Đại Bá Chủ

Chương 16: Long Phượng Giai Thoại Ký - Biến cố

Sau khi Long tộc cùng Phượng tộc liên hôn, tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp Cửu Thiên. Long Phượng liên hôn đã mở ra một tư tưởng sùng kính cho bách tộc. Trăm vạn năm hơn, bách tộc khắp Cửu Thiên lấy Long Phượng làm kiểu mẫu cho phong tục cưới hỏi, cho những nghi thức sắc phong trong tộc.

Thấy được tác dụng to lớn sau liên hôn Long Phượng, Thánh tộc ngày càng ganh ghét Long tộc. Cùng với Thiên tộc liên thủ, phát động cuộc chiến Thánh Thiên Long trong hơn trăm vạn năm. Trong khoảng thời gian đó, vô số tộc nhân cả ba tộc ngã xuống, máu đổ thành sông, thây chất thành núi.

Trận chiến năm đó, Thánh Thiên liên thủ đánh vào Long tộc, Long tộc thất thủ một đường lưu vong đến Ngũ Trùng Thiên, nhưng vẫn bị Thánh Thiên cử người truy gϊếŧ. Ngao Bạch cùng Ngao Bằng quyết ở lại chặn hậu, để Chân Long cùng hai người thê tử của họ chạy thoát.

“Ngao Bạch” Phượng Uyên Nhi hướng Ngao Bạch nơi xa nghênh địch mà gọi lớn. “Phu quân” Phượng Uyển rơi lệ nhìn bóng lưng Ngao Bằng dần khuất xa. Chân Long dẫn theo hai nàng bỏ chạy, “Ta tin hai đệ ấy nhất định sẽ không sao đâu” Chân Long hướng hai nàng an ủi.

Thân là huynh trưởng lại phải bỏ lại đệ đệ mà chạy thoát, khiến Thiên Hạ Đệ Nhất như hắn khốn giận không thôi.

“Ca, chúng ta phải đi đâu?” Phượng Uyên Nhi hướng Chân Long hỏi.

“Đi...” Chân Long còn chưa nói hết câu, trước mặt hắn xuất hiện hai ba thân ảnh chặn lại bọn họ.

“Các ngươi là...?”

“Đến lấy mạng ngươi!” Một tên lên tiếng. Ba người trên người khoác một tầng chiến y, tay cầm đại đao hướng Chân Long ba người sát ý.

“Hừ... Bằng các ngươi thực lực” Chân Long hừ lạnh, hắn đứng chắn trước hai nàng thê tử của đệ đệ mình mà nói.

Lòng bàn tay Chân Long hoá thành chảo ấn, hắn lăng không bứt tốc đến tên chính giữa đám người trước mặt hắn. “Ngao Bách, ta biết ngươi bây giờ chân huyết cạn kiệt, không cần chống cự vô ích làm gì đầu hàng đi, bọn ta cho ngươi chết được toàn thây” tên ở giữa tay trái đón đỡ lấy chảo ấn của Chân Long, tay phải nhất đồ đao hướng cổ Chân Long chặt xuống mà nói.

“Ca” Phượng Uyển và Phượng Uyên Nhi kinh hãi hướng Chân Long gọi lớn. Tiếng kim loại va vào nhau, nhất thời con ngươi của tên kia cô đúc lại. Đồ đao của hắn đã chặt vào cổ Chân Long, nhưng lại như va phải vào kim loại mà nẩy ra kêu thành tiếng.

“Sao có thể?”

Bụp, Chân Long phản kích, tên kia bị văng xa về sao lõm vào sườn núi, trên ngực hắn còn in rõ một quyền của Chân Long khi nãy. Phụt, hắn phun ra một ngụm máu rồi hướng Chân Long ánh mắt câm phẫn: “Gϊếŧ hắn cho ta.”

Hai tên còn lại nghe thế cũng động thủ, tên bên trái hai tay nâng cao đồ đao, đồ đao của hắn được vô số kí hiệu thần bí quấn quanh, bỗng chốc hoá thành khổng lồ hướng đỉnh đầu Chân Long bổ xuống.

Chân Long tránh thoát lui về sau, động tác nhanh nhạy mang theo Phượng Uyển cùng Phượng Uyên Nhi trốn đi. “Chạy đi đâu!” Tên bên phải nhất lên đồ đao, hướng Chân Long bỏ chạy quẹt ra một đạo đao khí tấn công ba người.

Khi đao khí chỉ cách ba người họ chưa đến một thước, Chân Long hai tay hai nàng, chân đạp mạnh vào hư không phía trước mà tránh sang bên, né thoát công kích. Hư không nơi Chân Long đạp vào tránh thoát đã vỡ ra, đao khí cũng chui vào bên trong vết rách không gian đó, sau khi vết nứt lành lại đao khí của tên kia cũng mất biệt.

Ba tên do Thánh Thiên cử đến đã đuổi kịp ba người Chân Long, bọn họ vây quanh ba người, tạo thành một vòng tròn bên dưới ba người.

“Khốn Long Trận.”

Bên dưới vòng tròn do phù văn ngưng tụ thành, vô số xích thần từ trong đó lao ra khoá lấy Chân Long ở giữa. “Thả ta ra” Phượng Uyên Nhi và Phượng Uyển bị một chiếc l*иg chim bắt lại, chiếc l*иg là pháp bảo của ba tên Thánh Thiên. Chiếc l*иg hoá lớn thâu hai nàng vào trong, rồi dần thu nhỏ, cho đến khi bằng với một chiếc l*иg chim bình thường mà được một tên cầm trên tay.

“Thả hai nàng ra” Chân Long hướng tên đang cầm chiếc l*иg nhốt hai người Phượng Uyển cùng Phượng Uyên Nhi quát.

“Hừ thân mình còn lo chưa xong, muốn anh hùng cứu mỹ nhân?” Tên ban nãy vung đao lên cổ Chân Long nói. Hắn hướng trận pháp niệm pháp, thi triển trận pháp ăn mòn lấy Chân Long bên trong.

Gừ a, Chân Long tức giận, hắn đã cạn kiệt chân huyết, một thân tu vi long thánh đã tiêu hao sạch trong 2 ngàn năm đối đầu với Thánh Quân và Thiên Quân, bấy giờ chỉ còn chút hơi tàn lại gặp Khốn Long Trận năm xưa vây khốn. Hắn cảm nhận được cơn đau tận linh hồn truyền đến, do linh lực, nhục thân cùng nguyên thần cùng lúc bị trận pháp đυ.c đẽo.

“Hừ sau hôm nay Long tộc chỉ còn là quá khứ” tên cầm chiếc l*иg nhốt hai nàng Phượng Uyển cùng Phượng Uyên Nhi lên tiếng. “Xin hãy tha cho ca ca của ta” Phượng Uyên Nhi bên trong l*иg hướng đám người vang nài.

“Yên tâm đi, lát bọn ta sẽ không để hai nàng đau đớn như hắn mà chết đâu.”

“Bọn ta sẽ để hai nàng sung sướиɠ đến chết, ha ha!” Tên từng chém ra đao khí lên tiếng cười to nói. “Ý tưởng không tồi nha” tên thủ lĩnh nói. “Gư a” Chân Long trong trận nghe được những lời này mà điên cuồng gào thét, còn là muốn ngay lập tức phá toái gông xiềng trên thân.

Nhìn lấy Chân Long trong trận điên cuồng như vậy, tên thủ lĩnh hướng hai người kia nói:

“Hay là ngay bây giờ, ngay tại đây, ba người chúng ta để hai nàng ta sung sướиɠ trước mặt Chân Long nhỉ?”

Hai tên kia ngây ra, rồi bất giác cười to đầy sảng khoái. “Được, được bây giờ làm luôn đi” tên từng chém ra đao khí hướng hai nàng trong cái l*иg nói.

“Không!” Phượng Uyên Nhi cùng Phượng Uyển sợ hãi lùi về sau, hai nàng thà chết không chịu nhục. Vừa lúc hai nàng định tự bạo, thì bị một nguồn linh lực như hai con rắn quấn lấy, mà toàn thân hai nàng triệt để bị phong cấm linh lực cùng động tác.

“Không, không cử động được!?” Phượng Uyển khó khăn khi bị con rắn trong l*иg quấn chặt, yếu ớt lên tiếng.

“Dù hai người có chết, cũng phải toàn thây. Đối với bọn ta chết tươi hay chưa chết, miễn là mỹ nhân đều thưởng thức được cả!” Tên thủ lĩnh nói.

“Khốn kiếp” Chân Long phẫn nộ hét to.

“Bắt đầu đi, ta đã nóng lòng muốn nếm thử hai nàng rồi!” Tên cầm chiếc l*иg nói, hắn đưa mặt sát lại gần cái l*иg, dùng lưỡi liếʍ mép thèm thuồng nhìn hai nàng bên trong.

“Nếm ngươi trước vậy” Hắn đưa tay vào trong hướng Phượng Uyên Nhi, nàng nhắm chặt mắt mà rơi lệ, “Ta phụ phu quân chàng!” Dù nàng muốn tự sát, nhưng chỉ cần loé lên ý định ấy, thì cả cơ thể lại không nghe theo ý định của nàng nữa.

“Không...!” Chân Long trừng mắt gào lớn. Một thân hắn loang lổ vết máu, nhưng trong hắn lại bùng lên cỗ lực lượng lạ thường khiến tên thủ lĩnh cùng tên còn lại trong ba người đưa mắt nhìn. Nhưng rồi cỗ lực lượng ấy của Chân Long cũng vụt tắt, hắn giờ như ngọn đèn trước gió, thậm chí còn thảm hơn gấp trăm vạn lần, bởi vì hắn đang dần chết mòn từ trong ra ngoài.

“Hừ còn tưởng hắn có thể vùng vẫy khỏi trận, xem ra ta đánh giá cao năng lực tuyệt cảnh của hắn rồi!” Tên thủ lĩnh nói, rồi hắn đưa mắt nhìn tên đang cầm chiếc l*иg mà chờ mong ánh mắt.

Thời khắc bàn tay của tên ấy sắp chạm được vào Phượng Uyên Nhi, thì một đạo âm trầm bỗng vang lên làm cho tứ cực rung chuyển, khiến mọi người chú ý.

“Thả người.”

“Kẻ nào dám cắt ngang chuyện tốt của bọn ta?” Tên cầm chiếc l*иg tức giận hét lớn, nhưng khi hắn nhìn thấy người được cho là chủ nhân của giọng nói kia, thì bỗng im bặt lại.

Sáu người nơi đây cùng nhìn lên cao, bên trên không trung, một người thần bí, gương mặt bọn họ không thể nào nhìn rõ, mọi người chỉ thấy đôi mắt của người thần bí này, con ngươi trong bóng như ngọc thạch lại vô cùng thâm thúy. Mái tóc dài đen nhánh cùng phục y màu đen không gió mà bay. Người này đứng ở đó nhưng lại tựa như đứng ngoài mảnh càn khôn này, hơn hết khi nhìn vào hắn lại khiến mọi người cảm thấy áp bách khó tả.

“Tiền bối người là ai?” Ba người Thánh Thiên hướng người thần bí lễ phép hành lễ hỏi.

Bọn họ trong lòng không dám bất kính với vị đại năng như vầy, hơn hết là ba người bọn họ đều có cảnh giới tương đương chân tiên, lại không nhìn thấu được người thần bí trước mắt, thì chỉ có hai khả năng ở đây. Một là người này không có tu vi, hai người này quá đã cao hơn bọn họ về cảnh giới. Nhưng dưới tình hình hiện tại, có thể chìm trong hỗn độn, cảm giác cao cao tại thượng của người này khiến bọn họ tin chắc khả năng thứ hai.

“Còn không thả người” Người thần bí lên tiếng, âm sắc không buồn không vui, không thể hiện được thái độ của lời nói. Nhưng khi người này thốt ra câu nói lại khiến thiên địa rung lên từng hồi, như tạo nhịp điệu nhấn nhá cho âm sắc vô hồn kia của hắn.

Ba người Thánh Thiên cũng vì vậy mà rùng mình, thoái lui. Từng đợt thiên địa rung chuyển khiến bọn họ nhận ra âm sắc mất kiên nhẫn của người thần bí. “Thả, nhưng tiền bối có biết bọn ta là ai không, phía sau bọn ta có Thánh Quân cùng Thiên Quân chống lưng, nếu hôm nay người gϊếŧ bọn ta thì ấn ký trên người bọn ta sẽ khắc lên người tiền bối, dù tiền bối người ở đâu cũng không thoát khỏi Thánh Thiên đuổi gϊếŧ"”tên thủ lĩnh đám người nói.

“Các người là người của Thánh Thiên tộc à?” Người thần bí hỏi.

“Không sai” tên thủ lĩnh nói, hai tên còn lại cũng gật đầu phụ hoạ. Bọn họ nghĩ tiền bối trước mặt bọn họ đã kiên dè chống lưng của bọn họ. Nhưng hành động tiếp theo của người thần bí khiến bọn họ khϊếp đãm thần hồn.

Chỉ thấy từ người thần bí một cỗ uy áp hướng đám người, hoá thành một bàn tay to lớn phủ cả sơn thủy bên dưới, trấn áp lấy bọn người. A trước bàn tay dần hạ xuống bọn họ như muốn thần phục mà không thể nhúc nhích. Bàn tay dần hạ xuống vô số ngọn núi xung quanh hoá thành bụi phấn bay đi, sông ngòi ao bể bên dưới thì cạn đi thấy cả đáy.

Tên trên tay cầm chiếc l*иg giam hai nàng Phượng Uyên Nhi, vì rung sợ mà để cái l*иg trượt khỏi tay. Khốn Long Trận khoá chặt Chân Long cũng bị uy áp từ bàn tay chấn nát. Chân Long gắng lấy hơi tàn lao đến nắm chặt lấy chiếc l*иg giam giữ hai nàng, mà cậy cửa thả hai nàng ra, rồi hắn quay ra đất cạn kiệt như muốn tan biến khỏi thiên địa.

“Ca” Hai nàng lo lắng đỡ lấy Chân Long, cơ thể hắn từng hạt li ti bay lên như tiên vụ. Cơ thể hắn bắt đầu phân giải "bảo trọng" Chân Long hướng hai nàng, nói rồi hai tay hắn buông lơi, đôi mi nhắm lại

“Không ca” hai nàng ôm lấy Chân Long nước mắt hai hàng không ngừng tuôn rơi, xúc động lời nói.

Bấy giờ ba tên Thánh Thiên phái đến truy sát ba người Chân Long, dưới bàn tay uy áp đến cặn cũng không còn xót lại. Bàn tay kia hướng tất cả mọi người trấn áp xuống, nhưng chỉ gây sát thương với ba tên kia, còn Ngao Bách cùng hai nàng thì không.

“Tiền bối, xin cứu lấy ca ta!” Phượng Uyên Nhi hướng người thần bí trên cao cầu xin. “Ta còn tưởng hai ngươi là đạo lữ của hắn” người thần bí nói, hắn từ đầu ngón tay xuất một giọt máu hướng Chân Long nằm giữa hai nàng thâm nhập.

“Tiền bối?” Hai nàng khó hiểu người thần bí hành động. “Một giọt chân huyết của ta có thể giúp hắn kéo dài hơi tàn, để đưa hắn đến trước mặt sư tôn của ta, chứ ta không có cách nào cứu lấy hắn” người thần bí nói.

“Cho hỏi tôn tánh đại danh của tiền bối?” Chân Long sau khi được chân huyết của người thần bí đi vào cơ thể, hắn đã mở mắt, dù cho không thoát nguy kịch tình cảnh, hắn cũng cố gắng mở miệng hỏi tên ân nhân của mình.

“Dưỡng thương cho tốt, nếu sư tôn của ta còn không cứu được ngươi thì thế gian này hết cách” người thần bí quay đi nói vọng lại.

“Tôn tánh đại danh của tiền bối?” Chân Long thổ huyết sau khi nói ra lời này.

Người thần bí cũng là hết cách với Chân Long mà quay lại cho hắn thêm một giọt chân huyết của mình.

Chân Long sau khi dung nhập thêm một giọt chân huyết của người thần bí, lại mở miệng muốn hỏi nhưng người thần bí đã nói trước: "Bản toạ tự Bảo Thiên."