“Lại là gì nữa đây!?” Một cơn rung chuyển dữ dội khiến mọi người nơi đây mất đi thăng bằng, mà ngã quay ra đất. “Nhìn kìa ngọn núi đó... Hình như đang chuyển động!” Một người nói. Cả một toà sơn khủng lồ chắn trước mặt mọi người đang kịch liệt rung chuyển, những cơn địa chấn bắt nguồn từ nó mà ra.
Bấy giờ toà sơn rung chuyển dẫn đến cát bay đá chạy mù mịt, vô số tảng đá lớn theo đó mà tróc ra.
“Nguy hiểm” Ngao Bạch di thuấn đến cạnh Phượng Uyên Nhi, hắn tạo ra kết giới bằng linh lực che chở lấy nàng bên trong. Ngao Bằng cũng dựng lên phòng hộ bảo vệ lấy Phượng Uyển. Thần Hoàng lại là đem tộc nhân mình bao bộc bên trong màn chắn lão tạo thành.
Kỳ Nhiên, bước lên đứng chắn trước mặt Chu Như Phùng đang đỡ Hồ Thiên lên phía sau. Sau lưng hắn xuất hiện một con kỳ lân với lớp vảy màu tím, pháp tướng đó của hắn há to chiếc miệng như chậu máu của nó gầm lên một tiếng, mạnh mẽ hướng cát đá lao đến, mạnh bạo âm thanh đem vô số tảng đá chấn nát thành bột mịn.
Mọi người cũng là vì vậy bất ngờ, quay sang nhìn Kỳ Nhiên hắn động tác, lại dứt khoác tấn công chứ không phòng thủ.
Âm ba qua đi, chỉ còn lại bụi bặm tứ tung trong không trung. Kỳ Nhiên xoay người lại, hướng Chu Như Phùng và Hồ Thiên phía sau lên tiếng, pháp tướng của hắn cũng chợt loé lên mà tan biến:
“Hai người không sao chứ?”
“Hai ta không sao, chỉ là Hồ Thiên nhìn như người mất hồn vậy, gọi thế nào cũng không có phản ứng!” Chu Như Phùng đang đỡ lấy Hồ Thiên, nàng hướng Kỳ Nhiên nói.
“Đây... Đây là...!”
Thần Hoàng cùng tộc nhân bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt. Sau khi lớp bụi dần tan đi, một cái đầu của một con hung thú nào đó dần hiện ra, nó to lớn tựa như toà sơn lúc nãy chắn nơi này.
A... Có người la lên, mọi người bất ngờ nhìn lấy hắn, nhưng rồi vô số người trong tộc nhân của Thần Hoàng cũng cùng chung cảm giác giống hắn, bọn họ đau nhứt hai mắt, mà ôm nó la lên rồi quỳ bệt ra đất. “Có chuyện gì?” Thần Hoàng ngạc nhiên một màn hỏi đám người trên đất kêu gào.
“Do tu vi không đủ, đã nhìn vào con mắt của Huyền Vũ bị thần mang đăm vào mắt dẫn đến tình cảnh như bây giờ” Ngao Bạch nói. Hắn còn đang một tay che lấy hai mắt của Phượng Uyên Nhi, tránh cho nàng ngoài ý muốn bị thần mang trong con ngươi hung thú trước mặt làm bị thương.
Ngao Bằng một tay che lấy mắt Phượng Uyển, một tay chỉ con hung thú trước mắt chửi: “Thâu lại thần mang của ngươi, nếu không ta chém ngươi.”
Huyền Vũ vẫn vênh váo bên trên, không thèm ngó ngàng gì đến Ngao Bằng, khiến hắn bất mãn: “Hừ, nếu không phải ta đang bảo vệ Phượng Uyển, thì sẽ tẩn ngươi ra trò!”
“Đệ định đánh chó không nể mặt chủ sao?” Bên trên đầu cự hung phát ra tiếng nói, âm lãnh khiến mọi người cảm thấy có chút quen thuộc. Ví như Thiên Hồ, nàng đang thất thần, khi nghe được tiếng nói ấy, trong con ngươi có thần trở lại: “Tiếng của Chân Long!”
“Ồ, ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh” Kỳ Nhiên đang nhìn lên cự quy, khi nghe được Thiên Hồ lên tiếng cũng đưa mắt nhìn sang mà nói.
“Huyền Vũ cũng là hung thú thượng cổ, nhưng đã tuyệt chủng sau trận chiến tranh đế 2 ngàn năm trước, sao giờ lại xuất hiện ở đây?” Thần Hoàng vừa chữa trị cho đám người trong tộc, vừa liếc sang nhìn Huyền Vũ mà thắc mắc nói. “Khoan đã, tiếng vừa nãy... Là của Chân Long. Vậy còn Huyền Vũ này là sủng vật của hắn à!” Thần Hoàng nói.
“Không sai, nó là toạ kỵ của đại ca con” Ngao Bạch nói với lão. “Thâu Huyền Vũ làm toạ kỵ, chuyện này...!” Lão Thần Hoàng cảm thán nói. “Cũng thường thôi, để sao này ta thâu một con kỳ lân làm toạ kỵ cho cha xem” Ngao Bằng nói, rồi đưa mắt nhìn Kỳ Nhiên đầy ẩn ý.
Như Phùng cùng Thiên Hồ cũng hiểu Ngao Bằng đang giễu cợt Kỳ Nhiên, mà trong lòng bọn họ cũng khó chịu thay, “Tên này thật là đáng ghét!” Hồ Thiên nói nhỏ với Như Phùng, nàng cũng gật đầu biểu thị đồng tình.
“Bằng ngươi, chưa đủ thực lực” Kỳ Nhiên không tức không giận, mắt hắn vẫn nhìn Huyền Vũ mà đáp lời Ngao Bằng. Mọi người ở đây đều là bất ngờ với lời nói không kiên dè của hắn. “Chắc là nãy giờ xảy ra nhiều chuyện chấn động quá, khiến đầu óc hắn có vấn đề nên...!” Thiên Hồ hướng Ngao Bằng giải thích, “Ta không nghĩ vậy đâu” Ngao Bằng không để nàng nói hết mà nhìn vào Kỳ Nhiên nói.
Thấy Ngao Bằng tỏ thái độ, mọi người ở đây cũng là không hẹn mà cùng nhìn Kỳ Nhiên bộ dáng. Kỳ Nhiên vẫn ngước nhìn đầu Huyền Vũ thú bên trên, hai tay chấp sau lưng, bảo y không gió mà bay, một thân khí chất xuất trần, khiến người nhìn vào có cảm giác không thể ngang hàng. Khác xa lúc hắn còn lây lất ngoài cửa lớn Long tộc, “Đây, sao ta thấy hắn khác quá!”
Ngao Bằng không vừa ý thái độ của Kỳ Nhiên đối với hắn, nhưng hắn cũng không muốn so đo thêm với Kỳ Nhiên mà chỉ hừ lạnh bỏ qua.
“Chắc là ngươi không vui khi thấy Huyền Vũ còn sống nhỉ?” Chân Long truyền ra lời nói. Mọi người lại một cơn kinh ngạc, đầy thắc mắc, hướng Kỳ Nhiên ánh mắt chờ mong.
“Năm đó Kỳ Lân tộc và Huyền Vũ tộc, hai tộc chém gϊếŧ 1 ngàn năm để tranh giành lãnh địa. Kỳ Lân tộc tử thương vô số, Huyền Vũ vương, thủ lĩnh Huyền Vũ tộc năm đó còn gϊếŧ đi thê tử hắn, hắn năm đó nổi điên lên một mình đồ hết Huyền Vũ tộc, bất quá với Huyền Vũ vương vẫn bại, dẫn đến cha hắn phải đồng quy vô tận với Huyền Vũ vương” Ngao Bạch hướng mọi người nói.
“Còn có chuyện này sao?” Mọi người kinh ngạc một màn thuyết của Ngao Bạch, cảm thán nói.
“Hèn gì hắn lại kích động khi nhìn thấy con Huyền Vũ này” Thiên Hồ nói. “Kỳ Nhiên” Chu Như Phùng hướng Kỳ Nhiên gọi, hắn giờ vẫn chăm mắt nhìn con Huyền Vũ thú trước mắt mà không nghe thấy nàng gọi.
“Chân Long, có thể tặng nó cho ta được không?” Kỳ Nhiên truyền đi lời nói, hướng Chân Long bên trên đầu Huyền Vũ nói.
“Ngươi đoán xem?” Chân Long nói.
“Vậy thì 1 ngàn năm sau ta sẽ đến cướp” Kỳ Nhiên nói.
“Lại nói 1 ngàn năm trở lại cướp, bây giờ nói ra lời này sợ rằng không còn mạng để rời khỏi đây!” Hồ Thiên hướng Kỳ Nhiên nói. “Kỳ Nhiên, ngươi chớ có mắc thêm sai lầm!” Ngao Bạch lên tiếng.
Ha ha. Chân Long cười to, hướng Kỳ Nhiên bên dưới con đường mà nói:
“Huyền Vũ này cũng chỉ là khôi lỗi, đã không còn nguyên thần, ngươi há lại vì một khôi lỗi mà làm mất hoà khí hai tộc?”
“Khôi lỗi!?” Không riêng Kỳ Nhiên mà bất cứ một ai ở đây cũng nghi ngờ lời nói của Chân Long.
“Không sai, nó là khôi lỗi toạ kỵ của ca ta, ngoài ca ta nó không nghe lời một ai khác” Ngao Bạch nói.
“Nếu đã đến Long tộc ta thì mời lên đây làm vài chén rượu cùng bản toạ” Chân Long bên trên đầu Huyền Vũ truyền xuống đám người lời nói. Ngao Bạch và Ngao Bằng cũng thả tay khỏi mắt hai nàng trong lòng họ ra. Con hung thú trước mắt đã thâu lại thần mang, mọi người đã có thể nhìn vào mắt nó.
“Thì ra là vậy, ta luôn cảm giác không đúng lắm khi nhìn vào nó, hoá ra nó là một khôi lỗi!” Thần Hoàng cảm thán.
“Dù dì đây cũng là toạ kỵ của Chân Long, ngươi không thể trước mặt chủ nó đòi gϊếŧ nó được!” Hồ Thiên chạy đến bên ngăn cản Kỳ Nhiên, giọng khuyên ngăn nói. Kỳ Nhiên nhìn nàng, rồi bật người lên, rồi đáp xuống đầu Huyền Vũ, mọi người cũng là theo sau hắn nhảy lên.
Ngao Bạch sau khi đặt chân lên đầu Huyền Vũ cũng thả Phượng Uyên Nhi trên tay xuống. “Đó là?” Phượng Uyên Nhi nhìn lên phía trước đối diện, cao trên chín bậc thang, bảo toạ uy nghi, đằng sau nó một thanh chiến kích to lớn được vô số xích sắt quấn lấy. Một nam tử bảo y màu trắng xám, nghiêng người lười biếng chống một bên đầu, chễm chệ ngồi trên bảo toạ đó.
“Thần Hoàng, Phượng tộc gặp qua Chân Long” Lão khôm người, chấp hai tay đưa về trước cung kính lấy nam tử lời nói. Mọi người cũng là chợt nhận ra nam tử kia chính là Chân Long, cũng cung kính bái phỏng. Huyền Vũ là toạ kỵ của Chân Long, có thể ngồi trên đầu toạ kỵ của Chân Long thì còn ai ngoài Chân Long.
“Phượng tộc, Phượng Uyên Nhi gặp qua Chân Long.”
“Phượng tộc, Phượng Uyển gặp qua Chân Long.”
“Kỳ Lân tộc, Kỳ Nhiên gặp qua Chân Long.”
“Chu Tước tộc, Chu Như Phùng gặp qua Chân Long.”
“Hồ tộc Hồ Thiên gặp qua Chân Long.”
“Ca.”
“Miễn lễ” Chân Long phất tay lười biếng nói.
“Nghe uy danh của Chân Long đã lâu, nay...”
“Nay đến muốn ta gọi ngươi bằng cha à?” Chân Long bên trên bảo toạ đưa mắt nhìn xuống Thần Hoàng bên dưới. “Không dám, không dám” lão cúi thấp đầu hướng Chân Long bên trên bảo toạ nói.
“Hừ, vậy gả hai nàng ta cho hai người đệ đệ của ta là ý gì đây?” Chân Long nói.
“Ta chỉ là muốn tác hợp cho nhi nữ với hai vị phu quân trong lòng bọn nó mà thôi, chỉ là ngồi xuôi với Chân Long người, chứ không có ý gì khác ở đây!” Thần Hoàng nói.
“Đúng rồi ca, không có ý gì khác” Ngao Bằng hướng Chân Long bên trên bảo toạ lên tiếng nói.
“Ta nhổ vào, đưa hai người gán vào tộc ta, đệ nghĩ là đơn giản à?” Chân Long nói.
“Ca, ta biết huynh nghi ngờ hai nàng được nhạc phụ cài làm nội gián ở Long tộc ta, nhưng ta có thể lấy tính mạng mình ra bảo đảm, hai nàng tuyệt đối trong sạch” Ngao Bạch nói.
“Hừ chưa gì đã gọi hắn là cha, ngươi cũng nhanh quá đó!”
“Ca, ta cũng bảo đảm nhạc phụ ngoài ý muốn liên hôn với Long tộc để gia tăng địa vị thì không còn mục đích gì khác” Ngao Bằng nói.
Thần Hoàng cũng là đến cười khổ với thằng con rể thẳng tính của mình.
“Hừ, vậy nếu ta không đồng ý...!”
“Huynh đã nói huynh không đồng ý nhưng cũng không cản, nhớ không?” Ngao Bạch không để Chân Long nói hết câu đã lên tiếng chen ngang.
“Nhớ” Chân Long nặng nề nói ra lời này. Hắn lúc ấy buồn quản nên nói thế, mà thành vũ khí để Ngao Bạch chặn họng hắn.
“Chân Long đại nhân, chỗ ta có một phần lễ, cuối ngày sẽ biếu lên cho người” Thần Hoàng chấp tay hướng Chân Long nói.
“Là lễ gì?” Chân Long tò mò.
“Đảm bảo sau khi hai nàng gả cho Ngao Bạch và Ngao Bằng, ta sẽ biếu lễ.”
“Ngươi bàn điều kiện với ta kiểu đó?”
“Đảm bảo lễ đủ khiến Chân Long người hài lòng.”
“Hừ đổi hai đứa em lấy lễ của ngươi, đáng sao?” Chân Long nói.
“Ca, sao huynh lại nói thế, ta và nàng vừa gặp đã thương, nguyện đời này viết nên giai thoại, đến chết cũng không rời. Huynh nên vui mừng cho bọn đệ mới phải!” Ngao Bạch nói rồi, choàng một tay qua eo thon của Phượng Uyên Nhi, tay còn lại hắn nắm lấy tay nàng, cuối cùng đặt môi mình lên môi Phượng Uyên Nhi trước mặt bao người ở đây, mà hôn nhau thắm thiết.
Chân Long nhìn đến ngứa cả mắt, chán ghét nói: “Để hai nàng gả cho hai ngươi sẽ ảnh hưởng đến tâm tình các ngươi khi khai đao!”
“Không hề, ta còn rút đao nhanh hơn để còn được về nhà với nương tử nữa là” Ngao Bằng bắt chước Ngao Bạch dạy dỗ Phượng Uyển bướng bỉnh bằng hành động của mình.
“Oẹ, biến giùm ta!” Chân Long nôn mửa trong lòng, khó chịu nói: “Về phòng mà ôm ấp...”
“Ha ha đã như vậy rồi, chúng ta tổ chức hôn lễ cho bọn họ luôn nhé” Thần Hoàng nói.
“Ta không giỏi bày trò, ngươi diễn lẹ rồi đưa lễ cho ta” Chân Long lười biến phất tay nói.
“Được rồi chư vị” Thần Hoàng đứng ở giữa bên dưới bảo toạ gian rộng hai tay lên tiếng.
“Ba vị” Kỳ Nhiên hướng Thần Hoàng nói.
“Ừ thì ba vị” Thần Hoàng nói. Vì khi nãy trăm người hắn mời chết cả, còn mỗi ba người Kỳ Nhiên, Chu Như Phùng cùng Hồ Thiên là còn sống, là người ngoài đến tham dự.
“Ta xin tuyên bố hôn lễ của Ngao Bạch với Phượng Uyên Nhi, Ngao Bằng với Phượng Uyển, chính thức bắt đầu.”
Sau một hồi nghi thức rườm rà của hôn lễ, cũng đến màn mà Ngao Bạch cùng Ngao Bằng mong chờ nhất, động phòng.
“Ngao Huynh cáo lui” Hai người đồng thanh cáo biệt Chân Long, rồi quay sang nhấc bổng hai nàng, bế về nhà.
Chân Long bị hai đứa em mình bỏ rơi mà trong lòng buồn bực khó chịu, hướng Thần Hoàng ánh mắt nói:
“Nói nè Thần Hoàng ông sao chỉ sanh hai đứa con gái?”
“A... Cái này... Đợi nào vợ ta sanh thêm một đứa con gái nữa, sẽ gả cho ngươi!” Thần Hoàng cười cười nói.
“Hừ, nói thế mà ngươi còn muốn làm cha ta thật đấy à?”
“Không dám a!” Thần Hoàng chấp tay nói.
“Bỏ đi” nói rồi Chân Long quay sang nhìn ba người Kỳ Nhiên.
“Ngươi là Chu Phùng nữ đế?” Chân Long hướng Chu Như Phùng hỏi. Nàng ngạc nhiên, rồi vội trả lời: “Đã đổi hiệu là nữ vương rồi.”
“Với thực lực của ngươi nếu năm đó chọn đại khai sát giới, thì hôm nay đế tộc đã có chỗ cho ngươi đứng!”
“Ta không thích sát sinh, càng không hứng thú với hư danh” Chu Như Phùng đáp lời trào phúng của Chân Long.
“Ừ, ngươi thật là có mắt nhìn xa trong rộng. Năm đó, đa tạ ngươi đã nuôi nấng Ngao Bạch” Chân Long hướng Như Phùng nói.
“Không có, Bạch Tiểu Mãng năm đó rời đi, đã chết trong trận chiến tranh đế từ lâu. Ta khi biết tin, đã rất đau lòng” Chu Như Phùng nói, rồi nàng vô thức để rơi một giọt ngọc.
“Như Phùng” Kỳ Nhiên dìu lấy nàng.
“Chuyện đã qua lâu rồi, xin nàng hãy nén bi thương” Kỳ Nhiên vừa dìu lấy Như Phùng vừa nói.
Chân Long bên trên bảo toạ chau mày khó chịu, trong lòng thầm cảm khái: “Lại một đôi?”
Hồ Thiên dù biết hai người Như Phùng đang diễn, nhưng cũng cảm thấy sến súa chết được.
Sau khi ba người Kỳ Nhiên, Chu Như Phùng cùng Thiên Hồ rời đi, bấy giờ trên đầu Huyền Vũ chỉ còn lại Chân Long và Thần Hoàng. Bên trên bảo toạ Chân Long đưa mắt nhìn chiếc hộp trên tay Thần Hoàng dần hé mở. Ánh sáng đỏ rực cùng với sức nóng từ trong khe hở của chiếc hộp tràn ra ngoài, khiến không gian quanh đây nhiệt độ tăng cao như muốn bốc hoả.
Khi chiếc hợp được mở ra hoàn toàn, không gian quanh hai người Chân Long và Thần Hoàng chập tối lại. Ánh sáng duy nhất là ngọn hoả diễm đỏ rực, từ chiếc hộp bay lên lơ lửng trước mặt Chân Long.
“Đây là?” Chân Long thắc mắc.
“Dục hoả, cùng với đây là bí thuật của tộc ta, biếu cho ngươi làm sính lễ” Thần Hoàng nói.
Chân Long đưa tay chạm vào dục hoả, mạnh như Chân Long lại bị dục hoả này làm bỏng tay. Dù bị hoả diễm trước mắt làm hắn bỏng tay, nhưng hắn lại cười to nói:
“Tốt, tốt, lễ này của ngươi ta rất hài lòng.”
Bên ngoài Long tộc.
“Cái tên Thần Hoàng đáng ghét thật!” Hồ Thiên hướng Kỳ Nhiên và Chu Như Phùng nói. “Hừ, không ngờ hắn lại đi nước đấy, ta cũng chẳng ngờ đến!” Kỳ Nhiên khoanh tay vừa đi cùng hai người, vừa nói.
Ba người họ nhớ lại khi còn ở trong Long tộc.
“Thần Hoàng ta hôm nay đã là xuôi gia với Chân Long. Theo lý mà nói, bách tộc cũng nên thay đổi cách xưng hô với ta!” Thần Hoàng thao thao bất tuyệt.
“Nói đi cách gì?” Kỳ Nhiên nhàm chán hướng Thần Hoàng nói.
“Nếu ta đã là xuôi gia với Chân Long.
Vậy...
Các người hãy gọi ta là...
Chân Hoàng đi!”
Kỳ Nhiên vừa uống vào chén rượu trên tay, nghe Thần Hoàng nói mà hắn bị sặc rượu, phun ra tứ tung.