“Con nói vậy sao được? Họ có người thừa kế trước, có nhiều thời gian để dạy dỗ hơn…”
“Mẹ.” Lục Ngạn cắt ngang lời bà: “Muộn rồi, mẹ trở về trước đi. Chuyện của con, con tự có tính toán.”
Hai người lại nói thêm vài câu nữa, bà Lục liền tức giận rời đi.
Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất sau cánh cửa lớn.
Toàn bộ câu chuyện hai người nói đều lọt vào tai Tuyết Nhi, bao gồm cả chuyện Hồ Đông sắp kết hôn sinh con. Gần đây cô không dám tìm kiếm tin tức của họ, tình cảm đã phát triển đến mức sắp có em bé rồi sao?
Tuyết Nhi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trong lòng buồn bực.
Tình cảm nhiều năm của cô dành cho chú Đông không phải đùa giỡn, là thật tâm, cho nên chỉ cần nghĩ đến việc chú sắp cùng người khác trở thành vợ chồng, ngực cô sẽ đau.
Đang chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, trên đỉnh đầu truyền tới giọng cười khe khẽ:
“Tuyết Nhi, cháu nghe lén là không tốt đâu.”
“A!” Cô giật mình lui về sau hai bước, ngước mặt lên nhìn Lục Ngạn: “Cháu, cháu vô tình đi qua chỗ này, chú đứng nói chuyện giữa đường mà…”
“Nghe được gì rồi?”
“Cháu… Cảm thấy mẹ chú nói không sai đâu ạ. Bây giờ chú cũng hơi lớn tuổi rồi nên…”
Lục Ngạn cúi thấp xuống, đưa sát khuôn mặt tuấn tú của mình lại gần mặt cô rồi hỏi:
“Nhìn tôi lớn tuổi lắm à?”
Tuyết Nhi bị hành động bất ngờ này làm cho đứng tim, cô nín thở nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng đen láy của Lục Ngạn, cả người nghiêng về phía sau, suýt chút nữa té ngã.
Bàn tay to của Lục Ngạn kéo eo cô lại, hỏi thêm một lần nữa:
“Rất già?”
“Không, không già…” Tuyết Nhi lắp bắp.
Trước mũi cô tràn ngập hương thơm quyến rũ từ mùi thảo mộc trên người Lục Ngạn, mùi này ngửi không quen sẽ thấy là lạ, ngửi nhiều lần thấy rất thoải mái.
“Nhưng cũng, cũng đến tuổi lấy vợ rồi ạ…”
“Tôi sẽ suy xét.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, làm cô ngượng ngùng đẩy anh ra:
“Đúng rồi, cháu định nói với chú chuyện cháu đỗ đại học. Có thông báo rồi, chắc là vài ngày nữa có thể chuyển đến ký túc xá đó ạ.”
Đây không phải lần đầu Lục Ngạn nghe thấy cô muốn sống riêng, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng cảm giác hôm nay rất khác, đó là cảm giác luyến tiếc.
Môi mỏng hé mở, cuối cùng hai chữ “đừng đi” không thể nói ra.
“Chúc mừng cháu.”
“Cảm ơn chú, chú đừng buồn, sau này cháu mua điện thoại mới rồi chúng ta có thể giữ liên lạc mà.”
Nghe cô an ủi, Lục Ngạn hơi bất ngờ, anh biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Bàn tay nhỏ vỗ nhẹ vào gò má của anh:
“Với lại cháu ở ký túc xá 5 ngày, cuối tuần có thể về nhà đó.”
“Ừ.” Lục Ngạn gật đầu, thầm nghĩ một tuần 2 ngày cũng ổn. Anh còn tưởng Tuyết Nhi sẽ ở ký túc xá luôn…
“Vậy cháu về phòng trước đây.”
“Chờ chút.”
Người đàn ông kéo tay cô lại, cổ tay cô rất mảnh khảnh, nhỏ xíu, cảm tưởng như anh không cần dùng lực cũng có thể bẻ gãy nó.
“Cuối tuần Trạch An tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái, cháu muốn tham gia không?”
Hai mắt Tuyết Nhi sáng lấp lánh:
“Tiệc sinh nhật? Đương nhiên là đi rồi ạ! Trong tủ đồ của cháu vẫn còn treo mấy bộ váy tiệc siêu đẹp mà không có dịp mặc đây!”
Với cái tính ham vui của cô, có tiệc tất nhiên phải tham gia rồi.
Lục Ngạn để ý tiểu tiết, nhếch mày hỏi:
“Quần áo mang từ nhà đến à?”
“Vâng.”
“Vứt đi.”
“Hả? Sao lại vứt đi?”
Người đàn ông chậm rãi nói, hàm ý sâu xa:
“Mấy thứ đồ cũ có thể vứt thì vứt, không cần tiếc.”
Trái tim Tuyết Nhi đập “thình thịch” trong l*иg ngực, giây phút đó, trong đầu cô không nghĩ đến những bộ váy đã cũ của mình, mà lại hiện ra khuôn mặt của chú Đông.