Đại Bá Chủ

Chương 12: Long Phượng Giai Thoại Ký - Song kiệt kết giai nhân

“Chân... Chân Long ư?” Thiên Hồ khϊếp hãi, dưới áp bách của uy áp yếu ớt lên tiếng.

“Không sai, năm đó ta từng cảm thụ qua, không lầm đi đâu được, đây là uy áp của Chân Long!” Kỳ Nhiên nói.

Cảnh tượng nơi đây, trăm người nằm rạp trên đất, những người có tu vi thấp, không chịu được uy áp đã hoá thành xương máu từ lâu. Dọa người cảnh tượng kia được Thần Hoàng cùng tộc nhân của lão thâu vào mắt. Lão và tộc nhân được Ngao Bạch và Ngao Bằng dùng khí tức che chắn, nếu không dưới thực lực của hai đứa con gái lão, sẽ chẳng khác mấy vũng máu kia.

“Thần Hoàng sao ngày hôm nay, bách tộc sẽ tính nợ với tộc ngươi!” Kỳ Nhiên gắng chịu áp bức lên tiếng nói. “Hừ, bằng các ngươi thực lực?” Thần Hoàng mở miệng nói. Nghe được những lời nói trơn tru từ Thần Hoàng thốt ra, Kỳ Nhiên hắn không dấu khỏi vẻ kinh ngạc. “Tại sao hắn vẫn không sao dưới uy áp của Chân Long” Kỳ Nhiên nghĩ.

“Hừ, hai đệ quên lời dặn của ta rồi à, nhân lúc ta ngủ mà mở cửa lớn ra ngoài, còn muốn tổ chức hôn lễ gì đó. Thật khiến ta tức chết!” Bên trong Long tộc, truyền ra tiếng quát giận dữ của Chân Long.

Bọn người dưới áp bách to lớn, khi nghe được lời này đã chắc nịch uy áp này là của Chân Long. “Là Chân Long thật! Chỉ có Chân Long mới có thể quát tháo Song Chiến Long!” Một người run rẩy lời nói lên tiếng, nhưng vừa dứt câu người này nhanh chóng hoá thành huyết vụ, bởi tiêu hao khi mở miệng ra nói quá lớn, dẫn đến lục phủ ngũ tạng và cơ thể dưới long uy bị chấn nát.

Nhưng cái chết này của hắn không một ai biết, vì chết quá nhanh hắn còn chưa kịp rên lên đã tan xương nát thịt. Mọi người chỉ nghĩ hắn đã im miệng lại mà thôi, dù dì nơi đây cũng chỉ còn lại chưa tới năm mươi người.

“Ca thâu lại uy áp của huynh đi, hôm nay là hỉ sự của bọn đệ đấy!” Ngao Bằng lớn tiếng nói vọng vào trong. Bên trong Long tộc truyền ra tiếng hừ lạnh, rồi uy áp của Chân Long không những không mất mà còn gấp bội tăng thêm phần áp bách.

Bụp... Bụp... vô số âm thanh thê lương vang lên, những người chưa đạt đến chí tôn cảnh đều hình thần câu diệt dưới uy áp của Chân Long. “Ca!” Ngao Bằng giận dữ róng lớn, tiếng long ngâm mạnh mẽ xông vào cửa lớn, chấn động không gian quanh đây, dây dưa không dứt. Kỳ Nhiên, Như Phùng và Thiên Hồ đang chống chịu lấy uy áp của Chân Long, mà còn phải nghe tiếng róng của Ngao Bằng, khiến bọn họ thất khiếu chảy máu.

Không thể nhìn thêm được nữa cảnh tượng, Ngao Bạch tiến lên phía trước, phất nhẹ ống tay áo, một cỗ linh lực tràn ra như làn gió xuân ấm áp, che chở đám người Kỳ Nhiên thoát khỏi uy áp.

“Đa tạ Ngao Bạch đại nhân!” Chu Như Phùng cung kính nói, rồi đứng lên. Kỳ Nhiên cùng Thiên Hồ thì dùng linh lực che lỗ tai lại rồi mới đứng lên.

Bốp.

Ngao Bạch vỗ lên đầu thằng đệ đang hóng của mình mà nói: “Im mồm!”

Ngao Bằng bị đánh từ sau, tức tối quay lại chửi: “Huynh!?”

“Nhìn” Ngao Bạch chỉ đám người Kỳ Nhiên nói.

“Nơi đây nãy còn cứu vớt được sáu người, giờ vì cái hóng của đệ mà chỉ còn ba người bọn họ sống sót!” Ngao Bạch khiển trách.

“Ta... Ta cũng chỉ là vô tình, chỉ tại đại ca tàn nhẫn ra tay đấy chứ!” Ngao Bằng hướng Ngao Bạch giải thích.

Kỳ Nhiên, Như Phùng và Thiên Hồ thầm oán: “Long tộc mà mở cửa lớn thì chỉ thấy máu!”

Thần Hoàng cũng rùng mình trước cảnh tượng, lão vốn còn nghĩ có thể ngang hàng với Chân Long về cảnh giới. Quả thật là cảnh giới ngang nhau, nhưng thực lực thì khỏi phải nói cũng hiểu.

“Lão thất phu, ông nhìn xem những gì đã gây ra cho bọn ta...!” Kỳ Nhiên hướng Thần Hoàng tức giận mắng.

“Hừ” Ngao Bạch liếc xéo nhìn Kỳ Nhiên, thần mang trong con mắt hắn, hoá thành một thanh phi kiếm sắt bén lao vυ't đến trước yết hầu của Kỳ Nhiên, còn cách chưa đến một li thì dừng lại. Kỳ Nhiên khϊếp đảm ánh mắt nghiêm trọng nhìn xuống cổ họng.

“Tự tát vào miệng một trăm cái cho ta!”

“Từ giờ trở đi, còn để ta nghe một câu một chữ của các người bất kính với Thần Hoàng, thì các người tự mà chặt lấy đầu xuống!” Ngao Bạch nói.

“Đã rõ thưa Ngao đại nhân!” Chu Như Phùng đặt chéo tay lên ngực nói. “Nếu có người dám bất kính với Thần Hoàng người, ta sẽ thay người trói hắn đến trước mặt!” Thiên Hồ hướng Thần Hoàng nói.

“Ha ha không cần vậy đâu!” Thần Hoàng cảm thán, “Bọn này trở mặt nhanh thật đấy. Nhưng dù dì đứa con rể này của ta thật có khí phách, ta cũng bớt lo khi sau này để hai nhi nữ gả cho họ” lão nghĩ.

“Diễn xong chưa?” Chân Long bên trong Long tộc truyền ra tiếng nói. Âm bổng vang vọng tứ cực như muốn xâu xé cả vùng không gian quanh đám người bên ngoài Long tộc.

“Diễn? Huynh tưởng bọn ta muốn thành hôn là đùa à?” Ngao Bạch nhìn vào trong lên tiếng, âm sắc không cao nhưng lại vô cùng nghiêm túc lời nói.

“Còn là không đùa ha ha!?” Bên trong tộc, Chân Long truyền ra ý cười giận dữ. ”Hừ, bọn ta lớn cả rồi, muốn thành thân huynh cản được chắc?” Ngao Bằng mất bình tĩnh lên tiếng.

Chứng kiến một màn lục đυ.c nội bộ này, cả bốn người Thần Hoàng, Kỳ Nhiên, Như Phùng, Thiên Hồ cùng tộc nhân Phượng tộc nơi đây, im bặt mà lẳng lặng quan sát.

“Không ngờ Long tộc cũng có chuyện như này để xem!” Hồ Thiên thầm nghĩ.

“Ta sao phải cản các ngươi?” Chân Long hỏi. “Vậy vì sao huynh lại giận dữ áp bức mà gϊếŧ vô số người nơi đây?” Ngao Bằng hướng Chân Long bên trong quát hỏi.

“Hừ, một đám giun dế có chút uy áp cũng chịu không nỗi, cớ gì đệ trách ta?” Chân Long nói vọng. Một chút uy áp, mấy người ngoài như Thần Hoàng tự hỏi, có một chút thôi mà trăm cường giả bỏ mạng.

“Hừ, huynh đã là bán bộ long thần (chuẩn chân tiên) còn dùng đến long uy, rõ ràng là muốn gϊếŧ người!” Ngao Bằng nói.

“Đã làm sao, trong mắt bản toạ chỉ có sát sinh!” Chân Long cao giọng truyền đi lời nói.

“Bán bộ long thần, còn sát sinh trong mắt! Chân Long này quả là gϊếŧ người không chớp mắt mà!” Thiên Hồ nghiêm túc suy nghĩ.

Ngao Bạch một bên nhìn tam đệ đấu khẩu với huynh trưởng mà lắc đầu ngao ngán. Hắn thầm nghĩ: “Trong mắt chỉ có sát sinh, những người bên ngoài không biết còn tưởng thật!”

“Bây giờ Ngao Bằng ta sẽ thành thân với hai nàng, huynh có ngăn cản không?”

“Có!!!” Ngao Bạch tức tối hướng đệ mình nắm chặt nắm tay mà nói. “Ca, sao tới huynh cũng?” Ngao Bằng không tin vào những gì mình nghe thấy, mà hướng Ngao Bạch nói.

“Chỉ được cưới một, không phải ta và đệ đã thoả thuận qua rồi sao, giờ còn muốn cướp luôn cả thê tử ta?” Ngao Bạch tức tối lại mắng đứa đệ của mình.

“Thật không ra gì!” Chân Long quát lớn, âm thanh chấn động sơn hà bên ngoài cửa lớn. Đám người Thần Hoàng cố giữ thăng bằng dưới cơn chấn động kịch liệt sau lời nói của Chân Long.

“Mặt mũi Long tộc bị hai người bọn đệ bán hết cả!” Chân Long quát. “Hừ, bọn ta chỉ là muốn lấy vợ, huynh lí gì đòi cấm?” Ngao Bằng nói. “Ta thắc mắc, hai người các ngươi chỉ mới gặp qua hai nàng ta ba ngày, mà đã như gặp qua ba ngàn năm vậy?” Chân Long hỏi.

“Khi nào Ngao huynh gặp được người con gái khiến huynh rung động, thì huynh sẽ hiểu được cái gì là gặp nhau một khắc nhớ đến một đời!” Ngao Bạch ôn nhu đáp.

Thần Hoàng cùng đám người ngớ người ra, không ngờ đến Ngao Bạch lại nói được những lời như này. Trong một chiếc kiệu hoa, đôi môi xinh đẹp chợt lộ ra nụ cười, nàng như đã chắc chắn được quyết định của mình.

“Hay cho gặp một khắc nhớ một đời!” Chân Long cười sảng khoái nói.

“Vậy đại ca, huynh...?” Ngao Bằng hướng Chân Long trong tộc hỏi.

“Hôn sự này ta không đồng ý, nhưng cũng không cản, hai người bọn đệ muốn làm gì thì làm” sau cửa lớn truyền ra lời nói.

“Cái này!” Thần Hoàng có chút ngạc nhiên, không ngờ lại thuận lợi ngoài sự mong đợi của lão.

Ngao Bạch quay sang nhìn Thần Hoàng, rồi hắn đưa mắt nhìn sang chiếc kiệu hoa phía sau lưng lão mà nói: "nhạc phụ, ta có thể nhìn qua dung mạo của nàng không?"

Ngao Bằng nghe thấy thế cũng chạy lại chỗ hai người mà nói: “Ta nữa, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng nhan sắc của vợ tương lai!” Bỗng bên trong kiệu hoa bên trái phát ra tiếng cười khúc khích khiến mọi người chú ý, “Phượng Uyển không được thất lễ!” Thần Hoàng hướng kiệu hoa của nàng nghiêm giọng nói. Sau đó đã không còn nghe thấy tiếng cười của nàng, Ngao Bằng sốt sắng hướng Thần Hoàng nói: “Không sao đâu, người một nhà cả, ta gặp nàng được chứ?”

“Chuyện này, ta biết hai vị sốt sắng muốn thấy qua hai nàng. Nhưng hôn lễ còn chưa diễn ra, vội vén màn che mặt để nhìn tân nương thì không hay. Ta biết hai vị cũng đã dùng thần niệm nhìn qua, chắc chắn đã thấy rõ, về phần muốn tận mắt thấy thì phải để trong đêm động phòng, hai người muốn làm gì cũng được!” Thần Hoàng cung kính nói.

Ngao Bạch đỡ lấy tay lão nâng lên rồi nói: “Cứ gọi Bạch Nhi là được. Dù trong lòng con đã chọn ra một người trong hai nàng làm thê tử, nhưng con vẫn thắc mắc nàng nào muốn gả cho con?”

Lão Thần Hoàng chợt cười lớn, nắm lấy tay Ngao Bạch kéo hắn đến trước chiếc kiệu hoa sau lưng lão, “Đây, đây!” Lão nói. Bấy giờ trước kiệu hoa Ngao Bạch đỏ ửng khuôn mặt, đưa bàn tay sờ lên chiếc màn che của cái kiệu. Hắn trong lòng không khỏi bồi hồi khó hiểu, cảm giác rạo rực như đã nhìn trúng mà còn được đặt ngay trước mặt thứ gì đó, chỉ là đây không phải món đồ mà là một cô nương xinh đẹp.

“Nàng tên là Phượng Uyên Nhi, con gái lớn của Thần Hoàng ta, con bé có sở thích ngâm thơ đọc sách. Năm nay vừa tròn 300 tuổi, tu vi cũng chỉ tương đương tu sĩ thần tôn. Nó từ nhỏ ngày nào cũng đọc qua vô số chiến tích huy hoàng của con, ước mong một ngày có thể nhìn thấy Ngao Bạch Chiến Long bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình” Thần Hoàng cười nói, giới thiệu cho Ngao Bạch.

“Uyên Nhi” Ngao Bạch hướng nữ tử bên trong kiệu hoa khẽ gọi. “Dạ” giọng nàng nhẹ nhàng thánh thót nhếch lên, lại làm run lên từng hồi trong tim Ngao Bạch. Hắn vẫn say sưa nhìn nàng sau chiếc màn che mà quên ngày quên tháng.

Nhìn một màn này của Ngao Bạch, Thần Hoàng cười ráo riết không thôi, bấy giờ một bàn tay khẽ đặt lên vai lão, khiến lão giật mình nhìn lại.

“Còn ta, Uyển Nhi của ta?” Ngao Bằng một tay đặt lên vai lão, tay còn lại chỉ vào mình mà nói.

“A... Ha, suýt thì quyên mất, Ngao Bằng đại nhân mời bên này!” Thần Hoàng chảy mồ hôi với Ngao Bằng bộ dáng, nói hắn 5 ngàn tuổi có trời mới tin.

“Gọi ta Bằng nhi là được!”

“Được rồi Bằng Nhi!” Lão dẫn hắn đến trước kiệu của Phượng Uyển mà giới thiệu: "Phượng Uyển năm nay 270 tuổi, tính cách có chút trẻ con, tu vi cũng là thần tôn!"

“Nàng thích ta ở điểm nào vậy?” Ngao Bằng hướng Thần Hoàng hỏi.

“Cái... Cái này, hay con hỏi nó đi, ta cũng không rõ!”

Ngao Bằng đến đứng trước kiệu của Phượng Uyển, hắn khẽ tay gõ vào kiệu ba tiếng rồi hỏi: “Uyển Nhi, nàng thích ta ở điểm nào vậy?”

Thần Hoàng cùng mọi người nơi đây đều đưa mắt chờ mong.

“Ngu” Phượng Uyển nói.

Nhất thời không gian bỗng yên lặng như tờ, trừ chỗ của Ngao Bạch với Phượng Uyên Nhi. Bấy giờ mọi người bỗng nuốt lấy nước bọt ở cổ, khó tin nhìn hướng Ngao Bằng.

Ngao Bằng tối sầm mặt lại.

Thần Hoàng vội vàng bào chữa: “Cái, cái này, thật ra...!”

“Xong rồi, dám bảo Ngao Bằng ngu, Phượng Uyển này đúng là không sợ chết!” Kỳ Nhiên nói. “Tiếc cho Phượng tộc sắp thành lại bại, tưởng như thành công liên hôn, cuối cùng lại gây thêm thù!” Thiên Hồ nói.

“Ngu, làm việc thiếu suy nghĩ cũng rất hay tự mãn, có mỗi thực lực, lại thêm tiếc cho não bé...!” Phượng Uyển nói một tràng.

Thần Hoàng cùng những người còn lại hít vào ngụm khí lạnh, trừ Ngao Bạch và Phượng Uyên Nhi, hai người này vẫn đang chàng chàng thϊếp thϊếp mà chẳng có thời gian ngó đến bên này cục diện.

“Phượng Uyển!!!” Thần Hoàng tức giận hét lên, lão định lên tiếng mắng nhưng Ngao Bằng lại cười to, bấy giờ Ngao Bạch và Phượng Uyên Nhi mới để ý qua bên này.

“Ngao... Bằng nhi, con nghe cha giải thích...!”

“Hừ bây giờ còn đòi giải thích, tự sát là vừa rồi đấy Thần Hoàng!” Kỳ Nhiên nói.

“Ha ha” Ngao Bằng cười to, hướng mắt nhìn vào kiệu hoa trước mặt. Thần Hoàng run rẩy, hắn mà điên lên, Chân Long mà ra là cha con nhà lão sẽ thành tội nhân thiên cổ của Phượng tộc.

“Trước giờ ngoài đại ca và nhị ca của ta ra chưa từng có ai dám nói ta ngu!” Ngao Bằng vừa cười lớn vừa nói.

“Ngao Bằng, bình tĩnh lại chút!” Ngao Bạch gọi.

“Ai cũng bảo ta dũng mãnh hơn người, chỉ có nàng mới nói ta ngu, ha ha!” Ngao Bằng cười lớn.

Tình hình hơi mất kiểm soát, “Mau xin lỗi Bằng đệ, đệ ấy sẽ không chấp nhặt chuyện này đâu” Ngao Bạch hướng Phượng Uyển trong kiệu lên tiếng bảo.

“Chàng ngu thì ta bảo là ngu, đó là khen chàng còn gì, ta muốn ngu được như chàng còn không được nữa là!” Phượng Uyển thao thao bất tuyệt.

“Không!”

“Phượng Uyển, nghịch tử...!” Thần Hoàng tức giận, lão như muốn một chưởng đập chết đứa nhi nữ này.

Ngao Bằng không cười nữa, hướng Phượng Uyển nói lớn: “Ai cũng nói ta thần võ vô song, lại chính là nói móc ta rất ngu!”

“Chỉ có nàng, chỉ có nàng mới nói thật lòng với ta, chỉ ra cho ta thấy cái ngu của ta ở chỗ nào!”

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi chuyện gì chưa biết đang tới. “Ngao Bằng” Ngao Bạch lại gọi. “Ta đó giờ luôn sống sau cái bóng của hai huynh, chưa từng tự mình dựa vào bản thân bao giờ đầu óc! Ta ngu phải biết, thế mà chẳng ai nói cho ta biết ta ngu ở chỗ nào!!!”

“Đến cuối cùng ta tự hỏi!”

“Phượng Uyển, nếu nàng hôm nay không đến đây, không chỉ ra cái ngu này của ta, thì đến bao giờ ta mới khôn ra được?” Ngao Bằng đưa tay sờ lên kiệu hoa mà nói.

“Phượng Uyển, nàng có nguyện cả đời này chỉ dạy cho kẻ ngu này không?” Ngao Bằng hướng Phượng Uyển trong kiệu, hắn quỳ một chân trước kiệu ôn nhu thành khẩn hỏi.