Bấy giờ mọi người trước cửa lớn Long tộc, tập trung ánh nhìn lên cánh cửa khủng lồ đang dần hé mở. Một luồng khí lạnh xông ra từ bên trong khe cửa, khiến mỗi một người ở đây, đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh đến khó tả.
Kỳ Nhiên hai mắt cô đúc nhìn chằm chằm cửa lớn, hắn nhẹ hít sâu mà cố điều chỉnh trạng thái bấy giờ của mình. Không chỉ riêng hắn, mà nơi đây trăm người đều cảm nhận sâu sắc áp bách khó tả, mà thần hồn run rẩy.
Khi cánh cửa lớn mở ra được hơn hai trượng vuông, thoáng ẩn thoáng hiện hai bóng mờ bên trong làn sương lạnh. Mọi người nơi đây hít vào ngụm khí lạnh, mà tận đáy lòng hỏi sao mình lại đến nơi đây.
“Phượng tộc các ngươi thì hay rồi, hại mình hại luôn người!” Kỳ Nhiên liếc nhìn Thần Hoàng nói. “Hừ...”
“Hôm nay phải chết ở đây sao!?” Thiên Hồ khó chịu nói.
Tiếng bước chân...
Mọi người chú ý âm thanh, càng là chăm mắt nhìn xem nơi cửa lớn bước ra bóng mờ. Một bàn chân bước ra từ màn sương trắng huyền ảo, thời khắc bàn chân này vừa chạm đất đã tạo nên áp bức to lớn cho trăm người nơi đây.
“A... A!?” Bàn chân ấy vừa chạm đất, một cỗ uy áp liền từ đâu chấn nhϊếp lấy từng người một ở nơi này. Bọn họ trước uy áp kia, hình thần đều không thể ngoi lên khỏi mặt đất. Mạnh như Kỳ Nhiên, Như Phùng và Thiên Hồ cũng chỉ có thể chống tay quỳ bệt trên đất.
“Đây... Đây lẽ nào là!?” Kỳ Nhiên vừa thấy bàn chân kia sắp chạm đất, như muốn nói lên gì đấy. Hắn cảm nhận được uy áp này, người này quá đã vào chí tôn cảnh rồi. Nhưng điều khiến hắn hoài nghi lại là thực lực của người này. Hắn đã là chí tôn hậu kì từ lâu vậy mà dưới uy áp cùng cấp lại không thể đơn thuần chịu được.
Dù hắn có thể điều động lên linh lực để đứng lên, nhưng cũng không dám, bởi nơi đây là địa bàn của Long tộc, rục rịch là tan xương nát thịt như chơi. Chu Như Phùng, Thiên Hồ cũng là nghĩ như hắn mà cam chịu lấy uy áp này. Uy danh của Long tộc là chém gϊếŧ mà có, ai không sợ, dám đứng lên ho he thì có mà chết sớm.
Bỗng có một âm thanh giòn tai mọi người nơi đây, ai nghe cũng chợt cô đúc con ngươi khϊếp hãi.
“Hai vị là...?”
“Là ai lại to gan như vậy?” Thiên Hồ khó tin, thầm nghĩ. “Giọng này là...?” Chu Như Phùng cảm thụ âm sắc bất quá nghĩ đến một người. “Thần Hoàng này vậy mà dám...!” Kỳ Nhiên khó tin, thầm nghĩ.
Bấy giờ nơi đây tất cả hơn trăm người đều quỳ rạp dưới đất, chỉ có bóng người vừa bước ra và Phượng tộc là không bị sao. Bên trong sương mờ, một bóng người lại bước ra.
Khi nãy Thần Hoàng vừa nhìn thấy hai bóng người này, trong lòng đã có nghi vấn. Bấy giờ ông chấp tay, cung kính hỏi lại: “Không biết hai vị đại nhân đây là ai?”
Bóng người đầu tiên bước ra, trên miệng nhếc lên ý cười. Hắn bước chân trái về trước, gót chân phải dần nâng lên, mọi người nơi đây mới hết bị uy áp chấn nhϊếp.
Kỳ Nhiên ba người kinh ngạc, vội đứng lên nhìn bóng người kia. Nam tử bạch y hướng lão Thần Hoàng tiến sát. Gương mặt thanh tú nhìn như một thư sinh nho nhã, nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng. Bất quá bấy giờ nam tử kia trên môi nở nụ cười, hai tay nắm lấy tay của lão Thần Hoàng nhẹ đỡ lên mà nói: “Ta là Ngao Bạch, nhạc phụ chớ đa lễ.”
Thần Hoàng được đỡ dậy, trong lòng lộ ra ý cười, hắn đã biết hai người này là ai. Nam tử áo trắng trước mặt là Ngao Bạch, còn nam tử phía sau hắn là Ngao Bằng. Ba ngày trước khi lão khua chiêng đánh trống, đã cảm nhận được có hai người từ bên trong Long tộc dùng thần niệm dò xét qua hai chiếc kiệu hoa. Qua quan sát của lão, lực lượng niệm lực hùng hậu bật này, tu vi cũng phải ngang ngửa lão.
Thế thì chỉ có một người trong long tộc có tu vi như này, Chân Long. Nhưng đợi qua hai ngày, lão mới biết đó không thể nào là Chân Long. Bởi đến tận hai lực lượng thần niệm cảnh giới long đế, lão nghĩ khả năng cao là Song Chiến Long, hai người bọn họ đã đột phá Long đế cảnh. Chính hai người họ đang dò xét kiệu lớn, chứ không phải Chân Long.
“Đa tạ” Thần Hoàng được Ngao Bạch đỡ dậy mà lòng vui như tết, lão nói. Phía sau đám Kỳ Nhiên khó hiểu, hắn hết nhìn Ngao Bạch hành động, rồi qua sang nhìn hướng nam tử còn lại, một thân hắc y với chiếc thắt lưng đỏ sẫm, gương mặt thoáng vẻ non nớt của thiếu niên 15 nhưng thần sắc giống y Ngao Bạch, vô cùng lạnh lùng con ngươi.
“Ngao Bằng” Kỳ Nhiên nhận ra trong lòng nghĩ đến cái tên. Cùng cảnh giới với Ngao Bạch, không Chân Long thì là Ngao Bằng. Mà Chân Long năm đó hắn từng gặp qua, tuy không ở dạng người, nhưng khí tức của Chân Long hắn nào quên được. Nhiều năm trôi qua, Chân Long ắt hẳn đã nửa bước lên tiên lộ rồi, chứ đâu như chí tôn trung kì được.
“Sao ngươi lại dám nhận lễ của Chiến Long?” Kỳ Nhiên hướng Thần Hoàng khiển trách. Thần Hoàng hừ một cái, định nói gì đó nhưng Ngao Bạch liếc xéo nhìn lấy Kỳ Nhiên. Một cơn ớn lạnh chạy qua thần hồn của hắn, mém chút nữa là hắn đã quỳ ra trên đất. Hắn khó hiểu, tại sao với cảnh giới hậu kì chí tôn của mình, lại bị một chí tôn trung kì bức bách như vậy, càng khó hiểu hơn là tại sao Ngao Bạch lại khó chịu với hắn.
Không riêng hắn mà mọi người cũng khó hiểu với hành động đỡ lên của Ngao Bạch. Nhưng rồi Như Phùng, Thiên Hồ, Kỳ Nhiên bỗng giác ngộ mà quỳ một chân xuống hành lễ.
“Chu Tước tộc, Chu Như Phùng gặp qua Song Chiến Long.”
Khi nghe được cái tên Chu Như Phùng, Ngao Bạch bất giác đưa mắt nhìn nàng. Để ý thấy có người chăm chăm nhìn mình, Như Phùng cũng đưa mắt lên theo quán tính, đập vào mắt nàng là đôi mắt trông rất quen thuộc, nhất thời khiến nàng ngây ra.
“Hồ tộc, Hồ Thiên gặp qua hai vị Chiến Long.”
“Kỳ Lân tộc, Kỳ Nhiên gặp qua hai vị Chiến Long.”
“Gặp qua hai vị Chiến Long” những người có tu vi thấp, sau khi Ngao Bạch thâu lại uy áp họ vẫn còn nằm trên đất. Mãi đến khi đứng được dậy, lại thấy ba thủ lĩnh vương tộc hành lễ với Ngao Bạch cùng Ngao Bằng, mà họ lại phải quỳ xuống thêm lần nữa để hành lễ.
“Miễn lễ” Ngao Bằng từ nãy đến giờ đứng yên một chỗ, hai tay chấp sau lưng đưa mắt nhìn qua trăm người mà nói.
“Tạ lễ” mọi người ở đây đồng thanh hô, rồi mới từ từ đứng dậy. Bất chợt bỗng có một người giật mình khó tin nói lớn: “Vừa... Vừa nãy Ngao Bạch đại nhân đã!!!”
“Chỉ là thấy lão ta già rồi nên Chiến Long đỡ lên thôi, ngươi còn ở đó hét lớn!” Kỳ Nhiên hướng người kia quát lớn khiến hắn im bặt lại. Hướng Ngao Bạch, Kỳ Nhiên và đám người cũng khó hiểu hành động đỡ Thần Hoàng đứng lên của Ngao Bạch. Hắn cần gì phải làm thế, 3 huynh đệ nhà Chân Long cao cao tại thượng lại đi đỡ người già đứng lên. “Thần Hoàng cũng có mặt mũi quá rồi!” Một người nói.
“Vừa, vừa nãy, ta nhớ Ngao Bạch ngài ấy có nói gì đó với Thần Hoàng?” Một người khác lên tiếng. Kỳ Nhiên đám người cũng trầm tư, đúng là họ có nghe thoáng được gì đó nội dung. Nhưng vừa phục hồi lại sau uy áp của Ngao Bạch nên họ không nghe rõ. Nghĩ đến lại thêm khó hiểu, tại sao ở đây chỉ có Phượng tộc là không bị uy áp của Ngao Bạch bao trùm.
“Hừ...” Kỳ Nhiên dứt dòng suy nghĩ ngước nhìn Ngao Bạch. “Đây là Song Chiến Long uy chấn thiên hạ sao, không ngờ lại bộ dáng này, tuấn tú đẹp trai như vậy!” Thiên Hồ nghĩ thầm, nàng đang nghĩ làm sao để lọt vào mắt xanh của hai người bọn họ.
“Ta có thể vén màn kiệu hoa lên không?” Ngao Bằng vẫn luôn một chỗ, giờ lại đi nhanh về hướng Thần Hoàng hỏi. Nhất thời khiến mọi người nơi đây ngớ người.
Nhìn cảnh tượng này, đám người Kỳ Nhiên, Như Phùng cùng Thiên Hồ vô cùng khó tin, “Chả nhẽ hai người họ muốn cưới hai nàng trong kiệu thật đấy chứ!?” Thiên Hồ nói.
“Ta nói nè mọi người...” Tên vừa bị Kỳ Nhiên quát, yểu xìu mặt mày, giọng nói lên tiếng.
“Hừ” Kỳ Nhiên cùng mọi người tập trung hướng hắn ánh nhìn.
“Vừa nãy, vừa nãy ta nghe Ngao Bạch đại nhân gọi...”
“Ngài ấy gọi Thần Hoàng, là nhạc phụ đấy!!!” Câu cuối tên đó gồng hết sức bình sinh mà thốt ra.
Một khoảng thời không yên tĩnh đến lạ thường. Chính Thần Hoàng cũng ngây ra, lão lúc được dìu lên cũng không nghe rõ những gì Ngao Bạch hắn nói. Vì lúc ấy, lão đang dương dương tự đắc trong lòng nghĩ. Bấy giờ hai tiếng ho từ Ngao Bạch phát ra khiến mọi người như trở lại nhân gian.
Tiếng bàn luận, xôn xao, kẻ khó tin chất vấn, kẻ tìm cách chối bỏ. Bấy giờ Ngao Bằng hướng đám người um xùm, mà nghiêm giọng lên tiếng nói: “Ồn ào chết được!”
Mọi người bỗng im bặt lấy, không ai dám hé môi nửa câu, Kỳ Nhiên bước lên trước, hướng Ngao Bạch hỏi: “Đại nhân, đây là?”
Ngao Bạch quay sang nhìn Kỳ Nhiên cùng đám người, rồi hướng Thần Hoàng mà nói: “Mọi người đã có mặt đông đủ, vậy ta bắt đầu hôn lễ được rồi chứ?”
Mọi người vẫn im lặng.
Im lặng...
Tiêu hoá giai đoạn...
Vẫn đang tiêu hoá...
Khó tin ánh mắt...
“Hả!?”
“Cái... Cái gì!?”
Trăm người nơi đây khó tin la lên. Bọn họ tất cả bị sốc bởi lời nói của Ngao Bạch.
“Tổ... Tổ chức hôn lễ!?”
“Đùa thành thật à!?”
“Sao lại vậy!?”
“Là chúng ta thật sự đi ăn cưới của Phượng tộc à!?”
“Phượng tộc liên hôn với Long tộc thật ư!?”
Thần Hoàng khụ khụ hai tiếng, hướng mọi người có mặt trịnh trọng nói: “Chư vị, cảm ơn vì đã có mặt đông đủ ngày hôm nay, ta tuyên bố...!”
“Tuyên bố cái gì?” Bỗng một âm lãnh truyền đến từ sau cửa lớn Long tộc cắt ngang lời nói của Thần Hoàng.
Mọi người đang hoang mang thì càng thêm hoang mang nhìn lối vào Long tộc, một cỗ khí tức xông ra, hướng tất cả mọi người trấn áp lấy.
“Ư... A... A” trăm người bị uy áp một lần nữa đè bẹp trên đất. Bấy giờ Kỳ Nhiên, Như Phùng, Thiên Hồ cũng bị chấn cho không ngóc đầu lên nổi. Uy áp của Ngao Bạch, nếu họ muốn có thể phá giải được ngay. Nhưng uy áp này lại là nan giải, bởi nó phản phất mùi đại năng đâu đây.
Trong lòng mọi người đều dâng lên sự bất an, khác xa lúc Ngao Bạch bước ra. “Uy áp này là thế nào?” Thiên Hồ, khó khăn hỏi. “Không biết, như là long uy!” Như Phùng cũng yếu ớt lên tiếng.
Bấy giờ Kỳ Nhiên con ngươi cô đúc lại, nghiến răng, nghiêm trọng trong con ngươi lộ rõ. “Khí tức của uy áp này, sự áp bách, trấn nhϊếp toàn diện như này, chỉ có thể là...” Làm sao Kỳ Nhiên hắn quên được năm đó từng trải nghiệm qua. Kỳ Nhiên lắc đầu khó tin khả năng, nhưng rồi hắn vẫn trầm giọng thốt ra hai chữ, khiến ai nấy ở đây cũng đều khϊếp hãi:
“Chân Long!”