Đại Bá Chủ

Chương 6: Bất phàm

Thiếu nữ nhất thời ngây ra, nhìn Nguyễn Thiên ngờ vực lời nói của hắn. Nàng nhận ra ý đùa trong lời nói của hắn, hơn thế nữa tay hắn đang. Đình Nhã nhanh thâu tay lại, mặt đỏ lên vì ngại, nhưng hướng Nguyễn Thiên tức giận giọng nói: “Ngươi muốn...?”

Không để nàng hết câu lời nói, Nguyễn Thiên chen ngang: “Nói đóa cái gì chứ, chỉ muốn nàng phụ ta nấu ăn thôi mà!” Đình Nhã sửng người, “Ngươi, cái đó không phải muốn?” Nàng hướng Nguyễn Thiên hỏi. “Muốn là muốn cái gì?” Nguyễn Thiên bận rộn công việc nấu cơm, mà nói. Đình Nhã sắc mặt càng thêm ngại ngùng, nàng đưa tay vuốt tóc bên tai, thầm nghĩ: “Mình nghĩ đi đâu vậy, hắn đơn thuần như vậy!” Dứt dòng suy nghĩ, nàng hướng Nguyễn Thiên: “Để ta giúp ngươi”, “Ừm, nếu muốn giúp, vậy đem hai cái chén thuốc kia đi đổ đi” Nguyễn Thiên tay nhóm củi, mở miệng nói.

“Hả!” Nàng nghi hoặc. “Hai chén thuốc này còn dùng được mà!” Đình Nhã khó tin cầm hai chén thuốc lên ngửi rồi nói.

“Bỏ đi, nàng đã tỉnh rồi, nó đã vô ích” Nguyễn Thiên cho thêm củi, thản nhiên nói.

Đình Nhã há mồm kinh ngạc: “Cái này là linh dược đấy!” Nàng hướng Nguyễn Thiên còn thầm nghĩ “Cái tên này não thấm nước rồi ư, thuốc này toàn là linh dược phẩm chất cao?”

“Nàng có muốn giúp không?”

“Có, nhưng mà...”

“Ba cái củ cải, đổ đi rồi ta nhổ cái khác gì mà tiếc!” Nguyễn Thiên cảm khái.

“Chỉ có ngươi mới nghĩ như vậy a!”

“Tên này bại gia thật!” Nàng nghĩ bụng nhưng vẫn làm theo lời Nguyễn Thiên, đem chỗ thuốc đó đi đổ.

Một lát sau.

“Mời Đình Nhã tiểu thư nếm thử tay nghề của Nguyễn mỗ” trên bàn ăn, một dĩa cá nướng nóng hổi, cùng hai dĩa rau luộc và một chén canh linh dược được Nguyễn Thiên chào mời. “Nguyễn mỗ, nghe cứ thấy ngươi già sao ấy!” Đình Nhã khúc khích cười vì điệu bộ và câu nói của Nguyễn Thiên.

Nguyễn Thiên ngồi vào bàn, hướng đối diện Đình Nhã. Hắn dùng đũa xẻ lấy một miếng cá, cùng một ít rau luộc cho vào chén cơm của Đình Nhã.

“Đa tạ.”

“Ta nhìn 15 vậy thôi, thật ra ta đã gần vạn tuổi rồi” Nguyễn Thiên nói. Đình Nhã ngạc nhiên, vội hạ đũa hướng Nguyễn Thiên hỏi: “Vạn tuổi?”

Nguyễn Thiên từ tốn ăn hết miếng cơm, rồi hướng nàng giải vấn: “Mẹ ta năm đó mang thai ta một ngàn năm mới hạ sanh, nhưng vì ngay thời loạn lạc, mẹ ta chọn phong ấn ta ở Bảo Thiên cấm khu. Đến hơn tám ngàn năm sau này, được lão tổ tông giải trừ phong ấn, ta mới thật sự xuất thế!”

“Vừa mở mắt song thân đã mất, đây là nỗi đau biết nhường nào chứ?” Đình Nhã nghĩ lòng. “Nàng sao vậy?” Nguyễn Thiên thấy nàng suy tư nên hỏi. “Không gì, ta chỉ nghĩ... Như ngươi có nói... Ngươi còn một lão tổ phải không?” Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên hỏi.

“Ừ” Nguyễn Thiên trả lời.

“Vậy thì lão tổ đó của ngươi...?”

“Bế quan rồi!”

“Bế quan a?”

“2 năm, 2 năm mới xuất quan một lần a” Nguyễn Thiên nói.

“Vậy ngươi vẫn còn một người thân, ta còn nghĩ...!” Đình Nhã thở dài, trong lòng phần nào an ủi cho số phận của Nguyễn Thiên.

Phì cười.

“Ngươi cười cái gì?” Đình Nhã khó hiểu hướng Nguyễn Thiên hỏi. “Lão tổ tông ngài ấy không phải thân thích máu mủ với ta” Nguyễn Thiên nói.

“Sao cơ...?” Đình Nhã kinh ngạc, nàng vốn tưởng hắn còn một người thân, trong lòng còn thấy an ủi. Nhưng bây giờ nàng lại hối hận vì lời nói trước đó của mình, “Ta... Xin lỗi!” Nàng nói.

“Ta không sao, nàng dùng cơm đi” Nguyễn Thiên gắp thêm thức ăn cho vào chén của Đình Nhã.

Hai người cùng nhau dùng bữa.

Sáng hôm sau, thiếu niên mất ngủ Nguyễn Thiên, từ nhà đá bước ra. Hắn vươn vai một cái, ngáp ngắn ngáp dài rồi than: “Đêm qua là đêm đầu tiên ta không ngủ a!”

Tối qua, sau khi dùng bữa no nê. Đình Nhã hướng Nguyễn Thiên hỏi rất nhiều, ban đầu chỉ là những thắc mắc về thân thế của hắn. Sau dần là về những gì hắn biết về Cửu Trùng Thiên, Nguyễn Thiên phải đem mọi sự hiểu biết của mình thể hiện cả đêm.

“Nguyễn Thiên chào buổi sáng” Đình Nhã bước ra nhà đá, hướng Nguyễn Thiên nói. “Chào, ta mất ngủ một đêm nên giờ tinh thần có hơi uể oải” Nguyễn Thiên nói. Đình Nhã hướng bên ngoài sơn trang bước đi. Nàng quay người lại hướng Nguyễn Thiên nói: “Bỏ đi, ngươi tối qua bảo sáng ra đưa ta đi đến động phủ của ngươi mà, bây giờ đi thôi!”

“Nàng đợi ta chút” Nguyễn Thiên khởi động cơ thể trước sân, hướng Đình Nhã nói. Một lát sau, Nguyễn Thiên theo nàng ra khỏi sơn trang. Cảnh tượng bên ngoài sơn trang khiến Đình Nhã ngây ra. “Đây...!” Nàng đang đứng trên một vách núi, bên dưới vách núi là cảnh sông suối, rừng cây bạt ngàn. Đối diện là những ngọn núi hùng vĩ, chạm đến tận những đám mây đang phiêu đãng bên trên vùng trời ngọc biếc.

Nàng nhớ hôm qua khi lần đầu nàng chạy khỏi sơn trang, cũng chính là cảnh tượng này đã doạ nạt nàng. Tâm thế nàng lúc ấy, chỉ muốn thoát khỏi nhà đá, đầu óc nàng lại vô cùng hoang mang. Vậy mà trước mắt lại là cảnh sơn phong hà thủy bạt ngàn như kia, khiến nàng không thể không sợ, mà lúc ấy đã khóc.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Thiên bước đến đứng cạnh nàng, tay trái vỗ lên vai nàng mà hỏi. Đình Nhã giật mình quay lại nhìn Nguyễn Thiên, nàng vẫn chưa khỏi thẫn thờ trước cảnh tượng kia, nên chỉ nhìn Nguyễn Thiên mà không nói gì.

“Trước mặt nàng cũng chỉ là một phần nhỏ của Bảo Thiên cấm khu mà thôi.” Nguyễn Thiên nói. “Một phần nhỏ...!” Đình Nhã vẫn ngây ra, mãi một lúc mới sực tỉnh, hướng Nguyễn Thiên hỏi: “Thật sự rất lớn ư?”

“Ừ, nếu đi bộ thì phải mất tận 2 năm mới rời khỏi được cấm khu này!” Nguyễn Thiên hướng Đình Nhã nói. “Hai năm, không dài nhưng cũng không ngắn. Mà ta còn là một thân tu vi phong bế, trước mắt chỉ có thể ở lại nơi này, phục hồi chiến lực” Đình Nhã nói, rồi nàng quay qua nhìn Nguyễn Thiên. Bắt thấy ánh mắt của nàng, Nguyễn Thiên nói: “Tán thành.”

Rồi Nguyễn Thiên nắm lấy tay nàng kéo theo vào rừng, “A... Tên xấu xa, ngươi đưa ta đi đâu” Đình Nhã giật mình ra sức hất tay hắn, quát hỏi.

“Đến động phủ ta” Nguyễn thiên nắm tay nàng lao nhanh vào rừng, xuyên qua những rừng cỏ um tùm. Vượt mặt vô số hung thú. Mượn nhờ vài cái trận pháp truyền tống hắn đặt ven đường mà phút chốc đã đến nơi rừng nứa.

“Nàng thấy không, rừng nứa này vốn rất cao nhưng lúc nàng đến đây, sức nóng từ hoả thuẫn đã thiêu nó đi không ít độ cao!”

Hắn nắm tay nàng bức tốc phi hành đến khu rừng rộng lớn. Nơi đây cỏ mọc cao qua đầu, cổ thụ to lớn, một chiếc lá cây đã có thể che mát một phần lớn trên mặt đất.

Đối diện là ba dòng thác đổ xiết với một hồ nước rộng lớn phía dưới, xung quanh mặt hồ bốc lên từng làn tiên vụ mong lung mờ ảo.

Nguyễn Thiên nắm chặt lấy tay Đình Nhã, bật người nhảy lên trên tảng đá lớn giữa hồ. Hướng mắt về phía dòng thác ở giữa Nguyễn Thiên nói: “Sau dòng thác này chính là sơn mạch, sơn động bí mật của ta.”

Hắn giới thiệu với nàng về nơi này, nhiệt tình đến nỗi không để ý gương mặt Đình Nhã, đã đỏ lên vì thẹn, rõ là nắm tay người ta mà không mải mai để ý như thể thân nhau lắm.

Nàng khó chịu khụ khụ hai tiếng lấy lại bình tĩnh, định mở miệng nói gì đó thì Nguyễn Thiên đã lôi nàng vào trong sơn mạch.

“A... Ngươi biết nói tiếng người không hả?” Nàng ngại ngùng pha chút tức giận quát. Hắn lại chẳng để ý lắm mà bỏ tay nàng ra, rồi khoác tay qua vai nàng như tri kỷ, đắt ý hỏi: “Sao hả, nàng thấy sơn động ta thế nào, có đẹp không?”

“Đẹp bà ngươi á!” Nàng mặt đỏ như bưng, tức giận hất tay hắn khỏi vai mình, dùng chân mình ra sức đạp chân hắn một cái rõ đau.

“A... Đau chết ta rồi!”

“Nàng làm cái quái gì vậy hu hu” Nguyễn Thiên uất ức hỏi.

“Ngươi... Ngươi còn nói... Hứ” nàng vừa giận vừa thẹn quay hoắc người đi không thèm đôi co với Nguyễn Thiên hắn. Nguyễn Thiên khó hiểu, rõ là từ nãy đến giờ có làm cái gì đâu mà nàng hành động vậy.

Đình Nhã nhìn ngó chung quanh sơn mạch mà đánh giá, nơi đây trừ phía xa kia có trồng linh dược thì nơi này nàng đứng là nơi được bố trí phòng ốc thô sơ mà đẹp mắt kiểu sống ẩn đích thực. Từ giường, ghế, bàn đến cả vật dụng đồ bếp ở đây đều có.

“Nơi đây linh khí cũng vô cùng nồng đậm, thích hợp cho việc tu hành, ta có thể mượn nơi này sớm ngày đả thông mạch tượng” Đình Nhã đang nghĩ. Bỗng Nguyễn Thiên vô tình như cố ý lại nắm tay nàng chạy về phía mấy cây linh dược hắn trồng mà lên tiếng giới thiệu: “Nơi đây...”

Nhưng không để hắn nói dứt câu, Đình Nhã hất tay hắn ra, dùng chân ra sức đạp. Hắn bay thẳng, đập úp người dính lên trên vách đá sơn mạch.

Đình Nhã cũng bất ngờ, nàng sao lại có sức mạnh như vậy. Nhưng rồi sau khi quan sát cơ thể, nàng mới nhận ra mạch tượng của bản thân đã được thông hai trong tám mạch bị phong bế.

“A... A” Nguyễn Thiên ngáo rồi, hắn không biết mình sai ở đâu. Chỗ hắn dính vào chung quanh đất đá rạn nức, rơi ra từng mảng lớn. Theo đà mà hẳn cùng chung số phận, đáp đất ba mét vẫn sống nhăng.

Đình Nhã lấy làm kinh ngạc, nơi đây linh khí nồng đậm, về tình về lí mà nói đất đá nơi này phải cứng chắc mới phải. Vậy mà khi nàng đạp tên đê tiện kia lên vách đá nó lại nức ra với chấn động như vậy.

“Nàng giải thích đi?”

“Giải thích bà ngươi á!”

Nàng lại cho hắn một đạp vì bộ mặt ngây thơ vô số tội của hắn. Ầm ầm Nguyễn Thiên lại dính lên tường. Sau khi đáp đất ba nhịp thở hắn nói: “Nàng đây là đang dùng hành động để thể hiện lòng cảm kích với ta trong ba tháng qua à!”

“Không cần thế đâu a!”

“Đi chết đi!” Nàng lại bồi cho hắn một đạp, lần sau thảm hơn lần trước. Lần này hắn trực tiếp ghim đầu vào chỗ mấy cây linh dược hắn trồng. Xong việc nàng phủi phủi tay, rồi khoanh tay trước ngực quay sang hướng khác mà nói: “Rõ chiếm tiện nghi của ta mà còn giả ngu, đáng đánh.”

“Oan quá mà - hu hu” Nguyễn Thiên chưa tởn, đưa mặt thách đánh. Đương nhiên cái kết là hắn lại bị đạp xa chục mét.

Mỗi lần bò dậy thì hắn lại chọc nàng, nào là cách nàng thể hiện lòng mình đến nàng không giỏi nói chuyện. Mỗi lần đều là hắn làm nàng vừa thẹn vừa giận đánh hắn không chừa phát nào. Phải đến khi nàng mệt mỏi với độ dày da mặt của hắn mới thôi.

“Nơi đây là động phủ của ngươi à?” Đình Nhã hỏi.

“Ừ, của ta đấy.”

Nàng cảm thán, gia trang của hắn được xây bằng thiên thạch, động phủ này thì linh khí nồng đậm, sợ rằng hắn đã là một chí cường giả từ lâu.

“Ngươi cảnh giới gì?” Nàng hỏi dò.

“Bất phàm hậu kì” Nguyễn Thiên hời hợt nói.

“A nghe là biết cường giả rồi” nàng thầm nghĩ, nhưng nàng vẫn không đoán được bất phàm là cảnh giới cao thâm ra làm sao mà nãy giờ bị nàng đạp lên bờ xuống ruộng.

“Bất phàm là cảnh giới ra làm sao a?” Đình Nhã thắc mắc hướng Nguyễn Thiên vấn. Hắn khụ khụ hai tiếng, hai tay chấp sau lưng đi qua đi lại trước mặt nàng mà nói: “Bất phàm là cảnh giới đầu tiên của tu sĩ, cũng có thể nói là căn cơ của tu sĩ. Ở cảnh giới này tu sĩ phải rèn luyện thân thể đến hoàn mỹ nhất, cùng với đó là khí huyết, kinh mạch và tinh thần nữa. Chỉ khi thân, thần, khí cùng viên mãn thì tu sĩ mới có được căn cơ vững chắc, con đường cầu đạo sau này mới đỡ gian nan.”

Đình Nhã ngây ra chốc lát, rồi nàng hoang mang hỏi: “Ý là bất phàm là cảnh giới đầu tiên trong hệ thống tu luyện của giới này, còn ngươi thì đang ở cảnh giới đó?”

“Đúng rồi.”

Nàng che miệng khúc khích lộ ra ý cười, Nguyễn Thiên bắt nhịp hỏi: “Nàng cười cái gì?”

“Cười ngươi mười mấy tuổi rồi mà còn bất tài cảnh giới!... Ha ha.”

“A... Sao hai người này giống nhau quá vậy?” hắn là nghĩ về lão tổ câu nói, càng là về câu nói nhói tim của nàng.

“Hứ ở giới ta cỡ này là đỉnh lắm rồi” Nguyễn Thiên dớt dát nói.

“Chứ không phải là ngươi ham chơi lười tu luyện nên mới ra nông nỗi này sao?”

Đình Nhã châm chọc hỏi. Nguyễn Thiên đơ người "ham chơi lười tu luyện... Ra nông nỗi" từng câu từng chữ của nàng như găm vào tim hắn.

“A... Nàng với lão tổ ta có họ hàng à?” Hắn không ngờ lại bị nàng chê cười, còn nói giống cái cách của lão tổ tông hắn nói với hắn nữa chứ. Muốn ghét nàng cũng không được, hắn buồn đến nhói tim, suy sụp.

Nhìn Đình Nhã cười cợt, Nguyễn Thiên chữa quê nói: “Ta có phải khi chưa nói ra cảnh giới thật sự của mình, nàng còn cảm thấy ta rất bất phàm chăng ha ha?”

Lời hắn vừa nói chính đã găm vào tim đen của nàng. Trước đó Đình Nhã còn nghĩ hắn thật sự rất bất phàm. Có thể sống ở một nơi như thế này, thân phận và thực lực cũng phải là rồng phượng trong loài người. Bị trúng tim đen, nàng im lặng nốt, ngại ngùng quay đi.