Mọi người nơi đây im bặt như tờ, hồi hợp chờ đợi cơn thịnh nộ của Ngao Bằng, nhưng lại khiến mọi người thất vọng và hoang mang khi Ngao Bằng lại tỏ thái độ như vậy.
“Ta không nghe nhầm chứ, thế mà Ngao Bằng lại chẳng hề tức giận còn nói muốn để nàng ta chỉ dạy cho mình cả đời!?” Kỳ Nhiên ngạc nhiên nói. Không chỉ có hắn ở đây thái độ, mọi người đều là như vậy cảm xúc ngổn ngang, vốn tưởng là Ngao Bằng sẽ giận dữ lên, lại thành ra Ngao Bằng quỳ xuống trước kiệu hoa mà thành khẩn mong cầu giai nhân theo mình vào cửa lớn.
“Được ta đương nhiên đồng ý” bên trong kiệu hoa, Phượng Uyển lên tiếng, phá tan sự ngượng ngùng của Ngao Bằng. Trước con mắt của mọi người nơi đây, Ngao Bằng nhảy dựng lên la lớn: “Ha ha, ta có vợ rồi!”
Ngao Bạch chứng kiến một màn này, cũng chỉ biết cười trừ đặt tay lên trán, lắc lắc đầu mà nói: “Ngươi không ngại ta ngại thay ngươi!”
Trong kiệu hoa Phượng Uyên Nhi cũng nói: “Ngao Bằng và Phượng Uyển nếu ở chung sợ rằng Long tộc sẽ tức chết!”
Ha ha, Ngao Bạch hướng Phượng Uyên Nhi nói: “Chẳng sao, miễn hai người đệ ấy hạnh phúc là được rồi.”
“Chàng quả là một ca ca tốt” Phượng Uyên Nhi nói.
“Ca cả tốt sao?" Ánh mắt Ngao Bạch nhìn vào Long tộc.
Ba người Kỳ Nhiên nhìn nhau mà thở dài, bọn họ bây giờ tiến thoái lưỡng nan, muốn về mà về không được. Nếu về sẽ là bất kính với hai người Ngao Bạch, nếu ở lại có trời mới biết lát nữa có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào hay không.
“Chư vị” Ngao Bạch bước đến trước cửa lớn Long tộc nói. “Mọi người đã có mặt ngày hôm nay, tha thứ cho Ngao Bạch ta có chút bất kính khi nãy!”
“À là nói bọn ta đấy à, ta bỏ qua cho ngươi!” Chu Như Phùng nói. Bấy giờ Thiên Hồ cùng Kỳ Nhiên cũng bất ngờ quay sang nhìn nàng. Nàng là một người cẩn trọng hành vi, bấy giờ sao lại nói ra lời này, có nói thì cũng phải nói không dám nhận mới hợp tình hợp lý.
“Ngươi điên à Như Phùng?” Thiên Hồ lại gần Chu Như Phùng, nàng lấy tay khiều nàng ta mà nói.
Kỳ Nhiên hướng Ngao Bạch nói: “Bọn ta nãy giờ choáng váng dẫn đến thiếu suy nghĩ mong Ngao Bạch đại nhân lượng thứ!”
“Không sao đâu” Ngao Bạch phất tay, không có ý định truy cứu lời nói của Chu Như Phùng.
“Còn Không mau xin lỗi đại nhân” Kỳ Nhiên gọi.
“Ngao Bạch đại nhân Như Phùng xin lỗi” Như Phùng hướng Ngao Bạch cuối người nói. “Ta xin lỗi!” Ngao Bạch quay lưng về phía nàng, hướng cửa lớn Long tộc nói.
“Ngài có gì phải xin lỗi ta?” Như Phùng nói.
“Chỉ là ta thấy ta có lỗi, nên muốn nói lời xin lỗi Chu Phùng nữ vương, xin đừng chờ ta nữa” Ngao Bạch nói. Nhất thời mọi người đều khó hiểu, “lại vụ gì nữa đây?” Thiên Hồ thầm nghĩ.
“Chư vị, mời vào Long tộc ta uống rượu mừng” Ngao Bạch phất tay nói. Sau lời nói của hắn, cửa lớn Long tộc trước mặt mọi người rung chuyển dữ dội, từ từ mở toang ra.
Mọi người nhất thời quên đi chuyện của Như Phùng khi nãy mà để ý vào sau cánh cửa đá. Có một con đường được dừng thành từ vô số tinh thể, xung quanh vân vũ lượng lờ, trên dưới con đường đều là trời xanh mây trắng. Mọi người như được sống lại khi hít phải không khí bên trong Long tộc truyền ra.
“Linh khí nồng đậm quá!” Kỳ Nhiên cảm thán. “Chư vị mời” Ngao Bạch lên tiếng. Đoàn người Phượng tộc khiêng theo hai chiếc kiệu lớn tiến vào trong, đi đầu là ba người Ngao Bạch dẫn đường, Ngao Bằng và Thần Hoàng vừa đi vừa nói chuyện, ở cuối đoàn người, Kỳ Nghiên, Chu Như Phùng cùng Hồ Thiên nối đuôi theo, vừa đi vừa nói chuyện.
Khi họ bước vào trong, cửa lớn Long tộc uỳnh uỳnh đóng lại, ý nghĩa đã ngăn cách với thế giới bên ngoài. “Không ngờ đến bên trong Long tộc lại ấm áp như vậy!” Hồ Thiên nói. “Ừ đúng là không ngờ đến, Long tộc bên ngoài miệng luôn nói sát sinh, nhưng tại trong Long tộc lại chẳng cảm nhận được oán khí mà một tộc chuyên chém gϊếŧ nên có!” Kỳ Nhiên cảm khái nói.
“Nơi đây chính là bên trong động thiên” Chu Như Phùng luôn luôn im lặng từ nãy giờ lên tiếng. “Động thiên!” Hai người Kỳ Nhiên, Thiên Hồ kinh ngạc. “Ồ, vậy cũng có lý, có thể giải thích tại sao khi bước vào nơi này như bước vào một thế giới khác, hoá ra nơi này là một động thiên” Hồ Thiên nói. “Động thiên ư!” Kỳ Nhiên vẫn cảm khái nói.
“À phải rồi Như Phùng, ngươi với Ngao Bạch là sao?” Hồ Thiên hướng Chu Như Phùng hỏi.
“Ta cũng rất muốn biết!” Kỳ Nhiên hướng Như Phùng chờ mong nói.
“Bạn cũ” Như Phùng nhởn nhơ đáp.
“Ta không tin” Hồ Thiên nói.
“Tin không tuỳ ngươi” Như Phùng vẫn không nhìn Hồ Nhiên lấy một cái mà vừa đi vừa nói.
“Ta nhớ không lầm 9 ngàn năm về trước, Như Phùng cô từng cứu một con Bạch Long?” Kỳ Nhiên hướng Như Phùng nói.
Trong mắt Chu Như Phùng xuất hiện một tia xúc động, “Đúng rồi, Ngao Bạch hình như chân thân là bạch long” Hồ Thiên nói. “Chả nhẽ Ngao Bạch là con rồng năm đó ngươi cứu?” Hồ Thiên hỏi. “Không phải” Như Phùng nhắm mắt, bước chân nhanh hơn, bước lên trước khỏi hai người Kỳ Nhiên và Thiên Hồ.
“Mà sao ngươi biết Như Phùng từng cứu một con bạch Long vậy?” Hồ Thiên hỏi ngỏ Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên vừa đi vừa nói:
“Chu Tước tộc xuất thế trước Long tộc 8 ngàn năm, năm đó Long tộc chưa xuất thế, Chu Tước tộc lại vô tình gặp được một con rồng bị kim ô đuổi gϊếŧ. Bách tộc cũng không biết con rồng lúc ấy thuộc tộc gì, bởi chưa từng thấy qua. Mà Kim Ô tộc với tộc này cảm giác rất thích thú, chúng săn gϊếŧ tộc này khắp nơi, vì với chúng Long tộc bấy giờ ăn rất ngon!”
“Dám xem Long tộc là đồ ăn!” Hồ Thiên cảm khái.
“Long tộc lúc ấy chưa có uy danh, đương nhiên vẫn chưa có Chân Long hay cuộc chiến tranh Đế, nên với Kim Ô mà nói Long tộc là món ăn khoái khẩu của nó!” Kỳ Nhiên nói.
“Ồ! Kể tiếp ta nghe!” Hồ Thiên nói.
“Năm ấy Chu Như Phùng vô tình cứu được một con bạch long từ miệng đám kim ô. Nàng đặt cho nó cái tên Bạch Tiểu Mãng!”
“Bạch Tiểu Mãng!” Hồ Thiên phì cười.
“Cười chết ta rồi, nàng ta lại gọi rồng là rắn” Thiên Hồ nói.
“Ừ, ai bảo con rồng đó có vẻ ngoài giống với rắn!” Kỳ Nhiên cũng lộ ý cười nói.
“Vậy rồi sao nữa? Kể tiếp đi!” Hồ Thiên hướng Kỳ Nhiên hối thúc.
“Vì là linh sủng của nàng nên con rồng đó cũng được tu luyện đàng hoàng. Như Phùng sau một thời gian dài theo dõi, mới biết sủng vật của nàng lại có thiên phú tu luyện cực cao, vượt xa cả nàng. Sau hơn 20 năm nuôi nấng, các trận chiến sau này giữa bách tộc nàng luôn cùng linh sủng tác chiến.
Bách tộc nhớ năm ấy, nữ thủ lĩnh trẻ tuổi của Chu Tước tộc sau khi kế vị phụ thân. Bách tộc lâm le lật đổ Chu Tước tộc, bấy giờ Chu Như Phùng cùng tộc nhân bắt đầu nghênh địch tứ phía.
Nàng mỗi lần ra trận trong hình hài nhân tộc, thì luôn cưỡi trên một con hung thú hùng mãnh, tiếng gầm của nó có một loại uy thế kì lạ, vô cùng uy nghiêm mà chấn nhϊếp được cả một đại quân. Nhờ nó mà nàng luôn một địch một với các cao thủ của bách tộc, bởi đại quân đã bị bạch long chấn áp.”
“Bạch long lúc ấy cảnh giới gì?” Thiên Hồ hỏi.
“Thần vương!” Kỳ Nhiên đáp.
“Ta sinh sau đẻ muộn nên không biết mấy chuyện này, nhưng cũng từng nghe nói qua đại quân của bách tộc dùng để chinh phạt đều có cảnh giới thần vương. Một mình bạch long ấy sau có thể trấn áp một đại quân cùng cảnh giới?” Hồ Thiên nói.
“Vừa nãy ngươi cũng đã trải qua, uy áp của Ngao Bạch, tuy cùng cảnh giới với chúng ta nhưng áp bách thế nào!”
“Năm đó bạch long mới hơn 200 tuổi ở bên Như Phùng. Lấy thực lực thần vương bạch long đã trấn áp một đại quân cùng cấp, còn có thể một mình địch 10 cường giả thần tôn, mà luôn ở thế thượng phong” Kỳ Nhiên nói.
“Không thể nào, như ta và ngươi chắc gì có thể ở thần kiếp chiến gông xiềng, đằng này lại 10 tên, mà còn ở thế thượng phong nữa chứ!” Thiên Hồ khó tin nói.
“Không sai, như ta và ngươi thì không thể, nhưng bạch long lúc ấy thì có thể.
Chu Như Phùng bấy giờ thực lực thần tôn bát giai, đã là tu sĩ thần tôn trẻ tuổi nhất thời đại, còn là nữ tu sĩ thần tôn duy nhất.
Nàng tự xưng là Chu Phùng nữ đế, thủ lĩnh Chu Tước tộc, trong tộc còn đồn ra câu nói, kẻ phạm tộc ta hỏi qua Phùng đế, ai muốn phạm thượng hỏi qua Bạch Mãng.
Sau nhiều trận chiến, nàng đã gϊếŧ ra uy danh của mình khiến cho bách tộc khϊếp hãi mà lui quân. Bạch long cũng là được bách tộc chú ý, sủng vật lại có thực lực ngang cấp cầu một đối thủ, khiến người thâu vào mắt.
Bấy giờ Kim Ô tộc mới nhận ra, món ăn khoái khẩu của mình khi trưởng thành lại có chiến lực nghịch thiên như thế.”
“Vậy rồi sao ngươi lại nghĩ Ngao Bạch là bạch long năm đó của Chu Như Phùng?” Hồ Thiên thắc mắc hỏi.
“Ta cũng chỉ đoán thôi, ngươi cũng thấy giữa Ngao Bạch với Chu Như Phùng có gì đó không được đúng lắm?” Kỳ Nhiên nói. “Ừ đúng là có chút khác thường, nhưng chỉ dựa vào bằng này để ngươi liên tưởng Ngao Bạch thành Bạch Tiểu Mãng như chưa đủ!” Thiên Hồ lại nói.
“Ừm, sở dĩ ta nghĩ Ngao Bạch là Bạch Tiểu Mãng năm đó cũng là vì.
Năm đó khi cuộc chiến tranh đế nổ ra, Chu tước tộc lại không tham gia tranh bá. Họ cho rằng chém gϊếŧ chỉ hại đến tộc mình, hư danh không cần thiết. Chu Phùng nữ đế cũng là năm đó đổi hiệu thành Chu Phùng nữ vương, tránh đi ngoài ý muốn bị cuốn vào trận chiến, mà hành động năm ấy của nàng đã khai sáng ra vương cấp của bách tộc sau này.
Bấy giờ Bạch Tiểu Mãng hướng chiến trường xưng đế mà muốn rời đi. Hiểu được quyết tâm của nó, Chu Như Phùng chọn để nó rời đi. 1 ngàn năm sau, Long tộc xuất hiện, ba anh em nhà Chân Long trong trận tranh đế năm xưa gϊếŧ nên uy danh của mình. Mà tộc ta năm đó cũng tham gia tranh bá, ta cũng từng gặp qua Chân Long, toàn thân hắn bấy giờ nhuộm đỏ màu máu, nhưng không giọt nào dính trên người là máu của hắn.
Ta cũng thấy qua Ngao Bạch, một con bạch long chiến đấu giữa chiến trường, hắn gϊếŧ qua vô số địch nhân. Khác với Chân Long tắm trong máu địch, thì hắn một giọt cũng không dính lấy.
Giữa một chiến trường hôi tanh mùi máu, ngươi chém gϊếŧ trong đó, một thân bạch y không dính lấy dù chỉ một giọt máu, thử hỏi có khiến người ta cảm thấy khϊếp đãm như khi nhìn qua Chân Long tắm máu không?”
Thiên Hồ rùng mình mà nói: “Ghê quá đó, nếu Chân Long dùng máu kẻ địch nhuộm đỏ chiến y, thì Ngao Bạch lại chê máu kẻ địch dơ bẩn mà không muốn dính phải!”
“Hừ, ngươi cũng giỏi liên tưởng quá đó, nhưng người đáng sợ nhất trong ba anh em nhà Chân Long là Ngao Bằng!” Kỳ Nhiên nói.
“Có sao, ta thấy hắn hơi có... Nhưng không nhìn ra hắn nếu ở trên chiến trường sẽ trông như nào!” Thiên Hồ nói.
“Ngao Bằng ta chưa gặp qua, mới chỉ hôm nay ta mới thấy hắn. Nhưng ta từng nghe qua người từng sống sót trong trận chiến với Ngao Bằng kể lại.
Phong cách chém gϊếŧ của hắn mới gọi là đồ sát thật sự! Hắn không một đòn gϊếŧ một người như Ngao Bạch, càng không tắm lấy máu như Chân Long, mà hắn...
Mà hắn thích sát sinh diện rộng, chân thân Ngao Bằng là một con hắc long móng đỏ. Hắn thích dùng lửa của mình thiêu rụi chiến trường nơi hắn đi qua, vì vậy nếu có lọt kẻ nào hắn cũng chẳng thèm để ý. Hắn thích nhất là nghe tiếng rên la của kẻ địch khi chết trong lửa của hắn!”
Thiên Hồ con ngươi cô đúc, ngập tràn sợ hãi trong lòng mà dừng lại không đi nữa. “Sợ rồi à!” Kỳ Nhiên khiều nàng một cái. “A, tên này vậy mà là...” Nàng định la lên nhưng nhanh bị Kỳ Nhiên bịt mỏ, dùng thần niệm để nói chuyện.
“Suỵt, ngươi không định muốn nói hắn ngu để được hắn cưới làm vợ đấy chứ?” Kỳ Nhiên nói. “Ta sợ hắn chết được, còn lâu mới dám nghĩ đến sẽ trở thành thê tử hắn, Phượng Uyển nàng ta thảm rồi!” Hồ Thiên nói. “Còn chưa chắc, ai biết được một người sẽ như nào khi yêu!” Kỳ Nhiên nhìn Chu Như Phùng mà nói với Hồ Thiên.
“Năm đó ta nghe nói qua tin đồn, có thể không phải Chu Phùng nữ đế thả hắn đi, mà là năm ấy hắn đã làm gì nàng, khiến nàng giận dữ đuổi hắn đi!” Kỳ Nhiên nói.
“Còn có chuyện này!?” Hồ Thiên chấn động trong lòng hướng Kỳ Nhiên nói.
“Ta cũng không biết nữa, dù dì đó cũng là lời đồn không đáng tin cậy phải không Chu Phùng nữ vương?” Kỳ Nhiên hướng Chu Như Phùng nói. Nàng từ nãy giờ đi trước vẫn luôn đen mặt nghe Kỳ Nhiên nói. Không phải nàng muốn nghe mà là Kỳ Nhiên cố tình nói đủ lớn cho nàng nghe thấy.
Chu Như Phùng tức giận, nàng xiết chặt bàn tay, miệng hé mở như muốn nói gì đó với Kỳ Nhiên thì bỗng một lời đáp, khiến tất cả mọi người ở đây bất chợt giật nẩy mình ngạc nhiên, đầy khó hiểu.
“Đúng.”