Chờ cô ăn hết, anh lại ân cần lấy nước ấm đưa tới bên giường.
Tuyết Nhi bĩu môi lẩm bẩm:
“Tận 6 viên thuốc.”
Cô nhắm mắt cố nuốt một lần cho xong, nhưng mà càng cố thì càng khiến thuốc không trượt xuống được, có viên dính lên vòm họng, đắng nghét.
Biểu cảm của cô như nuốt phải con ruồi, còn suýt nữa nôn ra.
Lục Ngạn phản xạ cực nhanh đưa tay tới trước, đặt dưới miệng cô, sợ cô nôn bẩn quần áo trên người.
Nhưng mà Tuyết Nhi không có nôn, cô từ từ nâng mắt lên, khó hiểu nhìn hành động của Lục Ngạn:
“Chú làm gì vậy?”
“Không có gì.” Người đàn ông bình tĩnh rụt tay về. “Nghỉ ngơi cho tốt, nếu cảm thấy nhàm chán thì gọi cho Đinh Mục.“
Tuyết Nhi lè lưỡi vì đắng, vẫn không quên nói với anh:
“Chú đi làm cẩn thận.”
Trước đây, mỗi lần Hồ Đông đi làm cô đều nói câu này, hy vọng chú có một ngày suôn sẻ.
Nhưng từ trước đến nay, không có ai nói với Lục Ngạn như vậy cả.
Anh đứng bên cạnh giường nhìn cô chui vào chăn làm ổ, khóe môi bất giác cong lên.
Kể từ khi có Tuyết Nhi xuất hiện, trái tim băng giá của Lục Ngạn như được sưởi ấm mỗi ngày, lớp băng bên ngoài dần dần tan biến, để lộ ra máu thịt bên trong.
Lúc rời khỏi nhà, Lục Ngạn dặn dò người giúp việc chăm sóc cho Tuyết Nhi rồi mới đi làm.
Thế nhưng buổi chiều trở lại, cô bé vẫn chẳng khỏe hơn chút nào.
Chắc là do tác dụng của thuốc, cả ngày hôm nay Tuyết Nhi chỉ ăn rồi ngủ. Cô thấy cả người rệu rã không còn chút sức lực, tay đều nhấc không lên nổi.
Cô nằm mơ thấy Hồ Đông quát ầm lên, bắt cô xin lỗi Na Na.
Nước mắt tràn ra từ hai bên khóe mắt, Tuyết Nhi nằm trên giường vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
“Cháu không sai… Chú Đông, chú Đông… Sao chú không tin cháu? Hức…”
Một ngón tay thon dài vươn ra chạm vào gò má của cô.
Lục Ngạn giúp cô lau nước mắt, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Rốt cuộc là ai đồn rằng Hồ Đông cưng chiều tiểu công chúa này bằng cả tính mạng? Nếu thật sự yêu thương cô bé thì cô bé sẽ bỏ nhà ra đi sao? Sẽ khóc ấm ức nhớ lại cảnh tượng không vui lúc đổ bệnh?
Lục Ngạn cảm nhận được sự tủi thân của Tuyết Nhi, giống như lúc anh còn bé từng bị người khác vu oan, cha mẹ lại không tin anh vậy.
Người đàn ông vẫn còn mặc nguyên bộ tây trang chỉnh tề, cho thấy vừa trở về anh đã đến xem Tuyết Nhi ổn hay chưa.
Anh sờ trán cô, một lần nữa dùng nhiệt kế để đo thân nhiệt cho cô.
“39 độ, vẫn còn khá cao.”
Lục Ngạn điều chỉnh chăn rồi vén những sợi tóc bị dính mồ hôi ra sau vành tai cô bé, ánh mắt trở nên chuyên chú.
Khi Tuyết Nhi một lần nữa ấm ức khóc và nhắc tên Hồ Đông, sự thù địch mà anh dành cho tên khốn đó bỗng chốc tăng lên theo cấp số nhân.
Một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, nếu không yêu thương được thì để cho anh đến yêu thương.
Khi Lục Ngạn đứng lên muốn rời đi, bàn tay nhỏ xinh của Tuyết Nhi bỗng nhiên vươn ra túm lấy tay anh, miệng lẩm bẩm:
“Chú ơi… cháu sai rồi, cháu xin lỗi mà… hức…”
Bên ngoài luôn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng Tuyết Nhi vẫn chỉ là một cô bé 18 tuổi với tâm hồn của một đứa trẻ được nuông chiều, cô bé muốn cũng cảm thấy khó xử, muốn xin lỗi Hồ Đông mà lại không có dũng khí.
Tuyết Nhi vừa khóc vừa nói bản thân đã sai, ngực trái Lục Ngạn bỗng nhiên nhói lên.
“Là người phụ nữ kia sai, sao lại bắt cháu xin lỗi? Cô bé ngốc.”
Người đàn ông ngồi xuống bên giường, bàn tay to bao trọn lấy nắm tay bé nhỏ của cô.
Tuyết Nhi cảm nhận được hơi ấm, mi mắt đang run rẩy cũng dần thả lỏng, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh đèn phòng ấm áp chiếu lên khuôn mặt say ngủ đáng yêu của Tuyết Nhi, trên lông mi còn vương chút nước mắt. Lục Ngạn lau giúp cô, anh cảm thấy anh như một người cha đang chăm sóc và dỗ dành con nhỏ vậy.
Người đàn ông giữ nguyên tư thế rất lâu rất lâu, đến tận khi bên ngoài truyền tới tiếng gọi của người giúp việc, anh mới buông tay Tuyết Nhi ra:
“Ngủ ngon.”
Lục Ngạn ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bệnh tình của Tuyết Nhi kéo dài tận ba ngày, sau khi hết sốt, cô chuyển sang ho.
Một người sống không đá không vui như Tuyết Nhi đã bị sự khắt khe của Lục Ngạn làm cho tức chết:
“Cháu muốn uống nước đá!”
“Không được.”
“Tại sao chứ? Khụ…”
Cô vừa ho một cái, chân mày người đàn ông liền chau lại.
Tuyết Nhi chạy theo anh ra đến tận gara chỉ để đòi uống nước lạnh, nhưng đối diện với khuôn mặt phụng phịu giận dỗi của cô, anh chỉ dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn lại.
Đưa tay lên che miệng ho thêm hai tiếng, Tuyết Nhi xấu hổ nói:
“Bệnh rồi cũng khỏi thôi mà, cháu… khụ khụ…”
Hay là thôi đi. Đã ba ngày nay cô không được uống nước có đá, cũng quen rồi.