Đại Bá Chủ

Chương 17: Long Phượng Giai Thoại Ký - Xuôi gia trở mặt, bách tộc đã quên

Chân Long sau khi gặp được sư tôn của Bảo Thiên, hắn mới vỡ lẽ tại sao Bảo Thiên nói nếu sư tôn ấy không cứu được hắn, thì thế gian hết cách. Hoá ra sư tôn của Bảo Thiên chính là tồn tại tiên đế duy nhất Cửu Thiên bấy giờ, Hồng Mông Đế.

“Tiền bối có thể cứu một người sắp chết như ta?” Ngao Bách hướng chính điện, toạ bên trên đế vị, một bóng người chìm trong hỗn độn vân khí mờ ảo. “Có thể” Hồng Mông Đế nói, “Nhưng ngươi phải làm giúp ta một chuyện sau khi trở thành đế” Hồng Mông Đế bổ sung.

“Ta đồng ý” Ngao Bách không chút do dự đồng ý ngay. Nhưng hắn chợt nhận ra có gì không đúng trong lời nói của Hồng Mông Đế. “Sau khi thành đế?” Ngao Bách hướng Hồng Mông Đế nghi hoặc.

“Không sai, ngươi một ngày không thành đế, một ngày không thể rời khỏi đây!” Đế giả trên cao nhìn xuống Ngao Bách bên dưới nói.

“Chân Long sau khi đồng ý với điều kiện của Hồng Mông Đế, đã khổ tu hơn mười ngàn năm, thì hắn nhận được tin dữ!” Nguyễn Thiên nói.

Một vạn năm qua đi, Ngao Bách một lần nữa đặt chân vào long thánh cảnh (tiên vương cảnh). Cũng là bấy giờ hắn nhận được tin Ngao Bạch cùng Ngao Bằng năm đó ở lại chặn hậu cho hắn rời đi, đã bị Thánh Quân gϊếŧ chết ngay sau đó. Thi thể của hai người còn là ở Cửu Trùng Thiên bị treo trước cửa Thánh tộc, Thiên tộc trong hơn ngàn năm, đến khi thối rửa chỉ còn lại xương cốt. Thánh Thiên lại đem số cốt đó đi hầm canh, mời bách tộc Cửu Trùng Thiên cùng dùng.

Phượng tộc cũng là bấy giờ sợ bị liên lụy, đã trở mặt với Long tộc. Thần Hoàng mang theo một đám cao thủ truy quét tàn dư của Long tộc trên khắp Cửu Trùng Thiên, để thể hiện thành kính muốn liên minh cùng Thánh tộc.

Ngao Bách khi biết được tin này từ Bảo Thiên, hắn đã trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Bỏ qua lời hứa với Hồng Mông Đế năm nào, hắn muốn đăng thiên rời khỏi Ngũ Trùng. Trở về Cửu Trùng Thiên để trả mối thù máu ấy, nhưng đã bị Bảo Thiên ngăn cản.

“Tiền bối xin đừng cản ta!” Ngao Bách điên cuồng, trong con ngươi tơ máu chằng chịt. Ở cảnh giới như hắn cũng chỉ có chuyện như này, mới khiến một tiên vương thường ngày kiệm lời trở nên thịnh nộ.

“Ngươi đã quên lời hứa năm xưa với sư tôn của ta rồi ư?” Bảo Thiên một tay nắm lấy đuôi của Chân Long mà nói.

“Đợi ta trở về sẽ thỉnh tội với ngài ấy” nói rồi Chân Long vẫy đuôi hất tay Bảo Thiên ra. Hắn hướng trời cao lao lên, từ miệng hắn mạnh một tiếng ngâm chấn động không gian bên trên, khiến nơi đó vỡ ra thành một vết nứt hư không. Chân Long nhắm đó bay vào.

Bụp.

Bỗng khe nứt đóng lại trong sự khó hiểu của Chân Long.

“Ngươi đi cũng chỉ nộp mạng thôi, Thánh Thiên đều đã đột phá chuẩn tiên đế rồi” Bảo Thiên nói.

Gừ a... Chân Long gào thét, vạn sơn xung quanh hoá thành bình địa, hư không tứ phương vụn vỡ từng mảng. Trăm vạn dặm chung quanh một màu u tối, không sự sống không cái chết, giống như trở lại thời kỳ khai thiên tích địa vậy.

“Dùng cơm thịnh nộ đó của ngươi để hoá thành thực lực đi, chứ đừng dùng nó vào chuyện vô bổ như vầy” nhìn một màn long nộ khủng khϊếp của Chân Long, Bảo Thiên nói. Từ trong tay áo Bảo Thiên, một cuộn đồ bay ra, khi nó mở hẳn ra, bên trong một loại thần bí pháp tắc buông phủ xuống không gian trăm dặm quanh đây.

Chân Long ngạc nhiên nhìn, bức đồ của Bảo Thiên to lớn che kín vạn dặm bình địa do hắn gây ra. Pháp tắc thần bí vừa buông xuống, mọi thứ nơi đây từ sự sống đến không gian, thời gian đều được chữa lành, mà trở về hiện trạng vốn có của chúng trước khi bị Chân Long hủy hoại.

“Đây đây là...!” Ngao Bách ánh mắt ít đi một ít điên cuồng hướng xung quanh khó tin nói ra lời. Cuộn đồ trên không dần thâu nhỏ lại, sau đó lao đến bồng bềnh sau lưng Bảo Thiên. “Đây là chí bảo gì, lại có thể đem trăm vạn dặm hoang tàn phục dựng?” Ngao Bách hướng Bảo Thiên hỏi.

“Đây là bảo đồ thành đạo của ta. Hơn hai trăm vạn năm trước, ta đi khắp Cửu Thiên đem mọi đạo ta thấy hoạ lại trên bức đồ này, dùng nó để cầu đạo. Bấy giờ nó đã là chí bảo cấp tiên đế” Bảo Thiên giải thích.

“Có thể cho ta mượn nó không?” Chân Long một lòng muốn trả thù, nên muốn mượn bức đồ sau lưng Bảo Thiên để trảm Thánh Thiên.

“Ta sẽ cho ngươi mượn, nhưng không phải để ngươi dùng nó đi gϊếŧ Thánh Thiên” Bảo Thiên nói.

“Là cho mượn như nào?” Ngao Bách gấp gáp hỏi.

“Bên trong bảo đồ của ta là một vũ trụ thu nhỏ, nơi này chứa đạo của cả Cửu Thiên được hoạ lại. Ngươi muốn trả thù, có thể vào bên trong bảo đồ, bảo đồ sẽ hoạ ra chính ngươi, đạo của ngươi. Để ngươi chiến đấu với chính mình đến khi nào đột phá tiên đế thì ra. Lúc ấy ngươi đã có thực lực để chém gϊếŧ với Thánh Thiên” Bảo Thiên nói.

Chân Long dù muốn dù không, bấy giờ cũng đã quyết tâm vào bên trong bảo đồ, chém gϊếŧ với bản thân hơn hai trăm vạn năm. Sau khi đột phá tiên đế cảnh, Chân Long thoát ra khỏi bức đồ để tìm Thánh Thiên trả thù. Thì hắn nhận ra, Hồng Mông Đế và Bảo Thiên đã vẫn lạc hơn một vạn năm.

Mà nguyên nhân lại là do Vô Địch Đế, sư đệ của Bảo Thiên phản bội hai người. Hắn liên thủ cùng Thánh Thiên bấy giờ đã là tiên đế cấp, để chém gϊếŧ hai người Bảo Thiên.

Bảo Thiên thần tử đạo tiêu, Hồng Mông Đế vì là tiên đế đầu tiên Cửu Thiên, lại là người có tích lũy vô tận, nên vẫn còn lưu lạc một mảnh vỡ nguyên thần mà Thánh Thiên tìm không ra.

Chân Long bấy giờ còn biết thêm một chuyện, khi ba người Vô Địch Đế, Thánh Đế cùng Thiên Đế kéo đến nơi này vây gϊếŧ hai người Hồng Mông Đế và Bảo Thiên. Chân Hoàng đã đi cùng, sau đó mang hai người Phượng Uyên Nhi cùng Phượng Uyển đi.

Nhưng sau khi trở về tộc, Chân Hoàng đã bắt hai nàng gả vào Thánh tộc. Để vẹn đôi đường, không bị Thánh Thiên truy cứu việc Chân Hoàng mang hai nàng về, càng không để bản thân phải gả vào Thánh tộc, để thêm hổ thẹn với phu quân đã mất, với lời thề sắc son và tình yêu bọn họ từng dành cho nhau. Hai nàng đã chọn tự vẫn, vừa giữ được nghĩa với cha, vừa giữ được tiết cho chồng.

Chân Long ngày hôm đó buồn hận không thôi, nhưng hắn phải kìm nén, vì nếu hắn phát tiết cả Ngũ Trùng Thiên từ một đống hoang tàn, sẽ thêm hoang tàn đổ nát. Dù dì nơi đây cũng còn tộc nhân của Bảo Thiên, hắn đến chết cũng đem đạo của mình bảo vệ lấy cấm khu, con cháu của hắn, để Thánh Thiên không thể tìm ra.

Bấy giờ Chân Long cảm nhận được sự bài xích từ Ngũ Trùng Thiên đối với bản thân hắn, hắn nhận ra giới này không cho phép tồn tại như hắn quân lâm ở đây. “Cũng đúng giới này đã chịu thiệt hại nặng nề sau trận chiến của tiên đế, pháp tắc thiên đạo cũng đã vào cuộc, bài xích tiên đế như ta” Chân Long nói. Bấy giờ hắn đã đăng lâm Lục Trùng Thiên, giành ra hơn hai mươi vạn năm để tế luyện chiến kích của hắn thành đế binh.

Ngày đó cuối cùng cũng đã tới, Chân Long gầm lên một tiếng, cả Cửu Thiên rung chuyển. Âm ba không mang theo sát ý nhưng lại đánh thức sự sợ hãi ngủ quên đã lâu, của vô số tồn tại cấm kỵ trên khắp Cửu Thiên.

“Chân Long” Thánh Đế cùng Thiên Đế hơn chục vạn năm nhắm mắt suy diễn về Chân Long, nhưng cũng suy diễn không ra hắn đã chết hay vẫn sống.

Mà hôm nay, tiếng gầm kia đã đánh thức bọn họ cùng bách tộc trở về sau cơn trầm miên đã lâu. Hai người nhận ra, đây là cố tình để Cửu Thiên đều biết, Chân Long không những không chết, còn đã đột phá tiên đế cảnh.

Hôm nay cùng cấp thanh toán món nợ năm xưa.

Chân Long sau khi gầm lớn, hắn một đường xông lên xuyên phá qua Thất Trùng Thiên, đạp chân một cái đã rời khỏi Bát Trùng Thiên. Mỗi tu sĩ ở tiên đế cảnh đều đã dễ dàng đi lại giữa các tầng trời, nếu bọn họ muốn có thể rời khỏi cả Cửu Thiên chỉ với một bước chân.

Chân Long đăng lâm Cửu Trùng, bách tộc bấy giờ quỳ rạp trên đất khó thể nhúc nhích, hình thần muốn quỳ lại tối thượng đại năng kia. Dưới uy áp của tiên đế bọn họ sớm đã chết, bấy giờ Chân Long cũng chỉ là thị uy, không muốn sát sinh. Nếu muốn, tiên đế một ý niệm đem toàn bộ sinh linh Cửu Trùng miễu sát, đem một vùng trời này chấn nát.

“Ra vực ngoại chém gϊếŧ!” Thánh Đế quát. Ở nơi này có tộc nhân của hắn, nên hắn không muốn chém gϊếŧ với Chân Long ở nơi này. Thánh Đế cùng Thiên Đế khẽ động, hình thần lập tức xuất hiện ngoài Cửu Thiên, bên ngoài Cửu Thiên gọi là vực ngoại, nơi đây mới được gọi là vũ trụ thật sự.

Chân Long bấy giờ muốn gϊếŧ nhất là hai người nên tạm thời bỏ qua cho tộc nhân bọn họ, mà xông ra vực ngoại cùng hai người chém gϊếŧ.

“Chân Long, nếu ngươi chưa chết thì hôm nay sẽ chết” Thánh Đế âm lãnh vô tình lạnh lùng câu nói hướng Chân Long trước mặt. Bên cạnh, Thiên Đế cũng lên tiếng: “Ngao Bạch và Ngao Bằng cuối cùng cũng sắp được gặp ca ca.”

“Phí lời hôm nay ngươi sống thì ta chết!” Chân Long gầm lớn, phát tiết cơn thịnh nộ hắn đã đè nén hơn trăm vạn năm qua. Vô số xác sao vực ngoại bị khí tức của hắn chấn nát, đến bụi phấn cũng không còn mà để lại.

Chân Long uốn người lao đến hai người Thánh Đế cùng Thiên Đế.

Cơ thể khổng lồ của hắn đi đến đâu hư không sụp lún, đổ nát đến đó. Hắn như muốn ép sụp càn khôn vực ngoại nơi đây.

Không gian sau khi nứt vỡ, sẽ lộ ra một không gian khác bên trong vết nứt, bấy giờ không gian ấy trước áp bách từ Chân Long cũng đổ nát theo, từng mảng không gian lộ ra, là từng mảng không gian bị chấn nát.

Thánh Thiên hai người cũng không chịu thua, bọn họ biến lớn ngang với Chân Long.

Bấy giờ không gian tỷ dặm quanh đây đã không còn chịu nổi sức nặng của ba người, mà trực tiếp vỡ vụn thành từng mảng.

Không gian này vỡ đi lại xuất hiện không gian khác, rồi lại vỡ đi xuất hiện không gian khác, lập đi lập lại vô số lần.

Thánh Đế vung quyền đón đánh chảo quyết của Chân Long.

Chảo quyết của Chân Long một đường đi đã kéo dài vô số vết rách không gian, đến lúc va chạm với quyền ấn của Thánh Đế thì không gian vang lên liên hồi bạo động dữ dội.

Uynh Uynh...

Dư chấn từ đòn đánh của hai người khuếch tán trăm tỷ dặm, đến không gian vốn có thể phục hồi lại sau khi bị rách, cũng không thể lành lại được nữa.

Cửu Thiên rung lên từng hồi, dù giới này có đại đạo pháp tắc che chở cũng cảm nhận được dư chấn từ chiến trường của ba người truyền đến.

Mọi người biết nơi ấy là chiến trường đế cấp, muốn cũng chẳng thể nhìn thấy được. Ví như Chu Như Phùng, Kỳ Nhiên, Chân Hoàng, Thiên Hồ bấy giờ đều là chuẩn tiên đế cảnh, cũng chỉ có thể nhìn thấy nơi xa mờ ảo chiến trường.

Thiên Đế trên tay hoá ra một thanh chiến mâu, đây là đế binh của hắn. Lưỡi mâu sắt bén được phủ lên trăm tầng hào quang phù ấn, hướng Chân Long đâm đến.

Chân Long lượn người tránh né, trải dài theo cơ thể hắn, ty tỷ chấm sáng xuất hiện.

Ty tỷ chấm sáng là ty tỷ thế giới được thai nghén từ pháp tắc chi lực, mỗi một thế giới đều có một quá trình hình thành, một lịch sử riêng. Đương nhiên cũng có sinh linh, phản vật chất, pháp tắc của riêng nó.

Nhưng bấy giờ, toàn bộ thế giới trên cơ thể Chân Long, như đã đi đến điểm cuối mà đồng loạt rực cháy.

Những thế giới đó hoá thành ty tỷ quả cầu pháp tắc.

Ty tỷ pháp tắc thế giới cầu hướng hai người Thánh Thiên nhấn chìm bên trong, mà tứ cực phong bế sát kích.