Đại Bá Chủ

Chương 5: Hoàn cảnh cả!

Thời không xung quanh đại sảnh như bị đình trệ, đóng băng. Cả sảnh có hơn trăm người rôm rả, giờ lại yên bặt âm thanh. “Đây...” Đình Nhã kinh ngạc một màn chỉ biết trợn mắt há mồm khó tin. Nàng quay hoắc người lại, hướng cao đường nơi phụ mẫu nàng đang ngồi. “Cha mẹ” Đình Nhã lên tiếng gọi.

Thấy họ không có phản ứng, nàng xúc động chạy đến gần. “Cha mẹ!” Đình Nhã xúc động, “Nhi nữ bất hiếu” nàng nói. Đình Nhã nghĩ bây giờ nàng đã chết nên không khỏi xót xa. Nàng không hối hận việc làm tự vẫn, nhưng lại hối hận vì không thể phụng hiếu cha mẹ tuổi già.

“Nhi nữ đã gả vào Văn gia, dù chết hay sống, phụ thân người cũng đã có cớ, để mấy vị huynh trưởng không phải đi biên ải rồi đấy!” Đình Nhã hướng Đình Huyền nói. “Mẹ, nhi nữ không thể phụng hiếu cho người được nữa!” Nàng hướng Giả Vy, nước mắt lưng tròng ôm lấy bà, xúc động mà nói.

Đình Nhã bước xuống cao đường, hướng chỗ Văn Yên đi đến. “Văn Yên, ta ngươi không quen không biết, sao lại muốn lấy ta?” Đình Nhã nhìn Văn Yên, người nam tử xa lạ trước mắt khó hiểu tự hỏi. Bỗng nàng có cảm giác, có người đang bước đến. Nàng không nghe thấy tiếng động, chỉ dựa vào trực giác mà quay ra hướng cửa nhìn xem.

Nơi xa, hỗn độn khí mờ ảo, chính giữa một bóng hình nam tử, một thân bạch y xuất trần hướng nàng từng bước tao nhã đi đến. Đình Nhã sửng người, nàng không nghe được tiếng bước chân của hắn, dù cho hắn đã bước đến trước cửa. “Ngươi... Là bạch vô thường?” Đình Nhã hỏi, sở dĩ nàng hỏi như vậy, vì nàng từng đọc qua sách chuyện vô thường câu hồn.

Đình Nhã miệng nở nụ cười, nàng quay người nhìn cha mẹ mình lần cuối. Nàng quay lại nhìn nam tử áo trắng, mặt nàng hai hàng lệ nóng, đôi mắt bỏ hoen. Nàng nghĩ thời gian của bản thân đã tới. Nam tử áo trắng bước qua cửa, tiến vào đại sảnh, đứng trước mặt nàng. “Ta không phải vô thường, ngươi chưa chết!” Nam tử mở miệng. Đình Nhã khó hiểu, rõ nàng đã nuốt độc đan hẳn đã chết mới phải. “Ngươi không phải vô thường?” Nàng hướng nam tử áo trắng hỏi.

“Không” nam tử dửng dưng đáp.

“Vậy...?”

Như biết nàng định hỏi gì, nam tử nói: “Ở đây không ai chết.”

Đình Nhã sửng người lần nữa, nhìn lại từ đầu đến chân nam tử kia. Vóc người cao ráo, gương mặt thanh tú, bạch y thoát tục nhìn sao cũng không giống người thường. “Vậy dám hỏi tiền bối là ai?” Nàng hướng nam tử áo trắng hỏi. Sở dĩ nàng gọi hắn là tiền bối, vì khi nàng nhìn vào đôi mắt sâu lắng của hắn. Nàng cảm thấy tan thương khó tả, trong lòng nàng nhận định người này đã sống qua vô tận năm tháng. Hơn hết nàng nghĩ thời không nơi đây bị đóng băng là do nam tử này làm.

Nam tử không quan tâm câu hỏi của nàng, hắn tiến từng bước đến trước mặt nàng. Đưa tay ra, muốn sờ lên gương mặt nàng. Theo bản năng, Đình Nhã hất tay hắn ra, “Xuyên... Xuyên qua được ư?” Đình Nhã ngạc nhiên nói. “Giống... Rất giống!” Nam tử tay vừa sờ lên gương mặt xinh đẹp của nàng vừa nói. Ngược lại Đình Nhã khó hiểu, hắn sờ lên mặt nàng, nhưng nàng không có cảm giác bị sờ lên.

“Tiền bối xin tự trọng” Đình Nhã tránh, lui về sau cách xa nam tử.

Nam tử nhìn nàng, nở nụ cười tự giễu. Đình Nhã rất khó hiểu nụ cười này, hướng nam tử hỏi: “Tiền bối, người vừa nãy nói ta giống ai?”

“Cố nhân” nam tử đáp.

“Tiền bối, cố nhân đó của người...?” Nàng chưa dứt câu, nam tử đã nói: “Mất rồi”, “Mất rồi” Đình Nhã khó hiểu nói. “Ừm, mất rồi” nam tử gật đầu nói, nhưng một bên mắt hắn vô thức rơi lệ. “Cố nhân này chắc rất quan trọng với tiền bối?” Đình Nhã hướng nam tử hỏi. Nàng thấy trên gương mặt nam tử lộ vẻ bi thương.

“Nàng là thê tử của ta” nam tử hướng Đình Nhã nói. “Nếu nàng và ta có con gái chắc sẽ trông giống như ngươi” nam tử nói tiếp. “Tiền bối, xin nén bi thương” Đình Nhã nhìn nam tử trước mắt, tuy thoát tục là vậy, nhưng tan thương bên trong con ngươi khiến người ta nhìn vào bi thương theo. “Ta giờ đã sắp rơi khỏi lĩnh vực đó nữa rồi! Lại đây ta cho ngươi một phần lễ” nam tử áo trắng nói.

“Lễ? Người định cho ta lễ gì?” Đình Nhã hỏi.

“Ngươi là chấp niệm của ta, ta không thể để ngươi cứ thế tan biến được!” Nam tử nói. Nam tử đưa tay về trước đặt một ngón tay lên mi tâm nàng, “Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây, đây là chuyện cuối cùng ta làm được trước khi ta ngủ say” nam tử nói. “Khoan đã...” Đình Nhã như muốn nói gì đó, nàng còn cha mẹ ở đây. Nếu nàng chết ở hôn lễ vì tự vẫn sẽ không sao, nhưng nếu nàng cứ thế biến mất không thấy xác, sẽ khiến Văn Yên nghi ngờ, hắn sẽ không để yên cha mẹ nàng. Nhưng nàng chưa kịp nói, hai mắt đã yếu ớt từ từ nhắm lại.

“Đưa ngươi đi gặp chấp niệm kia vậy, con đường sau này các ngươi phải tự đi rồi” nam tử nói.

Đình Nhã nghe thoáng thoáng mấy câu, nhưng rồi đôi mắt nàng nhắm hẳn, không còn nhìn thấy, nghe thấy điều gì nữa.

【...】

Nàng kể lại sự việc: “Lúc ta tỉnh lại... Đã thấy mình nằm trên giường ngươi!”

Nguyễn Thiên tay vắt cằm suy tư nói: “Vậy người thần bí đó đã mang nàng đến đây!”

“Ừ, bây giờ không biết cha mẹ ta thế nào rồi?” Đình Nhã buồn bã nói.

“Họ đối xử với nàng như thế mà nàng còn muốn trở về sao?” Nguyễn Thiên hướng nàng hỏi.

“Dù họ đối xử với ta thế nào, thì họ vẫn là cha mẹ ta!” Đình Nhã tay để lên ngực, hướng Nguyễn Thiên nói.

“Ta không thể để họ gặp bất trắc.”

“Chắc họ không sao đâu” Nguyễn Thiên trấn an.

“Chưa biết, Văn Yên hắn là đế tộc, muốn diệt Đình gia ta chỉ cần một lí do là đủ!”

“Thiết nghĩ nếu người thần bí đã đưa nàng đào hôn đến đây, vậy chắc hẳn sẽ giúp đỡ Đình gia nàng” Nguyễn Thiên hướng nàng nói.

“Ừm, cũng mong là vậy đi, ta giờ vô lực” Đình Nhã nhìn lòng bàn tay mình mà nói. Rồi nàng ngước lên nhìn Nguyễn Thiên.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nàng bận tâm nhiều thứ, chưa nhìn rõ bộ dáng ân nhân. Bất ngờ nàng thốt lên khiến Nguyễn Thiên giật cả mình.

“Ngươi, ngươi chính là người thần bí đó?” Đình Nhã chỉ tay hướng Nguyễn Thiên chất vấn. Nàng nhìn nam tử trên ghế, gương mặt trông y như đúc nam tử thần bí đã đưa nàng đến đây. “Không phải nha” Nguyễn Thiên phản bát lại ngay. “Ừm, ngươi đúng là không phải!” Nàng ổn định cảm xúc nói.

“Ơ, tại sao nàng khẳng định?” Nguyễn Thiên thắc mắc.

“Người thần bí đó mất đi thê tử, trong con ngươi vô cùng tan thương, còn ngươi thì không” Đình Nhã lắc lắc đầu nói. “Hừ... Người ta mất thê tử thì tan thương, còn ta mất hết người thân thì không tan thương à?" Nguyễn Thiên khoanh tay ngồi trên ghế nói.

“Mất... Mất hết người thân?” Đình Nhã kinh ngạc hướng Nguyễn Thiên hỏi. “Ừ, thân thích máu mủ đều không còn!” Nguyễn Thiên hừ một cái rồi nói. Nàng khó tin nhìn nam tử trước mặt, hắn ung dung thư thái, bộ dáng không giống một người mất đi người thân nên có. Nàng càng không dám nghĩ tới, hắn đã chịu sự đau đớn như nào khi mất đi toàn bộ những người thân thích máu mủ, để có được vẻ bất cần đời như bây giờ.

“Nàng ngơ ra cái gì vậy?” Nguyễn Thiên tiến sát đến gần nàng hỏi. Đình Nhã nhận ra khoảng cách này, nhưng không đẩy hắn ra mà hỏi: “Ngươi chắc đã rất đau buồn khi mất đi những người đó nhỉ?” Thấy Nguyễn Thiên nhìn nàng không trả lời, Đình Nhã cảm thấy tự trách, hi không hỏi người ta câu đó. “Ta... Ta xin lỗi, ta không cố ý nhắc đến quá khứ đó của ngươi...” Nàng nhắm mắt nói với Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên khó hiểu nhìn nàng bộ dáng, hắn thâu người lại ngồi chễm chệ trên ghế mà nói: “Nhắc thì nhắc thôi, có gì mà nàng làm quá lên vậy. Từ lúc sinh ra, ngoài lão tổ tông, ta đã không còn thấy bất cứ người thân nào, người nào cũng không thấy. Nói chính xác là ta từ nhỏ đến lớn chỉ thấy qua hai người, một là lão tổ tông ngài ấy, hai là Đình Nhã nàng.”

【...】

【 Cửu Trùng Thiên năm thứ bốn trăm mười vạn theo lịch Bảo Thiên 】

Nguyễn Khiêm (cha của Nguyễn Thiên), bên cạnh hắn một nữ nhân dung mạo thiên hương, nhưng khí độ phi phàm, một thân khoác chiến giáp, giẫm trên xác của một tên địch nhân. Nàng là Trần Vô Nhu (mẹ của Nguyễn Thiên). Cả hai hướng mắt nhìn phía chân trời đỏ rực, bên dưới chân trời là cảnh thây chất thành núi, máu đổ thành sông. Cuối chân trời đó, một đội quân giáp vàng, tay cầm thiên mâu hướng hai người đánh đến. Bọn chúng là nhân mã Thiên Đình, theo lệnh Ngọc Đế đến gϊếŧ hai người. “Gϊếŧ” cả hai đồng thanh hét lớn.

Điên cuồng chém gϊếŧ.

“Chúng ta hi sinh đổi lại bình yên cho nhân tộc, không phải sợ!” Nguyễn Khiêm hình thần rạn nứt nói. “Chỉ tiếc cho Thiên nhi, nó còn chưa nhìn qua phụ mẫu nó đã...” Trần Vô Nhu, một thanh mâu đâm xuyên tim, mở miệng nói.

“Bản đế hôm nay chiếu cáo thiên hạ, đã tiêu diệt toàn bộ Thánh tộc ở Ngũ Trùng Thiên, từ nay nhân tộc nơi đây sẽ hưng thịnh muôn đời!” Ngọc Đế nói.

“Ngọc Đế bệ hạ uy vũ!”

“Ngọc Đế bệ hạ uy vũ!”

Những tiếng tung hô.

Người dân cảm kích ơn nghĩa của Ngọc Đế, nhưng họ...

【...】

“Nhưng họ không biết rằng, cha mẹ ta mới là người đã mang lại hòa bình cho bọn họ, chứ không phải tên Ngọc Đế giả nhân giả nghĩa đó! Ngọc Đế hai trăm vạn năm trước lập ra Thiên Đình, ban đầu bảo sẽ bảo vệ nhân tộc, nhưng nhân tộc ở Ngũ Trùng Thiên này bốn trăm vạn năm trước bị Thánh tộc cùng Thiên tộc lâm le nhiều lần xâm chiếm. Nhân tộc vô số người anh dũng ngã xuống, Ngọc Đế ở đâu? Khi cha mẹ ta dành được thắng lợi, bức lui Thánh tộc lại bị Ngọc Đế cho thiên binh đến gϊếŧ, còn cướp lấy công đức của họ, khiến mọi người ở Ngũ Trùng Thiên này quên đi anh hùng thật sự của bọn họ. Chính là nhất mạch Bảo Thiên ta, Nguyễn Khiêm, Trần Vô Nhu, chứ không phải Ngọc Đế trong lời của chúng!” Nguyễn Thiên tay nắm chặt thành ghế, hai mắt lạnh thấu sương gắt giọng nói.

“Ngọc Đế này thật đáng chết!” Đình Nhã nghe Nguyễn Thiên kể lại, cũng tức tối chửi, nàng là thật lòng cảm thấy đáng gϊếŧ Ngọc Đế. “Ám hại người có công, mình đi thừa nhận công lao, sách sử ghi tên mình!” Đình Nhã nói. Nguyễn Thiên xiết chặt nắm tay, giờ khắc này Đình Nhã như không nhận ra hắn.

Con ngươi Nguyễn Thiên không sâu lắng như người thần bí, nhưng lại sắt bén và lạnh lùng. Nhìn hắn như một vị vương giả bị quên lãng, trông đợi ngày tái xuất, gϊếŧ lên lại lịch sử của hắn.

Giờ khắc này trời bên ngoài đã xế chiều, Nguyễn Thiên hướng phía ngoài cửa sổ nhìn thấy. Hắn đứng lên khỏi ghế. “Ngươi tính đi đâu?” Nàng nói, trong lòng ái nấy thầm nghĩ, bản thân đã làm Nguyễn Thiên hắn nhớ đến quá khứ đau thương, hắn đây là đang muốn rời đi vì chuyện này. Trái với suy nghĩ của nàng, Nguyễn Thiên quay người lại nói: “Chiều rồi ta đi nấu cơm, nàng nếu muốn có thể xuống giúp một tay.”

“Ta xuống ngay” Đình Nhã hướng nhà bếp Nguyễn Thiên đi xuống. “Đây... !” Nàng nhất thời kinh ngạc vì không gian trong bếp rộng rãi, sạch sẽ, thoáng còn ngửi thấy mùi linh dược trong phòng. “A nhà bếp ấy mà, có chút bừa bộn” Nguyễn Thiên tay gãi gãi đầu nói, hắn hướng bàn ăn, ngón tay chỉ: “Trên đó còn dư hai chén thuốc.”

Đình Nhã nhìn theo “Đây là...” Nàng chưa dứt câu, Nguyễn Thiên nói: “Thuốc ta sắc cho nàng uống ba tháng nàng hôn mê a.”

“Ta thường sẽ sắc sẵn ba chén, một chén cho nàng uống sáng, hai chén còn lại là cữ trưa và cữ tối” Nguyễn Thiên nói. Bất ngờ Đình Nhã nắm lấy bàn tay hắn, “cám ơn ngươi, là ta... Ta đã... Hiểu lầm ngươi” Nàng lời nói có chân thành, có ái nấy. Đấy là do ban đầu khi nàng vừa mới tỉnh, thấy mình trên giường của Nguyễn Thiên, nàng đã nghĩ hắn đang làm việc bất chính với nàng trong lúc nàng hôn mê. Như nhìn ra tâm tư nàng, Nguyễn Thiên nâng bàn tay của nàng đang nắm lấy tay hắn lên trước mặt mình, mà nói: “Nếu thấy ái nấy thì nàng muốn chuộc lỗi với ta thế nào đây?”