Đại Bá Chủ

Chương 19: Long Phượng Giai Thoại Ký - Liều mạng

“không, sao có thể” Thiên Đế cô đúc con ngươi, cơ thể bất giác lùi về sau. Đế binh của hắn lại bị người dễ dàng bẻ gẫy, khiến hắn không tin được vào mắt.

Một binh khí bình thường đã vô cùng cứng cáp, huống hồ đây lại là đế binh, một binh khí tiên đế, há lại bị một động tác thông thường bẽ đôi.

Thời khắc này, Chân Long cười to đầy khoái chí, hắn thấy Thiên Đế nôn ra một ngụm tinh huyết, diễn nhiên thanh mâu đó là đế binh bảo mệnh của hắn.

Chân Long trong trận bạo phát lực lượng toàn thân, rắc rắc... Liên hồi âm thanh giòn tai vang lên, đánh tan sự yên tĩnh của không gian nơi đây.

Khi Thánh Thiên nhận ra thì đã quá muộn, Chân Long đã phá hết xiềng xích trên thân, đại trận Khốn Long của Thiên Đế cũng theo đó đổ nát.

Chân Long có thể thoát được, cũng do Thiên Đế bấy giờ thổ huyết vì bản mệnh pháp bảo bị người bẻ gẫy. Trận pháp theo đó mà suy yếu.

Thánh Đế vung cao cốt đao, phía sau hắn hiện lên cảnh tượng chư long gào thét, huyết tẩy cả một vùng trời. Vô số con rồng điên cuồng gào thét, nhấn chìm mảnh càn khôn nơi đây trong hỗn độn và oán khí.

Chân Long con ngươi lại thêm điên cuồng. Cảnh tượng sau lưng Thánh Đế quá chân thật, tựa như nói lên lịch sử luyện ra thanh đao của hắn vậy. Nói rằng Thánh Đế đã huyết tẩy Long tộc như nào, làm những gì với tộc nhân Chân Long, để có thể luyện thành đế binh có oán niệm sâu đậm đến như vậy.

“Gϊếŧ!” Chân Long điên cuồng gϊếŧ đến, thần cản gϊếŧ thần phật cản gϊếŧ phật, chảo ấn được bao bọc trong pháp tắc chi lực, toàn thân hắn dựng lên từng toà sát trận, đâm nát hư không tỷ dặm xung quanh.

Chân Long lao đến dùng sừng của mình đỡ lấy một đao của Thánh Đế, rồi cả hai lao vào điên cuồng chém gϊếŧ, thoáng chốc đã hơn trăm chiêu. Dư chấn của mỗi lần va chạm, lại khiến thời không nơi đây ngày thêm hỗn loạn. Dư chấn tạo thành xung kích, khuếch tán ngàn tỷ dặm khu vực xung quanh.

Cửu Thiên cũng nằm trên đường đi của dư chấn đó, mà rung chuyển dữ dội.

Thiên Đế sau 300 năm dưỡng thương đã lao vào cùng Thánh Đế chém Chân Long. Chân Long toàn thân hắn đầy máu, có máu của hắn cũng có máu của Thánh Đế sau 300 năm chém gϊếŧ điên cuồng.

Thiên Đế gầm nhẹ, hắn kết pháp muốn một lần nữa dựng lên Khốn Long Trận. Nhưng bức thiên đồ của Bảo Thiên đang trôi nổi nơi xa, bỗng loé sáng rồi từ trong nó, Bảo Thiên do pháp tắc tạo thành bước ra. Thoáng cái Bảo Thiên pháp tắc đã đứng trước mặt của Thiên Đế, trước ánh mắt hoang mang của hắn, Bảo Thiên pháp tắc một chưởng đánh lên lòng ngực của hắn.

Phụt, Thiên Đế phun ra một ngụm máu, rồi bị chưởng ấn chấn lui về sau hơn trăm dặm mới miễn cưỡng dừng lại được. Bảo Thiên do pháp tắc đồ viễn hoá ra, lao đến tiếp tục công kích Thiên Đế.

Thiên Đế điên cuồng gào lớn, hắn đường đường là đế giả vô địch, ấy lại bị một cuộn giấy trấn áp. Thiên Đế cùng Bảo Thiên đồ đại chến hơn ngàn năm, trong hơn ngàn năm này chiến trường được chia làm hai. Chân Long với Thánh Đế, Thiên Đế với Bảo Thiên đồ.

Bấy giờ cả ba người đều đuối sức, ngàn năm đại chiến tiêu hao không nhỏ, Thánh Đế một thân khô kiệt tinh huyết, mà Chân Long cùng Thiên Đế cũng chẳng khá hơn là bao.

Thiên Đế gầm lên dữ dội, một ngọn lửa thiêu đốt lấy lượng tinh huyết cuối cùng trong cơ thể hắn. “Dục hoả” Chân Long cảm khái, hắn lại dám dùng thứ này nữa, kết cục không nói cũng biết, dù cho hắn là tiên đế đi nữa, tiêu hao như này cũng sẽ khiến hắn trả giá đắt.

“Dục hoả hồi sinh” Thiên Đế hét lên. Cỗ diễm chạy khắp cơ thể hắn, thiêu đốt từng tất da thịt và xương máu của hắn. Tuy Thiên Đế phải chịu nỗi đau bị thiêu đốt thấu tận linh hồn, nhưng những chỗ dục hoả đi qua, sẽ để lại một làn da hồng hào tràn trề sức sống.

Đến khi dục hoả ấy tắt, Thiên Đế bước ra từ chùm lửa lớn phía sau, hắn như trở lại thời kỳ đỉnh phong. Từng tất da thịt hồng hào, một thân tràn trề sinh lực, khí độ ở thể sung mãn đã hơn xa hai người Thánh Đế cùng Chân Long.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu Thiên Đế dùng đến dục hoả để tái tạo cơ thể. Dục hoả mỗi lần tái tạo chiến lực lại vắt đi không ít tinh huyết, có thể nói bấy giờ người không khả quan nhất là Thiên Đế đang tràn đầy năng lượng kia, chứ không phải Chân Long và Thánh Đế toàn thân khô kiệt.

Thiên Đế vung quyền đánh đến Bảo Thiên đồ, quyền ấn này của hắn chứa đựng vô số tiểu thế giới bên trong. Hắn đã dùng đến toàn bộ pháp tắc chi lực, cùng linh lực của bản thân, toàn lực xuất ra một quyền nện lên Bảo Thiên đồ.

Ầm ầm, tiên đế quân lâm tay nắm quyền đánh xuống, chúng sinh sợ hãi ngước nhìn, thần ma tìm chỗ trốn.

Quyền ấn vừa va chạm với Bảo Thiên đồ, một trận xung kích quét qua, đem hai người Chân Long và Thánh Đế hất văng xa hơn vạn dặm. Ngàn tỷ dặm nơi đây bị pháp tắc của Thiên Đế cùng Bảo Thiên đồ nhấn chìm.

Vô số xích thần trật tự đánh phá hư không khắp nơi, rung chấn dữ dội, khiến Cửu Thiên như muốn sụp lún. Bấy giờ ba người Thánh Thiên cùng Chân Long cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí tiến đến.

“Đó là” Thánh Đế không thấy ai đến, nhưng cảm nhận được, người đến chắc chắn là tồn tại ngang hàng hoặc mạnh hơn cả bọn họ.

Một đạo âm như tiếng sấm đùng đùng vang lên. Theo sau là một quang ảnh như ẩn như hiện của một lưỡi kiếm sắt bén, nó lao nhanh đến chỗ Thiên Đế.

Thiên Đế bấy giờ rùng mình, hắn vẫn đang đọ quyền với Bảo Thiên đồ nên một kích này nếu đến, hắn chỉ có một kết cục.

Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, lưỡi kiếm kia lao đến chỗ Thiên Đế, rồi điên cuồng chém xuống, cắt lìa Bảo Thiên đồ thành từng mảnh vụn.

“Sao cơ?” Thiên Đế nhấn mạnh quyền về trước, Bảo Thiên đồ bị xé rách 9 mảnh khác nhau, dưới lưỡi kiếm vẫn đang muốn chém xuống. 9 mảnh vụn Bảo Thiên đồ hướng Cửu Thiên lao đến, hừ, bên trong hư vô truyền đến tiếng hừ lạnh khiến mọi người ngờ vực.

Lưỡi kiếm sắt bén vẫn đuổi theo 9 mảnh thiên đồ, nhằm triệt để tru diệt. Khi lưỡi kiếm gần chạm đến một mảnh thiên đồ, thì 9 mảnh vụn ngay lập tức biến mất trong Cửu Thiên trước sự hoang mang của lưỡi kiếm sắt bén.

“Trốn rồi!” Âm thanh khó chịu trong vô tận hư vô truyền đến. “Là ai?” Thánh Đế khó chịu khi nghe phải âm thanh ấy, mà quát hỏi. Đường đường là tiên đế tại thượng, lại có người trước mặt hắn cứ giở trò thần bí, thì làm sao hắn chịu được.

A... A.

Bấy giờ âm thanh thê lương vang lên, hư vô cuồn cuộn như sóng biển, dư chấn khiến cho hai người Thánh Đế và Chân Long phải thủ thế lui về sau.

Chủ nhân của âm thanh ấy, không ai khác ngoài Thiên Đế, hắn do đã tiêu hao hết mà bấy giờ toàn thân run rẩy, cảm thấy được vô số linh lực của cơ thể theo lỗ chân lông mà bay hết ra ngoài, hắn như đang muốn giải thể vậy.

Thiên Đế đỏ ngầu con mắt câm phẫn gào lớn. Hắn không muốn chết, ngàn lần không, dùng hết tốc lực hướng Cửu Thiên trở về, dù không biết trở lại Cửu Thiên sẽ giúp gì được cho hắn, nhưng hắn trong vô thức vẫn mang theo một thân thương tích mà trở về Cửu Thiên, rời khỏi chiến trường nơi đây.

Có thể nói Thiên Đế là người thảm nhất trong ba người tại đây. Mang tiếng là cùng Thánh Đế chém Chân Long, nhưng đến cuối cùng hắn cũng chỉ đang liều mạng với một tờ giấy mà thôi. Một cọng lông của Chân Long, hắn cũng chưa từng chạm đến.

Sau khi Thiên Đế bỏ chạy, lưỡi kiếm kia cũng biến mất, cùng với âm thanh kia cũng không có phản hồi.

“Hừ chịu chết đi” Chân Long bỏ qua một màn, trên tay cầm lấy chiến kích của mình lao đến, đâm xuyên qua cơ thể Thánh Đế.

Ư a... Thánh Đế một tay nắm chặt lấy thân kích của Chân Long, một tay thành quyền đấm vào mặt Chân Long. Cả hai bây giờ đang chém gϊếŧ trong hình dạng của nhân tộc, mà tóc tai bù xù, toàn thân trăm ngàn lỗ thủng.

Thánh Đế gào lên, hắn nhất cốt đao cắt một đường ngang hông của Chân Long. Gư a... Chân Long Thoái lui, chỗ vừa bị cắt ngang có vô số lực lượng kì bí không cho Chân Long dùng lực lượng nối liền chỗ ấy lại.

Chân Long nghiến chặt răng, hắn đem nửa dưới cùng phần có lực lượng kì bí ăn mòn ở nửa trên thiêu đốt, sau đó cho tất cả vào miệng rồi nuốt xuống.

“Tự ăn chính mình!” Thánh Đế kinh hãi một màn, hắn từng làm vô số chuyện ác, có cảnh tượng kinh tởm nào mà chưa từng thấy qua, thậm chí là tự thân trải nghiệm. Nhưng chỉ có trong lúc chiến đấu tự ăn chính mình, là Thánh Đế mới thấy lần đầu.

Chân Long nuốt xuống cơ thể của hắn. Sau đó đột nhiên nửa người trên của hắn biến hoá, tạo ra nửa người dưới lành lặng không một vết xước.

“Chết!” Chân Long trừng mắt với Thánh Đế, hắn bạo phát toàn lực vung kích đánh tới. Thánh Đế ăn phải một kích xuyên tim này, sau đó thoái lui. Nhìn nơi trái tim bị thủng một lỗ, Thánh Đế căm phẫn phát tiết. Âm thanh của hắn khiến muôn dặm quanh thân đổ nát, vô số hỗn độn bị chấn đến tan biến.

Thánh Đế bay lên cao, hướng Chân Long bên dưới, hắn kết phù ấn. Sau lưng Thánh Đế xuất hiện một quả cầu đỏ rực như mặt trời ban chưa chiếu xuống nơi này. Mặt trời khổng lồ đó to gấp mấy tỷ lần cơ thể Thánh Đế bấy giờ, ánh sáng của nó chiếu đến mọi ngóc ngách của vũ trụ vực ngoại này, làm cho nhiệt độ lạnh giá trở nên nóng rực.

Vì nhiệt độ không gian nơi đây vốn rất lạnh, lại đột nhiên sôi trào, nên liên tục xuất hiện vô số vụ nổ hư không kinh khủng. vầng sáng của mặt trời mỗi lúc mỗi tăng cường, Chân Long bên dưới mồ hôi nhễ nhại như mưa, nhìn một màn này hắn cũng ngạc nhiên vô cùng.

“Kim Ô pháp” Chân Long nhận ra thuật pháp mà Thánh Đế thi triển là Kim Ô thuật. Thuật pháp của tộc Kim Ô tuy không giúp người ta hồi sinh như Phượng tộc và Chu Tước, nhưng lại thần thánh hoá bản thân. Tăng cường sức mạnh của người thi triển, cùng với đó là hợp với đại đạo, khuếch đại lực lượng của bản thân thành một mặt trời để trấn áp địch thủ.