Lục Ngạn nhìn đôi mắt mê man của cô bé, anh cũng đã sớm đoán ra được việc Tuyết Nhi thích Hồ Đông. Chính là cái đêm cô bị sốt tới mức thần trí mơ hồ mà vẫn cố chấp gọi tên gã kia, anh liền biết, cô không bỏ nhà ra đi chỉ vì bị Na Na ức hiế, mà cô đang trốn chạy cảm xúc của mình.
Anh đưa tay vuốt tóc cô:
“Ngày mai tôi dẫn cháu đi mua váy mới, một chiếc váy đặc biệt chỉ dành riêng cho cháu.”
Khóe mắt Tuyết Nhi cay rát, cô gắng gượng nhếch môi, nở nụ cười khó coi hơn cả khóc:
“Được, cảm ơn chú.”
Bởi vì những lời này của Lục Ngạn mà sau khi trở về phòng, Tuyết Nhi đã gom hết mấy bộ váy do chính tay Hồ Đông mua tặng ra và nhìn thật kỹ.
Chúng không hẳn đã cũ, vẫn còn dùng được. Nhưng nếu cô cứ cố chấp giữ những thứ này bên mình, bao lâu cô mới quên chú Đông? Bao lâu mới buông bỏ được cái thứ tình cảm cấm kỵ mà người đời chỉ trích ấy?
Tuyết Nhi gấp hết mấy món đồ trong tủ nhét vào túi bóng, chuẩn bị ngày mai đem ra ngoài.
Cô trèo lên giường nằm, lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, trong đầu chứa cả trăm ngàn suy nghĩ vẩn vơ. Vô tình, tay đυ.ng trúng con gấu bông vịt vàng cô vẫn luôn mang theo bên mình.
Tuyết Nhi bật dậy, vứt mạnh nó xuống sàn nhà rồi lẩm bẩm:
“A, không biết đâu, vứt đi vứt đi!”
Chú Đông kết hôn rồi sinh con, rất nhanh sẽ quên mất cô thôi!
…
Sáng sớm, Lục Ngạn lái xe đưa Tuyết Nhi đến một cửa hàng cao cấp chuyên may đầm và váy dạ tiệc.
Bên trong đã có người chờ sẵn, vừa nhìn thấy bọn họ liền tiến lên, nhiệt tình tiếp đón.
Lúc nhà thiết kế đang lấy số đo của cô, Lục Ngạn ngồi bên cạnh nhàn nhã uống cà phê.
“80 - 54 - 90, ghi lại đi.”
Nghe đến số đo ba vòng của cô, người đàn ông hơi khựng lại, bàn tay cầm tách cà phê run lên.
Sao bình thường anh không phát hiện dáng người Tuyết Nhi mảnh khảnh mà lại có số đo tốt như vậy? Vì cô luôn mặc đồ ngủ rộng thùng thình và đầm babydoll sao?
Lần đầu tiên họ gặp nhau hình như cô mặc quần áo bó sát, nhưng lúc đó anh lại không có ấn tượng gì nhiều về cô.
Gò má Tuyết Nhi cũng nóng bừng khi nhà thiết kế nói hơi to, cô lén liếc nhìn Lục Ngạn, thấy chú vẫn đang xem điện thoại thì mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc là không nghe được đâu? Mà nghe thì làm sao, tuy rằng ngực cô không to nhưng mông rất săn chắc, phải tự tin lên!
“Tuyết Nhi tiểu thư thích màu gì?”
“Màu hồng, hoặc màu trắng. Chị, bây giờ may thì ba ngày nữa có lấy kịp không ạ? Có gấp quá không?” Cô tò mò hỏi.
“Không sao đâu, ở đây có một đội ngũ chuyên nghiệp mà, tiểu thư đừng lo.”
Cô còn định hỏi may một bộ giá bao nhiêu, nhưng ngẫm lại người trả tiền cũng không phải cô nên lại lén lút liếc về phía Lục Ngạn.
Chú Ngạn khi ra ngoài trông rất nghiêm túc và luôn giữ kẽ với người khác, nói tóm lại là vô cùng lạnh lùng. Như bây giờ, cái khuôn mặt tuấn tú kia viết rõ bốn chữ “người lạ chớ gần”.
Lấy số đo xong, Tuyêt Nhi lon ton chạy tới bên cạnh Lục Ngạn.
“Chú Ngạn, chú sẽ mặc màu gì đi dự tiệc?”
“Đen.”
“Cháu muốn mặc màu trắng, chú cũng mặc màu trắng nhé?”
“Ừ?”
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thử qua màu sáng như vậy, cảm giác không hợp với phong cách và thần thái của anh.
“Dù sao chú cũng đi với cháu mà, chúng ta mặc màu trắng xem như đồ đôi.”
Hai chữ “đồ đôi” dội thẳng vào tai Lục Ngạn, anh không thể giữ được dáng vẻ nghiêm trang của bản thân được nữa, ánh mắt trở nên ôn hòa:
“Ừm, vậy thì mặc màu trắng.”
Tuyết Nhi đẩy anh:
“Vậy chú cũng mau lấy số đo đi.”
Cô muốn biết số đo của người đàn ông này, thế nhưng chị gái nào đó dùng thước đo tới đo lui, không có chủ động nói ra mà tự mình ghi vào sổ.
Tuyết Nhi hóng hồi lâu vẫn chẳng hóng được, chép miệng tiếc nuối.
Biểu cảm rất nhỏ của cô không thoát nổi ánh mắt Lục Ngạn, anh bước tới chỗ cô ngồi xuống rồi hỏi:
“Cháu muốn biết thì có thể hỏi tôi.”