“Có thể chú sẽ cảm thấy cháu thật trẻ con, thật không hiểu chuyện khi nói ra điều này nhưng cháu… không trở về đâu.”
Lục Ngạn không cảm thấy cô trẻ con, ngược lại rất vui vì tính kiên định của cô.
Hai bàn tay Tuyết Nhi cầm chặt chiếc điện thoại mà Lục Ngạn mua, cô nghĩ đến thời gian này ăn ở nhờ Lục gia, được anh và mọi người chăm sóc, cảm giác không khác gì nhà mình thì mỉm cười:
“Cảm ơn chú, nếu chú cảm thấy có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu, để cháu tiêu cho nhé?”
“Ý cháu là…” Lục Ngạn biết thừa còn hỏi.
“Sau này khi cháu tốt nghiệp đại học không có nơi nào để về, chú có sẵn sàng cho cháu ở nhờ không?” Cô gái nhỏ hơi xấu hổ nhìn anh, dáng vẻ mong chờ.
Lục Ngạn không kìm được muốn chạm vào khuôn mặt xinh xắn của cô, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững lý trí, tay siết thành nắm đấm:
“Tôi có thể cho cháu ở nhờ cả đời, với một điều kiện.”
“Vâng? Điều kiện gì ạ?”
Ánh mắt người đàn ông mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ, không cách nào che giấu được:
“Ở Lục gia là người của Lục gia, sau này không được tùy tiện bỏ đi.”
Anh không muốn giẫm lên vết xe đổ của Hồ Đông chút nào, chẳng may một ngày nào đó chọc giận công chúa nhỏ, cô bé lại gom đồ chạy mất thì phải làm sao?
“Trời ạ, cháu còn tưởng là điều kiện gì khắc nghiệt lắm. Cháu cũng có điều kiện đó.”
“Nói đi.”
“Tương lai chú có bạn gái, nhất định phải chọn người đàng hoàng. Khi xảy ra chuyện, chú cần phải công bằng công chính, không được tùy tiện đổ lỗi cho cháu.”
Hai người nói chuyện với nhau một cách chân thành, nghiêm túc chưa từng có.
Lục Ngạn chậm rãi đưa ngón út ra trước mặt cô, nói:
“Được, tôi hứa.”
Nhìn thấy động tác này của anh, cô hơi bất ngờ, sau đó bật cười và dùng ngón út của mình quấn lấy ngón tay anh.
“Chú đã học được cách giao ước rồi nè.”
Người đàn ông cẩn thận cảm nhận cái chạm khẽ của da thịt, phát hiện kể cả là da tay Tuyết Nhi cũng rất mềm mại.
Anh vừa nhìn chỗ hai người móc tay vừa nói:
“Nếu không học thì cháu lại chê tôi già.”
Cô ngước mắt lên, quan sát mái tóc đen nhánh của anh:
“Chú đổi kiểu tóc sẽ trẻ hơn đó, cháu thấy chú suốt ngày vuốt keo, rất dễ làm rụng tóc.”
Ngày thường khi xuất hiện trước mặt Tuyết Nhi, Lục Ngạn thường vuốt tóc ra sau hoặc vuốt keo chỉn chu nên nhìn không phải già, mà là quá nghiêm túc. Lần duy nhất cô cảm nhận được sự tùy hứng, sự thoải mái trên người anh chắc là cái đêm anh mộng du.
“Còn nữa, cháu đã bảo phải bôi kem dưỡng tay rồi mà.”
Tuyết Nhi lấy từ trong túi ra chai kem dưỡng, bắt đầu bôi bôi trét trét.
Lục Ngạn quên chuyện này thật, nhưng bây giờ anh tình nguyện quên thêm vài lần, bởi vì anh thích cảm giác được Tuyết Nhi chăm sóc.
Hai người ngồi gần sát bên nhau, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thiếu nữ, Lục Ngạn nín thở để cho cô vuốt ve từng ngón tay mình.
Làm xong, Tuyết Nhi giơ điện thoại đã mở nguồn đưa cho anh:
“Chú, cho cháu xin số điện thoại đi.”
Người đàn ông cẩn thận nhập một dãy số, sau đó hỏi:
“Lưu tên gì?”
Cô bé lại bắt đầu nghịch ngợm trêu đùa:
“Hay lưu chú là người tốt nhé?”
Thấy ánh mắt đối phương xoáy sâu vào mình, cô vội vàng sửa miệng:
“Lưu là “chú Ngạn” có được không ạ?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông di chuyển, lát sau, anh tự lưu phím khẩn cấp là số 1, nói:
“Sau này gặp chuyện, cứ ấn giữ số 1 là được.”
Tuyết Nhi lẩm bẩm:
“Dù sao ngoài chú ra cũng đâu còn liên lạc với ai khác.”
Số của Lục Ngạn là số đầu tiên được lưu, cũng là duy nhất ở thời điểm này.
Hai người trao đổi số điện thoại xong, Tuyết Nhi lập tức chào tạm biệt rồi lon ton chạy về phòng.
Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô, trái tim người đàn ông không khỏi đập nhanh hơn.
Cảm xúc khác thường ngày một rõ ràng và xuất hiện thường xuyên hơn. Anh cố gắng phủ nhận lời chẩn đoán của Chu Trạch An, cuối cùng vẫn không thể che giấu được trái tim đang rung động và nội tâm đang dậy sóng.
Lục Ngạn cầm điện thoại lên, nhấn gọi một dãy số rồi nói:
“Tôi muốn đảm bảo rằng Hồ Đông sẽ không bao giờ tìm được Tuyết Nhi, kiểm soát CCTV chặt chẽ cho tôi. Phía bên kia có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo lại.”
“Vâng, lão đại.”
“Đinh Mục, sau này khi Tuyết Nhi chuyển vào ký túc xá, hãy cử người theo bảo vệ cô bé.”
“Tôi hiểu.”