Khi nữ tì kia hét muốn xé miệng của thiếu nữ. Tì nữ bên vực thiếu nữ, chụp lấy tay cô ta, rồi hất cô ta ra sau, miệng hét: “đủ rồi!”
“Cô lại bên ả ta!” Nữ tì sắp rạch miệng thiếu nữ, bị hất ra sau tức tối chửi.
“Ngươi thật độc ác!” Tì nữ ôm đỡ thiếu nữ vào lòng, bỏ vào miệng nàng một viên đan dược. Thiếu nữ yếu ớt. “Tiểu thư, là ta thất trách!”. Tì nữ đó hướng hai người còn lại nói: “Các người đã đánh còn lăn nhục chủ tử, lão gia biết được sẽ phanh thây các người!”
“Hừ” hai nữ tì kia hừ lạnh. “Ai mà không biết cô ta bị ép gả cho Văn Yên rồi. Lão gia nếu thương đứa con gái này đã không bán rẻ cô ta!” Tì nữ nãy giờ xem kịch, mở miệng chế giễu. “Ngươi nói sai rồi, lão gia rất thương đứa con gái này nên mới gả cô ta, Văn Yên người ta dù dì cũng là dòng chính đế tộc ở Bát Phong mà... Ha ha!” Tì nữ đánh nàng vừa nãy lên tiếng.
Kẻ xướng người tùy, nào là được gả cho Văn Yên là phước đức ba đời của Đình Nhã, được vào đế tộc sanh con đã là vinh hạnh. “Các người xem, nếu không phải được gả vào Văn gia, thì một nữ nhân như cô ta ở lại Đình gia này, cũng chỉ là một phế vật!”
“Đúng... Đúng... Ha ha” hai tì nữ hướng nàng khinh miệt chế giễu.
“Các ngươi câm hết đi!” Tì nữ đang đỡ lấy Đình Nhã yếu ớt trong lòng, lớn tiếng quát. Hai người kia hừ lạnh. “Liêu Ưu Nhi, ngươi hà tất gì phải bên vực cô ta? Sao hôm nay Đình gia đã không còn tiểu thư!” Một trong hai tì nữ kia lên tiếng. “Các ngươi còn không hiểu sao?” Liêu Ưu Nhi trầm mặt nói.
“Đâu phải các ngươi không thấy, trọng nam khinh nữ. Đế Hưng, nhân tộc ta trăm vạn năm qua, nhi nữ sinh ra trong mỗi gia đình, lớn lên đều được dùng để đổi lấy lợi ích.”
“Ta và các ngươi, xuất thân thấp kém vì là nữ tử nên bị bán làm tì nô cho người. Đình Nhã tiểu thư, xuất thân cao quý nhưng cũng không tránh khỏi bị ép gả cho người để đổi lại lợi ích cho mấy vị huynh trưởng!”
“Ai bảo chúng ta sinh ra đã làm nữ tử!” Một tì nữ hai bàn tay xiết chặt, trầm mặt nói. “Nếu như ai cũng có suy nghĩ nhẫn nhục như cô, vậy bao giờ nữ nhân chúng ta mới có thể ngẩng đầu lên!” Liêu Ưu Nhi nói.
Nữ tì vừa đánh Đình Nhã, tiến lại gần nàng, cô ta lấy ra một viên đan dược cho vào miệng nàng. “Hừ, tiểu thư người muốn thay đổi quan niệm trọng nam khinh nữ, cũng phải xem tính mạng của bọn ta trong tay ai!” Nữ tì đó nói. Uống vào đan dược, Đình Nhã thương tích toàn thân trở nên lành lặng. Nàng như chưa hề bị đánh, cả cơ thể vô cùng khoẻ mạnh. “Tiểu thư!” Thấy nàng bình phục, tì nữ ôm nàng trong lòng vui mừng gọi.
Đình Nhã ngồi dậy, nàng nhìn qua một lượt ba tì nữ. Nàng hừ một cái nói: “Sống chết có số, các ngươi không mau mang ta đi trang điểm, thì tự sát đi!”
“Tiểu... Tiểu thư!” Liêu Ưu Nhi khó hiểu của nàng lời nói. “Đa tạ tiểu thư” hai tì nữ kia chấp tay cúi người, hướng Đình Nhã nàng cảm tạ. Rồi ba người bọn họ dẫn nàng về khuê phòng để trang điểm chuẩn bị bái đường.
“Tiểu thư, ta xin lỗi” Liêu Ưu Nhi dìu Đình Nhã, bước từng bước đến sảnh chính Đình gia tham gia hôn lễ, tự trách nói. Nàng lấy tay mình đặt lên tay Liêu Ưu Nhi nói: “Ngươi không cần phải tự trách, chỉ cần những người như ta và ngươi còn xuất hiện, thì tư tưởng trọng nam khinh nữ sẽ có ngày biến mất.”
Nàng buồn bã bước từng bước nặng nề về hướng sảnh chính.
Sảnh chính Đình gia, tại phòng khách vô số quan viên, người xem náo nhiệt tụ tập đông đúc, những tiếng xì xào, bàn tán. “Đình Nhã nhà ta có thể gả cho Văn công tử đây, người làm cha như ta cảm thấy vui mừng thay con gái” lão phụ thân của Đình Nhã ngồi ở giữa phòng mở lời cảm khái nói.
“Phụ thân quá khen” Văn Yên trong áo tân lang hướng lão nói. “Ha ha, không quá không quá” được Văn Yên gọi lão là phụ thân, lòng lão vui như tết. “Văn công tử nhìn trúng nữ nhi là phước đức ba lời của nó” lão phụ nhân Đình Nhã, Đình Huyền khen lấy khen để Văn Yên. Văn Yên nghe câu nào không dám câu đó, rất biết kính trọng lão ta. Mọi người cũng vì vậy mà thấy Văn Yên này làm người rất có lễ phép, không hề hống hách như mấy tên dòng chính đế tộc khác.
Nhiều người to nhỏ.
“Văn Yên, nghe nói ở Đế tộc được gọi là thiên chi kiêu tử. Sở dĩ có cách gọi này vì năm đó hắn 20 tuổi, với tu vi ngưng linh cảnh trảm qua cao thủ bán bộ thiên tôn!”
“Thật vậy sao? Nếu vậy hắn đúng là xứng với cách gọi đấy.”
“Còn nữa, Văn Yên hắn bây giờ đã là bán bộ thiên tôn rồi đấy!”
“Sao có thể chứ! Hắn năm nay mới nhiêu tuổi chứ!”
“Mới 23 tuổi thôi!”
“Quả là thiên chi kiêu tử!”
Nghe những lời trào phúng về mình, Văn Yên chỉ ngao ngán lắc đầu. Hắn sực nhớ giờ lành sắp đến, vẫn chưa thấy Đình Nhã đâu. Văn Yên có chút bồn chồn hướng cha mẹ Đình Nhã lên tiếng hỏi: “Nhạc phụ, nhạc mẫu Đình Nhã nàng ấy...?”
Cha nàng bị hỏi thì có chút không biết nói gì, Đình Nhã là bị ông bắt ép, bây giờ rất là hận ông. Dù vậy ông đã phong bế tu vi của nàng và cho người hôm nay dùng thuật con rối điều khiển nàng bái đường thành thân với Văn Yên. “Yên tâm đi, nhi nữ hôm nay ngày trọng đại, chắc nó đang trang hoàng cho thật lộng lẫy đấy!” Giả Vy mẹ của Đình Nhã lên tiếng trấn an Văn Yên. “Là ta lỗ mãn rồi, mong thân phụ và thân mẫu lượng thứ” Văn Yên cúi người hướng cha mẹ Đình Nhã hành lễ nói.
“Không sao... Không sao, nhi nữ chậm chạp ngươi không trách nó, ngược lại đây đang là lo lắng cho nó, ta rất hài lòng với con rể như ngươi!” Lão phụ thân nàng hướng Văn Yên cười nói. “Đa tạ phụ mẫu không chấp nhặt” Văn Yên nói.
Mọi người bắt đầu xì xào rôm rả hơn.
“Nói cũng đúng, tân nương sao lâu vậy vẫn chưa tới!”
“Vội cái gì giờ lành chưa tới mà!”
“Tân lang sốt sắng còn được, ngươi sao cũng bắt chước người ta?”
“Ta nghe nói hai tháng trước, tân nương đòi ra biên ải gϊếŧ địch đấy!”
“Cô ta là nữ nhi đấy!”
“Loạn rồi, nữ nhân mà muốn bằng nam nhân sao?”
”Ngươi không biết đó thôi tân nương mới chỉ 17 tuổi đã là ngưng linh cảnh tu sĩ rồi đấy!”
“Thật sao?”
“...”
“Năm nay tân nương nhiêu tuổi vậy?”
“17 tuổi.”
“Cái gì?”
“Suỵt, ngươi la cái gì?”
“Tân nương trẻ vậy à?”
“Trẻ thì đã sao, Đế Hưng đâu có luật nào cấm nữ nhi 17 tuổi không được gả.”
Thở dài, một tên trong đám người mở miệng bàn tán: “Các người không biết đó thôi, tân nương này ai làm phật ý sẽ đánh người ngay!”
“Thật vậy sao?”
“Hung dữ quá!”
“Không ngờ Văn Yên công tử lại nhìn trúng nữ tử như này!”
Nghe những lời to nhỏ về nhi nữ nhà mình, Giả Vy bà không khỏi chau mày. Phụ thân nàng càng là tối xầm mặt mũi. Văn Yên im lặng trầm mặt, bỗng lên tiếng: “Chư vị!”
Chư vị.
Hai chữ ngắn gọn, được Văn Yên nhẹ nhàng thốt ra lại khiến cả phòng nhốn nháo im bặt lại.
“Tân nương của ta mạnh mẽ như vậy mới xứng với thiên chi kiêu tử như ta. Đổi lại là nhi nữ của các vị ở đây, có ai bằng được một sợi tóc của nàng ấy. Lên tiếng, bản thiếu lập tức thành thân với nhi nữ của người đó!” Văn Yên cao giọng nói. Cả phòng không gian yên ẳng đến lạ thường. Giờ khắc này mọi người như không nhận ra hắn, chỉ vì hắn vô cùng uy nghiêm, không thể chọc vào.
Hai từ bản thiếu, được Văn Yên lần đầu thốt ra, khiến bọn họ những người nói xấu Đình Nhã phải tự hiểu mình sai. Đứng trước đế tộc bọn họ chỉ là tục tử so với vua chúa, không được mạo phạm vợ vua là chuyện quá hiển nhiên, ai ngu ắt chết.
Lúc này bên ngoài truyền vào tiếng nói phá tan cục diện căng thẳng này.
“Giờ lành đã tới, tân nương đến.”
Tân nương đến, tân nương đến rồi, mọi người như quên đi sự việc khi nãy. Đổ xô trông ngóng nhan sắc tân nương. “Đình Nhã” Văn Yên rạo rực, thốt lên thành tiếng. Âm sắc không cao, nhưng ai nghe thấy cũng phì cười. Những lời trêu ghẹo như: “Trực tiếp động phòng luôn đi!” Của những người xung quanh, làm hắn đỏ hết cả mặt.
Đình Nhã bước một chân vào trong đại sảnh, “chỉ tiếc rằng ta không phải là người sẽ thay đổi được quan điểm đó.”
Nàng bước từng bước nặng nề đến cạnh Văn Yên, Liêu Ưu Nhi lui ra, buồn bã nhìn lại người con gái ấy. Đình Nhã một thân giá y màu đỏ, tà áo phía sau trải dài từ ngoài cửa đến tận chỗ nàng đang đứng cạnh Văn Yên. Thân là cha nàng, Đình Huyền biết đằng sau chiếc khăn trùm đầu kia, là nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của nhi nữ ông.
Nhìn Đình Nhã trước mặt lòng Văn Yên xúc động không thôi, đã bao lần trong mộng, hắn mơ đến cảnh thành thân với nàng. Đêm nằm chung gối đắp chung chăn, nàng sinh cho hắn hai ba đứa con, nam thì kháo khỉnh, nữ thì xinh ngoan.
Keng keng...
Một ông lão có tuổi đứng ra làm chủ hôn cho hai người, tay lão cầm chiêng gõ. Miệng nói: “Giờ lành đã điểm, chuẩn bị bái đường!”
Keng keng...
Đình Nhã bàn tay níu chặt lấy vạt áo.
Văn Yên nhìn nàng, gọi: “Nương tử.”
Mọi người tung hô.
“Nhất bái thiên địa.”
Keng...
“Nhị bái cao đường.”
Đình Huyền gật đầu, lòng thầm mong cho nàng hạnh phúc.
Giả Vy, tay bà bóp chặt chiếc chén trên tay, hướng Đình Nhã không nỡ. Dù bà biết Văn Yên thật lòng mến mộ con gái bà, nhưng Đình Nhã không thích hắn. Đối với một người mẹ mà nói, con gái hạnh phúc mới là điều bà muốn thấy. Nên với bà, thật lòng không chấp nhận hôn lễ này.
Keng...
“Phu thê giao bái.”
“Cha... Mẹ, con xin lỗi!” Nàng nghĩ sẽ tự sát trong lúc bái đường.
Keng...
“Đưa vào...”
Thiếu nữ nhắm mắt, nàng nuốt xuống viên độc đan đang ngậm trong họng. “Vĩnh biệt... Cha mẹ!”
Giọt ngọc nhi hiếu rơi, không gian tự nhiên im bặt.
“Ta chết rồi ư?” Đình Nhã mở mắt. Vẫn trước mắt khăn trùm đầu, nhưng không gian xung quanh yên ắng đến lạ thường. Biết đang cao trào của hôn lễ sao có thể yên ắng như vậy. Nàng vội vén khăn trùm đầu, cảnh tượng ngay sau đó khiến nàng phải kinh ngạc.