Đại Bá Chủ

Chương 18: Long Phượng Giai Thoại Ký - Thiên đồ

“Lực lượng pháp tắc” Thánh Thiên kinh ngạc một màn. Trước hàng tỷ pháp tắc cầu vây kín lao đến, Thánh Đế hừ lạnh, triệu hồi một thanh cốt đao đỏ sẫm cầm trên tay, rồi hắn vung một đao về trước, tạo thành một đạo đao khí cuồng bạo tấn công phản kích pháp tắc cầu của Chân Long.

Thiên Đế thì thi triển lực lượng của bản thân, hoá thành một vòng xoáy lớn, chứa đựng tinh hà nhật nguyệt bên trong. Đây cũng là một thế giới do Thiên Đế tạo ra, một vũ trụ độc lập nhưng không có pháp tắc, bao bọc lấy Thánh Thiên hai người bên trong.

Thời khắc Thánh Đế lấy ra thanh cốt đao của hắn, Chân Long cảm nhận được tinh huyết toàn thân sục sôi. Chân Long phẫn nộ gầm lên một tiếng dài, hắn nhận ra thanh cốt đao đó được luyện chế từ tinh huyết cùng xương cốt của Long tộc hắn. Để cốt đao trở thành đế binh, thử hỏi Thánh Đế đã gϊếŧ qua bao nhiêu tộc nhân của Chân Long.

Đao khí cuồng bạo phá toái khung, trên đường bay của nó, thời không bị chia cắt triệt để đình trệ. Thời khắc đao khí va chạm với pháp tắc cầu, một vụ nổ oanh khϊếp quỷ thần xảy ra. Ngàn tỷ dặm không gian biến đổ, mảnh vỡ quy tắc và thời không lả tả rơi như mưa trong hư không.

Mắt thấy hai người Thánh Thiên không sao, Chân Long điên cuồng, hướng thế giới hai người đang trốn, dùng đuôi nện mạnh vào. Bên trong thế giới của Thiên Đế, hai người thấy được một màn trời đất vỡ vụn, hàng tỷ mảng hư không đổ nát, đương nhiên bọn hắn biết là do ai làm.

Hai người Thánh Thiên lao ra khỏi thế giới đổ nát đó, hướng Chân Long gϊếŧ đến. Sau khi giao thủ trăm chiêu, Thánh Thiên hai người cũng dần đuối sức. Bọn họ khi chiến đấu, mỗi một kích đều là toàn lực nên không thể không tiêu hao.

Chân Long bên này cũng không khá hơn là bao. Tuy nói là vậy, nhưng Chân Long là hung thú, hắn có thể chuyển hoá cơn thịnh nộ thành lực lượng để bản thân sử dụng. Nên Chân Long bấy giờ, dù một địch hai nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.

“Gϊếŧ” Thánh Đế điên cuồng, tay nhất cốt đao hướng cổ Chân Long chặt xuống. Nhưng hắn lại tránh được, rồi cũng bồi cho Thánh Đế một chảo ấn ngay ngực.

Thấy Thánh Đế gặp nguy, Thiên Đế lao đến giải nguy, từ trên người hắn lao ra mười ba lá cờ. Chúng vây lấy Chân Long ở giữa “Đây là” Chân Long ngạc nhiên. Mười ba lá cờ dựng thành một toà pháp trận, Chân Long hiện giờ rất khủng lồ, nhưng so với toà trận pháp này, hắn lại nhỏ bé đến mức không đáng kể.

“Khốn Long Trận” Thiên Đế hô lớn, trăm tỷ xích thần từ phù ấn trong trận lao ra, trói chặt lấy Chân Long bên trong.

“Lại là trận này” Chân Long khó chịu thầm nghĩ. Năm đó lần đầu hắn bị trận pháp này vây hãm là ở Cửu Trùng Thiên, do Tây Phương Phật Môn làm. Sau đó là ở Ngũ Trùng Thiên, hắn bị ba tên do Thánh Thiên bấy giờ phái đến, cũng dùng trận pháp này để vây khốn hắn. Trong cả hai lần hắn đều đã rất thê thảm, bấy giờ Chân Long điên cuồng gắng phá đi xiềng xích nhưng không thành.

“Vô ích thôi, ta đã gia tăng lực lượng của trận pháp này. Miễn là ta không sao thì trận pháp này vững tồn bất hủ” Thiên Đế nói.

Nhìn Chân Long chật vật trong Khốn Long Trận, Thánh Đế cười to, rồi hắn nhất cốt đao lên. Vô số kí hiệu phù văn được tăng cường trên lưỡi đao của hắn, “Hừ hôm nay lấy máu của ngươi để tế đao của ta” nói rồi Thánh Đế hướng cổ Chân Long trong trận chặt xuống.

Lưỡi đao sáng bóng, cắt lìa hư không làm lưu mờ nhật nguyệt tựa ánh nắng phản chiếu qua mặt gương, chói loá vô cùng khiến người không thể nhìn thẳng. Khi đồ đao sắp chạm tới cổ Chân Long, một cuộn đồ từ bên trong bườm của hắn lao ra đỡ lấy một đao này.

“Bảo Thiên đồ” Thánh Thiên kinh ngạc một màn. Bọn hắn chưa từng nhìn thấy bức đồ này, nhưng từ hình dáng mơ hồ mà bọn hắn từng suy diễn qua, đối chiếu với cuộn đồ này, quả thật giống đến chín mười phần.

Sở dĩ Thánh Thiên liên tưởng bức đồ này đến chí bảo pháp đồ của Bảo Thiên cũng là vì. Năm đó Thánh Thiên liên thủ với Vô Địch Đế vây gϊếŧ hai người Hồng Mông Đế và Bảo Thiên. Vô Địch Đế từng nói với bọn họ, Bảo Thiên có một món chí bảo thành đạo, là một bức đồ. Bức đồ ấy hoạ lại đạo của Cửu Thiên, bên trong nó lại là một thế giới hoàn chỉnh tương tự với Cửu Thiên, có thể gọi là Cửu Thiên thu nhỏ.

Bức đồ ấy được Vô Địch Đế miêu tả, có thể chấp vá càn khôn, xoay chuyển âm dương. Bên trong nó là pháp tắc hoàn chỉnh của Bảo Thiên, cũng có thể nói Bảo Thiên đã sáng tạo ra pháp tắc của riêng hắn. Hồng Mông Đế từng nói rằng, với khả năng sáng tạo pháp tắc của Bảo Thiên, tương lai có thể trở thành tồn tại vượt qua cả thiên đạo Cửu Thiên.

Đối với Bảo Thiên đồ Thánh Thiên chín phần kiên kỵ, đấu với Bảo Thiên đồ, như đấu với thiên đạo vậy. Bản thân bảo đồ này đã là một thiên đạo rồi, cũng may năm ấy không hiểu làm sao, Bảo Thiên không dùng đến thiên đồ, mà tay không đánh với bọn họ. Đây cũng là mấu chốt ba người Thánh Thiên cùng Vô Địch Đế có thể thắng được hai người Bảo Thiên.

“Năm đó Bảo Thiên không dùng đến thiên đồ, hoá ra là nó nằm trong tay ngươi” Thánh Đế nắm chặt cốt đao nhấn mạnh xuống, muốn cắt đứt cuộn đồ vên dưới. Gừ, Chân Long đưa mắt nhìn Thánh Đế phía trên, bảo đồ trên cổ hắn phát uy, một cỗ lực lượng loé lên, đem Thánh Đế cùng cốt đao của hắn hất văng ra xa.

Không dừng lại, pháp đồ bay lên cao, rồi mở hẳn ra, bên trong pháp đồ, một bóng hình mờ ảo bước ra khiến Thánh Thiên kinh hãi.

“Bảo Thiên!” Hai người kinh ngạc, đến cả Chân Long trong trận cũng không tin vào mắt mình, “Bảo Thiên tiền bối còn sống ư?” Hắn nghi hoặc nhìn bóng hình mờ ảo kia.

“Không, hình như đây chỉ là pháp tắc viễn hoá ra” Thiên Đế nói. Hắn đối với pháp tắc cũng có chút căn bản, nên mới nói vậy. Thánh Đế cũng tin tưởng hắn, gật đầu biểu thị đã hiểu. Nhưng hai người vẫn luôn không buông bỏ phòng bị với Bảo Thiên được pháp tắc đồ dựng thành.

Dù dì năm đó, Bảo Thiên không dùng đến bí bảo, mà một mình có thể đánh trên tay với Vô Địch Đế sử dụng đế binh. Bảo Thiên vơ tay lên thì phong ba gào thét, lôi đình vạn trượng, hạ tay xuống thì nhật nguyệt trên trời cũng phải mọc từ dưới đất lên. Hắn như một hoạ sĩ, đầu ngón tay vẽ ra thứ gì, thứ ấy sẽ chấn áp lấy Vô Địch Đế.

Vô Địch Đế tự xưng vô địch, nhưng phải vô địch với ai mới được, trước mặt Bảo Thiên tay không tất sắc, vẫn bị hành cho ra bã.

Năm đó bọn họ thắng được là nhờ tiêu diệt được Hồng Mông Đế, Bảo Thiên thân cô thế độc, cạn kiệt tinh lực, nên hắn đã tự tế đạo, biến bản thân trở thành pháp tắc Ngũ Trùng Thiên. Từ đó Ngũ Trùng Thiên đã không cho phép tiên đế như bọn họ nửa ngón chân chạm vào.

Nên dù cho trước mặt bọn họ bấy giờ cũng chỉ là pháp tướng được pháp tắc đồ ngưng tạo thành, thì Thánh Thiên cũng không dám sơ suất chủ quan.

"Ha ha" Chân Long thấy một màn thì cười to thành tiếng. Đường đường là đế giả trên dưới vô địch lại đi sợ một cuộn giấy.

”Hừ, cũng chỉ là ảo ảnh, chém nó đi là xong” Thiên Đế vung chiến mâu về trước. Theo sau hắn một con phượng hoàng hiện lên, cặp cánh ngũ sắc vỗ mạnh, nó rích lên một tiếng, mang theo hoả diễm hừng hực đè nát thời không quanh thân, mà nhập vào chiến mâu của Thiên Đế.

“Bí thuật phượng hoàng” Chân Long ngạc nhiên, nhưng rồi hắn căm tức không thôi. Năm đó nào là xuôi gia, nào là có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia. Ấy mà khi Long tộc xảy ra biến cố, Thần Hoàng lại trở mặc, còn đem người truy quét tộc nhân còn sống của Long tộc khắp một giới.

Sau khi con phượng hoàng kia nhập vào chiến mâu của Thiên Đế, thanh chiến mâu vốn hỗn độn phù quang, lại được phủ thêm một lớp hoả diễm đỏ rực bên ngoài, không nói Ngao Bách cũng biết đó là dục hoả.

Năm đó Thần Hoàng tặng dục hoả cho hắn, đã từng cứu mạng hắn, ở lần bị Đồ Long Phật vây bắt. Nhưng dục hoả này cũng đã gây hại cho hắn, hắn trước khi tiếp nhận dục hoả đã sắp đột phá long thần cảnh (chân tiên cảnh), nhưng sau khi hắn dung nhập hoả diễm này, tu vi hắn lại giảm mạnh, bấy giờ trở về cảnh giới ngang với chí tôn, nên mới bị bốn tên hối đầu năm xưa vây đánh. Có thể nói hoạ là từ dục hoả mà ra, phúc cũng từ nó mà ra.

Về sau tuy hắn đã có cảnh giới long thánh (tiên vương cảnh) nhưng vẫn bị dục hoả ăn mòn. Trong đại nạn năm xưa của Long tộc, hắn là nhờ có dục hoả này duy trì lực chiến, nhưng cũng đồng thời bị dục hoả này vắt khô tinh huyết, mà rơi khỏi long thánh cảnh, thậm chí là xém chết vì lực chiến còn lại không địch nổi chân tiên bình thường. Cũng may bấy giờ hắn đã bỏ dục hoả đi, tự thân tự cường gia tăng đạo hạnh, mới có được cảnh giới như bây giờ.

Chiến mâu của Thiên Đế hoá lớn hừng hực khí thế đâm đến Chân Long. Chân Long trong trận vận dụng toàn bộ linh lực của bản thân cố phá bỏ xiềng xích trên thân. Khi chiến mâu vừa đâm đến cách đỉnh đầu Chân Long chưa đến một thước, thì Bảo Thiên đồ lại một lần nữa phát uy.

Bảo Thiên được pháp tắc hoá thành kia, hai tay nắm lấy chiến mâu của Thiên Đế giữ chặt. Trước ánh mắt kinh ngạc của ba người nơi đây, Bảo Thiên pháp tắc kia nâng đầu gối, hai tay bẻ gẫy đế binh của Thiên Đế.