn toàn lực vào một chiêu cuối này, nếu không có gì ngoài ý muốn Chân Long dưới một kích này ắt chết.
Trong Kim Ô thuật có một loại đặc tính gọi là tích trữ, nếu như tích trữ thông thường, đem lượng lớn lực lượng trong cơ thể tụ lại một chỗ, có thể dẫn đến tự bạo. Nhưng Kim Ô thuật là đem lực lượng của bản thân tạo ra mặt trời, mặt trời đó có khả năng tích trữ lực lượng của người thi triển, nhằm tung sát chiêu về cuối.
Nhưng ngoài ý muốn của Thánh Đế đã xảy ra.
“Ngươi... Chưa chết!?”
Thánh Đế giật thắt mình, con ngươi cô đúc, sợ hãi trào dâng trong tìm thức, nhìn bóng mờ cháy đen trong màn khói dầy đặt kia dần hiển lộ.
Ngao Bách nhìn lấy lòng bàn tay đang trào dâng lực lượng sinh mệnh, không chỉ có bàn tay, mà cả cơ thể hắn đều trào dâng lực lượng đó, hắn phẫn nộ gào lớn. Âm thanh của hắn tựa như tiếng sấm, xé toạc lấy làn khói mù mịt, đang che phủ ngàn tỷ dặm không gian quanh đây.
Thời khắc đạo cầu trong tay Thánh Đế phát nổ, Ngao Bách cắn răng kích nứt long châu. Lực lượng sinh mệnh trong long châu trong suốt trăm vạn năm qua phồn thịnh vô cùng, vậy mà đã tiêu hao gần sạch trong giây lát, để bảo vệ hắn trước một kích toàn lực của Thánh Đế.
Long châu bị nứt khiến Chân Long đau đớn đến tận xương tủy. Hơn hết thẩy những nỗi đau xá© ŧᏂịŧ, long châu hiện giờ của hắn còn là ước vật định tình giữa hắn với người thương.
Năm đó, Chân Long bị bốn tên Đồ Long Phật của Tây Phương Phật Môn vây gϊếŧ. Trong thời khắc mấu chốt Ngao Bách đã bóp nát long châu của bản thân, dùng lực lượng sinh mệnh tích trữ nhiều năm trong long châu chu diệt bốn tên Đồ Long Phật ấy, cùng hai tên chấp sự do Phật Quân phái đến. Sau đó Chân Long suy nhược, nhận ra lực lượng sinh mệnh dần cạn kiệt, hắn nhanh chóng dùng chút sức cuối cùng chạy về Long tộc.
Nhưng bấy giờ, Chân Long đã mờ mờ cặp mắt, cùng ngũ quan dần mất cảm ứng, mà hắn lầm đường. Không những không trở về được Long tộc, còn giữa đường rớt vào một ngôi làng của Nhân tộc. Lúc ấy hắn trong hình dạng của con người, lại vô tình được một nữ tử cứu giúp.
【...】
Trong một căn nhà hoang ở một nơi hẻo lánh, bề ngoài có vẻ hoang tàn, trên chiếc giường cũ kĩ Ngao Bách từ từ mở mắt. Hắn cảm thấy đau lưng vô cùng, "đây là đâu?" Ngao Bách xa lạ nơi đây, vội ngồi dậy đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Thoáng nhìn nơi đây có vẻ sạch sẻ, nhưng sự mục nát và cũ kĩ vẫn được Ngao Bách thâu vào mắt.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh!”
Ngao Bách nghe được lời này, theo bản năng lập tức hắn đứng lên tự vệ. Nhưng hắn vừa đứng lên, hai chân như không trụ nổi thân trên của hắn, khiến hắn ngã quỵ ra đất.
“A...” Ngao Bách đau đớn hét toáng lên, một nữ tử đẩy cửa, nhanh chân bước vào đỡ lấy hắn. “Tránh ra” Ngao Bách hất tay nàng ta ra, “Ngươi kiêu cái gì chứ, dù cho ngươi là đế tộc, bấy giờ cũng là bệnh nhân mà thôi.”
“Đế tộc?”
“A... Ngươi bỏ tay ra, đau chết ta rồi!” Ngao Bách khi nghe được nữ tử này nói hắn đến từ đế tộc, ngay lập tức hắn chụp lấy tay nàng mà nắm chặt truy hỏi, khiến nàng đau đớn kêu la.
“Nói, sao ngươi biết ta đến từ đế tộc?” Ngao Bách không những không thả nàng ra, hắn còn dùng sức kéo nàng quỳ xuống cùng hắn.
“A, tên khốn ta cứu ngươi mà ngươi báo ơn ta thế này sao?” Hắn ghị tay nàng về sau, khiến nàng càng thêm thống khổ nét mặt.
“Hừ, trả lời ta sao ngươi biết...”
“Ta cũng chỉ tiện miệng nói ra, ngươi làm gì kích động như vậy!... A” nàng chen ngang lời nói của Ngao Bách, cắn chặt răng mà nói. Bấy giờ Ngao Bách mới chịu thả tay nàng ra, nàng đau đớn ôm lấy cánh tay bị Ngao Bách nắm chặt nãy giờ, mà trên gương mặt cắt không còn giọt máu.
“Ta thấy ngươi khí huyết mạnh mẽ, không giống như nữ tử bình thường, giả bộ yếu đuối cho ai xem?” Ngao Bách hướng nữ tử bên cạnh chán ghét nói. Nàng cũng không thèm so đo thêm với hắn, chỉ lẳng lặng đứng lên, rồi dùng chân mình đá mạnh vô đầu gối của Ngao Bách một cái.
“Á...!” Ngao Bách bị đá kêu lên oai oái.
“Ngươi dám!?” Ngao Bách lăn ra sàn mà ôm lấy cái đầu gối bị nữ tử đá mà tức giận quát. Nhìn Ngao Bách một màn, nữ tử chỉ hừ lạnh một cái, rồi nàng dùng linh lực chữa trị lấy cánh tay vừa bị Ngao Bách ngược đãi.
“Ta nói mà, ngươi là tu sĩ còn giả bộ!” Ngao Bách trừng mắt nhìn nàng. Nàng cũng liếc xéo hắn một cái, rồi bước đến trước bàn, lấy từ trong thắt lưng ra một cuộn da thú đặt lên đó. Mở cuộn da thú ra, bên trong là vô số kim châm, từ ngắn đến dài có đủ cả. Nàng là chọn lấy cây kim dài nhất, rồi quay lại hướng Ngao Bách nở nụ cười ôn nhu.
“Ngươi... Ngươi định làm gì ta?” Lúc này Ngao Bách nằm trên đất đã không còn dáng vẻ ngông cuồng mà một con rồng nên có, thay vào đó là nhìn như một con cún, chỉ biết rút mình về sau run lẩy bẩy với kẻ lạ dần tiến sát.
Nữ tử giơ cao chiếc kim trên tay, Ngao Bách nhìn ước chừng nó cũng phải dài hơn một gang tay người lớn. Nàng tiến đến, hướng mắt nhìn xuống Ngao Bách mà nói: “Cứu người.”
“A... A.............!”
Không gian trong đêm tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng thét thất thanh của Ngao Bách. Tiếng của hắn truyền đi khắp đồi hoang, khiến muôn thú chung quanh sợ chạy mất mật.
“Không ngờ ngươi thật sự lại đến từ đế tộc” nữ tử một tay cất đi cây kim châm khi nãy vào cuộn da thú, một tay xoa đầu dỗ dành Đệ Nhất Thiên Hạ đang rưng rưng hai mắt, nằm co rút trên giường.
“Ngươi nếu biết ta là Chân Long, ngươi còn dám thế này không?” Ngao Bách căm tức trên giường mở miệng nói.
“Ngươi tuy chân thân là Long tộc, nhưng nếu nói ngươi là Chân Long, thì ta là phu nhân của hắn đấy!” Nữ tử đưa lấy ngón tay chọc chọc lên má Ngao Bách mà nói.
“Ngươi!” Ngao Bách định bật dậy mắng, nhưng nữ tử khi ấy vô tình làm rơi cuộn da thú, lộ ra bên trong từng chiếc kim châm dài ngắn kích thước, sáng bóng. Thế là Ngao Bách ngoan ngoãn đắp chăn, nằm im phăng phắc trên chiếc giường cũ kĩ.
“Ngoan lắm, giờ thì ngủ đi, mai ta sẽ sắc thuốc cho ngươi, độ hai ba tháng là ngươi khoẻ lại ngay ấy mà” nàng tay xoa lấy đầu Chân Long mà nói.
“Hai ba tháng?” Ngao Bách muốn bật dậy nhưng bị nàng nhấn xuống. “Đừng vội, ta thấy long châu của ngươi đã vỡ nát, e rằng sau này ngươi đã vô duyên với tu luyện. Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta sẽ giúp ngươi trở thành một người bình thường không bệnh tật sau ba tháng.”
“Không phải chứ, vậy thì làm sao ta có thể báo thù!” Ngao Bách vùng vẫy nói.
“Hừ, lẽ nào Long tộc ngươi thật sự như lời đồn, chỉ biết chém chém gϊếŧ gϊếŧ, người ta sơ ý chạm vào các ngươi, các ngươi liền diệt cả họ nhà người ta. Vậy chẳng phải khi nãy ta đá ngươi một cái, ngươi sau này sẽ diệt nhà ta không?” Nữ tử khó chịu cao giọng với Ngao Bách.
“Ta... Chỉ là...” Ngao Bách ấp úng, không ngờ những gì hắn cố tình đồn thổi về Long tộc lại thật sự có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.
“Chỉ là lần này, người ta muốn gϊếŧ ta. Ngươi thấy đó, bọn chúng còn ép ta phế long châu để chiến với chúng.”
“Vậy ngươi đã gϊếŧ chúng chưa?”
“Rồi.”
“Vậy thì coi như xong ân oán, bọn chúng đã yên nghỉ, ngươi thì yên phận làm người thường thôi” nữ tử đặt ngón tay lên trán Ngao Bách, nàng nhìn vào mặt hắn mà nói.
“Không được, kẻ chủ mưu đằng sau còn...” Ngao Bách giật lấy bàn tay của nữ tử trên trán hắn mà nói. Nhưng hắn còn chưa nói hết, theo quán tính mà nàng đã ngả người xuống, mặt đối mặt với hắn.
Ngao Bách không chút động tâm, hắn nói: “Ta xin lỗi.”
“Hừ” nàng thâu lại tay rồi ngồi bật dậy, né tránh ánh mắt của hắn, trên gương mặt nàng thoáng có ửng đỏ.
Nữ tử vội đứng lên, “Ngươi muốn đi đâu?” Ngao Bách hướng nàng đến bên cửa cái mà nói. “Đi ngủ” nàng nói rồi đẩy cửa bước ra. Ngao Bách thắc mắc, trời đã khuya như vậy rồi, một nữ tử như nàng chạy ra ngoài rừng núi mà ngủ sao. Dù biết nàng là tu sĩ, nhưng Ngao Bách vẫn quan tâm nói vọng: “Bên ngoài lạnh lắm, vào đây đắp chung chăn với ta này.”
Nàng ở giang phòng kế bên nghe được lời này của hắn, vừa tức lại vừa thẹn. “Cô nam quả nữ ở chung phòng, còn kêu ta đắp chung chăn với ngươi, Long tộc các ngươi vô sỉ như vậy sao?” Nàng hờn giận nói trong họng, nhưng Ngao Bách bên này thính giác nhạy bén nên nghe rõ từng chữ một, rồi đáp lại nàng không chút do dự: “Ừ, trên dưới Long tộc đều vô sỉ như vậy đấy, thế nào có muốn cùng ta đêm nay không?” Nàng nghe xong mà đỏ hết cả mặt, cũng là không nghĩ đến hắn lại.
“Cút” Nữ tử tức giận quát lớn, nhiều năm hành y cứu người, chưa từng gặp qua kẻ vô sỉ nào như hắn. “Được rồi nếu không qua thì ta tự... Há há...” Nói chưa được trọn câu thì Ngao Bách mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, hắn cũng đã yên tâm hơn khi nàng ta bên kia cũng có một giang phòng, chứ không phải ngủ ngoài trời.
“Ta bị gì vậy nè, lại lo cho cô ta, ừm cứ coi như là cảm kích ơn cứu mạng của cô ta đi há há!” Ngao Bách ngáp ngắn ngáp dài nói.
Bên này nữ tử đỏ bừng gương mặt, yên tĩnh trong giây lát khó hiểu cùng ngượng ngùng, nàng bất giác nằm quay ra giường, trùm kín chăn mà bực dọc: “Hắn không phải định tự... Đấy chứ! Trời ta nghĩ cái gì vậy!?.. Tên khốn này tại sao lại gieo mấy cái đó vô đầu ta...a a!?”
“Ta gieo cái gì vô đầu ngươi, ngươi nói coi, mà quay đi quay lại ta còn chưa biết tên ngươi? Ngươi tên gì, để sau này ta còn diệt cả nhà ngươi nữa?” Ngao Bách nói vọng qua phòng của nữ tử, nàng bên này muốn giả như không nghe mà im re. Nhưng Ngao Bách cứ lải nhải miết, nàng cuối cùng cũng chịu không nổi mà bật dậy, tức tối chửi:
“Im coi con rồng thối, ta tên Thánh Thảo Vy!”