Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 22:

Cách đây nửa tháng bạn gái của Chu Trạch An bàn chuyện làm sinh nhật với hắn, muốn tìm một địa điểm thật đẹp, thật rộng rãi mà còn phải có hồ bơi cỡ đại, chỗ ngủ có view biển, sang trọng, quý phái và ti tỉ yêu cầu khác.

Nói đến cuối, cô ấy mới cười hì hì bảo:

“Chẳng phải bạn thân của anh, cái anh Lục gì đó sở hữu một resort cạnh biển rất nổi tiếng sao?”

Chu Trạch An nghe xong liền từ chối, bởi vì đấy là resort tư nhân không cho thuê. Dù hai người họ có thân đến mấy thì hắn cũng khó thuyết phục được Lục Ngạn.

Nhưng vì thương bạn gái, hắn vẫn thử đi hỏi thăm, sau đó đương nhiên Lục Ngạn nói không.

Bây giờ đột nhiên Lục Ngạn đổi ý, hắn vui muốn bay lên trời.

Chu Trạch An cẩn thận lấy đống thuốc mình đã chuẩn bị sẵn phân loại một chút rồi dặn dò:

“Ăn xong rồi uống, ngày ba lần, không khỏi thì tôi sẽ mang đầu đến tạ tội.”

Hắn kích động tới mức ăn nói hàm hồ, nhét thuốc vào tay Lục Ngạn xong, chưa đầy một phút liền mất hút sau hành lang.

Có vẻ như đi thông báo với bạn gái về tin vui rồi? Lục Ngạn nắm thuốc trên tay, quay sang nhìn Tuyết Nhi.

Cô bé cũng đang nhìn hắn, miễn cưỡng nở nụ cười.

Lục Ngạn ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay cầm điện thoại nhắn cho người bên ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô, sau đó đột nhiên hỏi:

“Sợ kim tiêm?”

“Sợ ạ.” Tuyết Nhi khịt mũi, đầu có hơi đau, cổ họng cũng ngưa ngứa muốn ho nhưng cô vẫn không muốn truyền nước gì đó, uống thuốc là đủ rồi.

Lục Ngạn đưa tay gõ lên trán cô:

“Buổi tối ra ngoài phải mặc áo ấm, nếu không sẽ nhiễm lạnh, đạo lý này cũng không biết?”

Anh không phát hiện bản thân lúc này có bao nhiêu nhẹ nhàng, lời nói ra tuy vẫn là tông giọng như thường ngày nhưng biểu cảm thì như đang trách yêu.

Tuyết Nhi nắm chặt chăn trên người, xấu hổ nói:

“Bình thường da cháu dày thật, không thấy lạnh.”

“Ừ.” Người đàn ông trêu cô: “Da mặt có vẻ dày.”

“Làm gì có, cháu là người rất dễ xấu hổ.”

“Phải không?”

Lục Ngạn nhếch mày, cô liền im bặt.

Hình như cô không phải người như thế thật…

“He he.”

Mỗi lần bị cho vào thế bí, Tuyết Nhi lại cười lấy lệ, bộ dáng đáng yêu chọc cho người ta muốn nhéo một cái.

Cười xong thì nhăn nhó vỗ vào trán mình:

“Chú, đầu cháu đau quá… chú ấn ấn ở đây giúp cháu.”

Lục Ngạn chưa từng chăm sóc trẻ con nhưng hôm nay anh đã được thử cảm giác bất lực của các ông bố với đứa con gái nhỏ khó chiều.

Anh đưa tay ra nhấn vào chỗ Tuyết Nhi chỉ, cô liền kêu ren:

“Đau, chú ấn nhẹ thôi.”

“Như thế này?”

“A, vẫn mạnh quá, chú định chẻ đầu cháu ra sao?”

“...”

“Được rồi, đúng rồi, ở bên này nữa ạ.”

Người đàn ông thử vài lần mới có thể làm hài lòng cô gái nhỏ, còn bị cô chê:

“Tay nghề của chú tệ quá.”

“Tôi chưa từng làm việc này, không có kinh nghiệm. Vừa rồi mệt đến nỗi ngủ thϊếp đi, giờ miệng vẫn hoạt động tốt thật nhỉ?”

Lục Ngạn nhìn cô đỡ uể oải hơn thì trong lòng cũng thả lỏng.

Lát sau, người giúp việc mang lên một bát cháo thịt bò và rau củ cắt nhỏ đơn giản nhưng mùi thơm nức mũi thì bay khắp phòng.

Lục Ngạn cầm bát cháo đưa cho Tuyết Nhi, nhìn thấy cô bé khó khăn bò dậy từ trên giường, bàn tay nhỏ có xòe ra cũng không thể bao trọn được cái bát liền nói:

“Ngồi đó đi.”

Nói rồi, anh múc một muỗng cháo đưa lại gần miệng, bắt đầu thổi cho nguội.

Tuyết Nhi sững sờ hồi lâu:

“Chú, cháu lớn rồi.”

“Ừ.”

“Thật sự lớn rồi mà, không cần người đút… ưm…”

Khi cô đang nói chuyện, muỗng cháo kia bất ngờ chạm vào môi cô, làm cho cô phải ngoan ngoãn há miệng ra mà ngậm lấy.

Lục Ngạn cũng không hiểu tại sao lại muốn chăm sóc đứa nhỏ này, lẽ ra bây giờ anh phải đến công ty rồi.

Trong lúc thư ký tự hỏi chủ tịch đang ở phương trời nào, thì vị chủ tịch đáng kính đang ngồi ở nhà đút cháo cho Tuyết Nhi.