Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 29:

“Cháu xuất hiện vừa đúng lúc, sau này giúp tôi tiêu tiền đi.”

Trái tim nhỏ của Tuyết Nhi nhảy lên liên hồi, cô lén lút liếc về phía Lục Ngạn, muốn xem biểu cảm trên mặt anh. Chỉ thấy người đàn ông mặt mày nghiêm túc, chăm chú lái xe, không hề giống đùa giỡn chút nào.

“Sao chú không tìm bạn gái rồi để cho bạn gái tiêu tiền của mình?”

Trước câu hỏi ngây thơ của Tuyết Nhi, người đàn ông có chút buồn bực quay sang hỏi cô rằng:

“Cháu rất mong tôi có bạn gái à?”

Đây không biết đã là lần thứ mấy Tuyết Nhi nhắc nhở anh về chuyện anh đang độc thân và nên tìm một người bạn đồng hành.

Tuyết Nhi cười hì hì trả lời:

“Cháu xem chú như người thân trong nhà ấy, thấy chú dù sao cũng đã lớn tuổi nên cháu lo lắng. Không phải mẹ của chú cũng mong chú mau kết hôn sao?”

“...”

Lại nữa, mỗi lần nói chuyện với Tuyết Nhi, cô bé luôn mắng anh già và lớn tuổi.

“Tôi mới 33 tuổi, không tính là già.” Người đàn ông chau mày, không phục mà nhìn vào gương.

Không trẻ, không già, khuôn mặt của anh đang ở thời kỳ đỉnh cao của nhân sinh, ở độ tuổi trưởng thành chín chắn.

Trong lòng Lục Ngạn liên tục an ủi bản thân, có lẽ vì Tuyết Nhi vẫn còn nhỏ nên chưa nhận ra khi bước chân sang tuổi 30, đàn ông mới thật sự hấp dẫn.

Lục Ngạn nhàn nhạt nói:

“Tôi là một người khô khan, làm gì có cô gái nào thích.”

Ánh mắt của anh không khống chế được mà nhìn về phía Tuyết Nhi, cô bé cũng không nghĩ nhiều, đáp ngay:

“Cháu thấy chú đâu có khô khan đâu? Chú rất dịu dàng, vui tính, biết chăm sóc người khác, còn đẹp trai và nhiều tiền nữa.”

“Ồ?”

Những lời khen có cánh của Tuyết Nhi khiến tâm trạng anh từ đáy vực bay thẳng lên chín tầng mây, khóe môi cũng hơi cong lên.

“Mặc dù cái hôm cháu bị sốt cháu không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn biết chú là người đã chăm sóc cháu cả đêm, chú là một người tốt!”

Thông thường thì con trai không thích được khen là người tốt, bởi vì 80% những người được khen như vậy đều không có cơ hội tiến tới mối quan hệ yêu đương với người khen.

“Anh là người tốt”, nó giống như một lời từ chối khéo.

Năm đó chính Lục Ngạn và Hồ Đông đều bị cùng một cô gái từ chối bằng câu nói này, sức sát thương rất cao, làm cho bọn họ trở về suy nghĩ miên man rồi thức trắng đêm.

Người đàn ông sắc mặt sa sầm xuống:

“Ai nói tôi là người tốt? Cháu thật sự nghĩ rằng tôi là bạn thân của Hồ Đông sao?”

Đôi mắt to tròn của cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào anh:

“Cháu cũng không chắc chú có mối quan hệ như thế nào với chú Đông, sâu trong thâm tâm cháu cảm nhận được chú là một người tốt!”

Trái tim vừa mới bị chém một nhát của Lục Ngạn trực tiếp bị chém thêm phát nữa, anh bực bội nói:

“Tôi không thích người khác khen mình là người tốt.”

“Sao lại thế ạ?”

“Cháu khen Hồ Đông được rồi, đừng khen tôi.”

Tuyết Nhi không hiểu gì nhưng cũng gật gật đầu, cảm thấy chú thật kỳ lạ, người khác tâng bốc mà mặt mày ưu sầu quá.

Sau khi hai người về nhà, Lục Ngạn lại gọi Tuyết Nhi đến phòng khách ngồi.

Anh đem một cái túi xách giấy màu đen sang trọng đặt trên bàn, nói:

“Đây là điện thoại của cháu.”

Điện thoại? Hai chữ này làm Tuyết Nhi hơi bất ngờ, cô đã định mua cái mới và làm lại sim vì sợ bị chú Đông tìm thấy thông qua định vị, không ngờ chú Ngạn đã chuẩn bị từ trước.

Cô cẩn thận ôm lấy cái túi kia, cười nói:

“Cảm ơn chú! Chú mua khi nào vậy?”

“Đặt hôm qua, hôm nay người ta giao đến, cháu xem có thích không?” Người đàn ông quen tay định rút bao thuốc trong túi quần ra rồi dừng lại giữa chừng.

Tuyết Nhi đang ở đây, anh không thể hút thuốc trước mặt cô bé được.

Cô gái nhỏ hưng phấn mở túi quà, nhìn thấy bên trong là chiếc điện thoại màu hồng phiên bản mới nhất, đi kèm còn có một cặp tai nghe bluetooth cùng màu.

Tuyết Nhi cảm động nhìn Lục Ngạn:

“Sao chú biết cháu thích màu hồng thế?”

Anh không nói gì, chỉ liếc qua bộ váy mà cô đang mặc.

Tuyết Nhi liền cười tủm tỉm:

“Chú để ý tiểu tiết quá, trước đây cháu phải nói mấy lần chú Đông mới nhớ là cháu thích màu hồng, chú ấy…”

Nói được một nửa, cô lập tức ý thức mình lại nhớ đến Hồ Đông, vội vàng ngậm miệng.

Lông mày của Lục Ngạn khẽ giật, anh không thích nhưng cũng không có cách nào ngăn cản việc cô bé nhắc về Hồ Đông.

Sống chung với nhau đã lâu, cả tuổi thơ của Tuyết Nhi gắn liền với hắn, dễ dàng quên được sao? Câu trả lời chắc chắn là không. Cô sẽ vô thức nói về người đàn ông đó, như một thói quen.

Ngón trỏ của Lục Ngạn gõ nhẹ lên đùi, anh trầm tư một lát, bỗng nhiên hỏi:

“Tuyết Nhi, nếu sau này Hồ Đông đến tìm cháu thì sao?”