“A? Muốn biết gì đâu, ồ đúng rồi, giá một chiếc váy là bao nhiêu vậy chú?” Tuyết Nhi giả ngu.
Cô bị anh nhìn tới mức cứng người, chỉ là tò mò chút thôi mà…
“Không đắt.” Người đàn ông khẳng định: “Nhưng cũng cao gấp đôi mấy bộ váy mà cháu vứt sáng nay.”
Vừa tờ mờ sáng Tuyết Nhi đã gọi người giúp việc vào kéo túi rác thật lớn ra ngoài, muốn người khác không chú ý cũng khó. Cô cười tít mắt, nói:
“Chú tốt với cháu quá, sau này cháu sẽ báo đáp chú nhé?”
“Báo đáp thế nào?” Lục Ngạn mong chờ nhìn cô, thuận tay rót cho cô cốc nước.
Tuyết Nhi nhận lấy một cách tự nhiên, uống xong mới nói:
“Chờ cháu giàu đã.”
Bây giờ mới 18 tuổi, chờ đến lúc làm chủ tài chính thì chắc phải 5 hoặc 7 năm nữa!
Lục Ngạn có lời muốn nói nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, anh dùng khăn giấy lau khóe môi dính nước cho cô, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận.
Môi bị ngón tay của người đàn ông xẹt qua, trái tim nhỏ của Tuyết Nhi lại bắt đầu đập như điên. Cô đưa tay vuốt vuốt ngực, tự hỏi gần đây cô làm sao vậy không biết.
Mấy chị gái đứng xung quanh cũng cười tủm tỉm trước cảnh này.
Ánh mắt hiểu rõ của họ làm cho Tuyết Nhi mất tự nhiên, mặt đỏ bừng. Gì vậy? Sao mọi người đều nhìn cô và chú Ngạn một cách ái muội như thế?
Tuyết Nhi xấu hổ quay sang kéo kéo tay áo của Lục Ngạn, đầu cúi thấp mà lí nhí hỏi:
“Chú, lấy số đo xong rồi chúng ta về được chưa ạ?”
“Chờ một lát sẽ có người mang giày ra cho cháu thử.”
Không lâu lắm, lần lượt từng nhân viên mang các mẫu giày mới nhất ra cho Tuyết Nhi chọn.
Chị quản lý không tiếc lời khen:
“Chân của tiểu thư xinh quá đi mất, mang đôi nào cũng đẹp cho xem.”
“Em cảm ơn.” Mặt Tuyết Nhi đỏ ửng.
Bình thường cô cũng nhận được mấy lời khen như vậy nhiều rồi, nhưng ở trước mặt Lục Ngạn, cô lại có cảm giác rất lạ.
Ánh mắt Lục Ngạn quét qua bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của Tuyết Nhi, thấy nhân viên mang giày tới, anh bỗng nhiên quỳ một chân xuống sàn rồi nói:
“Đưa cho tôi.”
Người nọ lập tức hiểu ý đưa cho anh một chiếc trước, Lục Ngạn dùng bàn tay to nâng chân Tuyết Nhi lên.
Chân cô mang giày size 35, khá bé, gần như nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn người đàn ông đang cẩn thận đeo giày cho mình, lúc này nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng cô lại thấy mặt mình nóng ran như phát sốt, đầu óc trống rỗng.
Chiếc đầu tiên đeo vào khi nào cô cũng không biết, khi Lục Ngạn bảo cô đứng lên đi thử vài vòng, cô mới giật mình phát hiện trên chân nhiều thêm một đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc lấp lánh.
Ngay từ đôi đầu tiên, cô đã cảm thấy rất thích.
“Có thích không?” Lục Ngạn hỏi.
Cô liền gật gật đầu:
“Bên ngoài đính kim tuyến phải không ạ? Trông rất đẹp.”
“Không phải kim tuyến, là kim cương.”
Tuyết Nhi “hả” một tiếng, mặt nghệt ra:
“Chú nói gì?”
“Mỗi chiếc giày đính khoảng 100 viên kim cương.” Anh thản nhiên đáp: “Nhìn không ra sao?”
Vừa rồi Tuyết Nhi cũng đã thấy mấy viên đá bên ngoài giống kim cương, nhưng cô lại nghĩ chắc là không phải, vì ai lại xa xỉ đến mức đính kim cương vào giày!
Khoan đã, cô nhớ không lầm thì còn người từng nạm cả 1000 viên kim cương vào giày, là sản phẩm của một vị thiết kế gia nổi tiếng nhưng nó dùng để trưng bày. Ai dám giẫm lên nó chứ?
Lục Ngạn gần như không suy nghĩ mà quay sang nói với nhân viên:
“Lấy đôi này đi.”
“Chú!” Tuyết Nhi run run bám cánh tay anh: “Đôi này nặng lắm, đổi, đổi đôi khác đi ạ!”
Lục Ngạn muốn cho cô biết sự nuông chiều mà Hồ Đông chẳng là gì cả, anh nói với cô:
“Những đôi còn lại cũng đính ngọc trai.”
Nghe giọng điệu này của chú Ngạn, chắc mấy đôi kia cũng đắt không khác gì đâu nhỉ? Tuyết Nhi cắn môi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn phải nghe theo Lục Ngạn, người ta bỏ tiền mà.
Sau nửa ngày loay hoay bên ngoài, đầu óc Tuyết Nhi bây giờ đều chỉ dừng lại ở mấy tờ tiền càng bay càng xa.
Ngồi trên xe, cô không kìm lòng được quay sang nhìn Lục Ngạn:
“Chú, sao chú chi nhiều tiền cho cháu quá vậy? Kể cả khi chú quen biết hay thân thiết với chú Đông cỡ nào thì cái này cũng hơi…”
Người đàn ông xoay vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng không đổi:
“Nhiều tiền nhưng không biết tiêu vào đâu.”
“...”
Lục Ngạn thấy vẻ mặt cô đầy hoài nghi thì bổ sung thêm một câu:
“Cháu xuất hiện vừa đúng lúc, sau này giúp tôi tiêu tiền đi.”