Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 24:

Lục Ngạn mở cửa xe, nhìn thấy cô vẫn đứng bên cạnh rầu rĩ suy nghĩ về chuyện uống nước lạnh, chỉ đành nói:

“Nghỉ ngơi cho tốt, chờ hết bệnh rồi uống.”

“Cháu muốn uống trà sữa full topping, từ lúc đến đây chưa được uống ly nào cả!”

Người đàn ông dở khóc dở cười:

“Ừ, hết bệnh tôi sẽ đưa cháu đi uống trà sữa, đưa cháu đi công viên nước.”

“Chú hứa nha?”

Tuyết Nhi lập tức đưa ngón út ra trước mặt Lục Ngạn, ánh mắt anh trở nên hoang mang, cô định làm gì?

“Chú không biết ạ? Cũng đúng, chú lớn tuổi rồi, truyền thuyết hoa anh đào cũng không biết mà.”

Ngón tay nhỏ của cô móc vào ngón út của anh, làm động tác móc ngoéo.

“Đây là tượng trưng cho giao ước giữa hai người, chú không được thất hứa đâu.”

Từ đầu ngón tay như có một luồng điện nhỏ xẹt qua, Lục Ngạn nhìn Tuyết Nhi cười thì cũng bất giác cong môi lên.

Anh ngồi vào ghế lái, sau khi khởi động xe vẫn thấy cô nhóc đang đứng vẫy tay với anh và nói gì đó, từ khẩu hình miệng, hình như là “chú đi làm cẩn thận”.

Sáng nào cũng chào anh như vậy, buổi chiều nhìn thấy anh liền nhe răng nói:

“Mừng chú về nhà.”

Đối với một người có cuộc sống tẻ nhạt và luôn chìm trong các loại tranh đấu như Lục Ngạn, Tuyết Nhi là liều thuốc chữa lành tốt nhất.

Số thuốc đặc trị mà anh lấy từ chỗ Chu Trạch An thậm chí còn chưa dùng đến và vẫn còn nguyên vẹn. Anh thật sự hoài nghi, chỉ cần có Tuyết Nhi ở đây thì không cần uống thuốc cũng có thể chữa bệnh?

Nghĩ vậy, Lục Ngạn cắm tai nghe bluetooth vào rồi gọi cho bạn mình.

Chuông reo không lâu lắm người bên kia đã bắt máy:

“Nghe.”

“Nếu sự xuất hiện của một người có thể tác động đến căn bệnh mộng du của tôi thì cậu nghĩ tôi nên làm gì?”

“Nói tiếng người đi.”

“Sau sự kiện mộng du cách đây vài ngày, tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn, không còn căng thẳng và khó ngủ nữa.”

“...”

Lục Ngạn nói xong thấy bên kia im thin thít thì chau mày:

“Trạch An? Còn đó không?”

“Tôi nói này, ngài Lục, ngài biết yêu rồi à?”

Lần này đến phiên Lục Ngạn không trả lời.

Sự im lặng kéo dài tới hơn hai phút, Chu Trạch An mới khó khăn lên tiếng:

“Đừng nói với tôi cậu thích cô bé kia rồi đó?”

“Không.”

“Vậy thì tốt. À phải, Tuyết Nhi bao nhiêu tuổi?”

“18.”

“Là nhỏ hơn cậu 15 tuổi à? Hơn một con giáp! Tôi khuyên cậu hãy mau từ bỏ ý định trong đầu đi!”

“Tôi thì có ý định gì?”

Thật sự Lục Ngạn cũng không hề biết bản thân đang nghĩ gì, sao Chu Trạch An lại biết chứ?

“Tôi là người từng trải mà, Lục Ngạn, cậu bây giờ không phải mắc bệnh mộng du nữa, cậu mắc bệnh tương tư đấy. Những lúc rảnh rỗi cậu có nhớ tới Tuyết Nhi không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Nhìn thấy cái gì?”

Trước những câu hỏi của bạn tốt, Lục Ngạn thành thật trả lời từng câu một:

“Lúc cô bé cười vui, lúc cô bé khóc, lúc làm nũng…”

Càng nói, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tần suất những hình ảnh của Tuyết Nhi xuất hiện trong đầu anh đang tăng chóng mặt, lúc làm việc, anh còn có thể lơ đễnh nhớ đến khuôn mặt tươi cười của cô bé.

Chu Trạch Anh hỏi:

“Cậu tin tưởng cái bằng bác sĩ của tôi không?”

“Cậu không phải bác sĩ tâm lý.”

Bị nghi ngờ, hắn rú lên:

“Mẹ nó, mặc kệ tôi! Tóm lại cậu tìm đến tôi thì chắc chắn đang cần lời khuyên của tôi rồi, tôi nói thẳng, cậu bệnh yêu đó!”

Yêu? Anh và một cô nhóc mới 18 tuổi, vừa gặp chưa đến một tháng sao?

Lục Ngạn ngay lập tức phủ nhận:

“Vớ vẩn, bán bằng đi.”

Nói xong anh liền tắt điện thoại.

Chu Trạch An ở bên kia điên cuồng gào lên:

“Mẹ nhà cậu, này, này, ê?”

Những lời Chu Trạch An nói giống như ma âm quanh quẩn bên tai Lục Ngạn, khi cấp dưới đưa tài liệu cho anh, anh thậm chí trông thấy bộ dáng khi ngủ của Tuyết Nhi hiện lên trên mặt giấy!

Lục Ngạn hơi giật mình buông tay ra, tập tài liệu rơi bộp xuống đất.

Thư ký vội vàng nhặt lên, lo lắng hỏi:

“Sếp, anh không khỏe ạ?”

Bệnh tương tư.

Bệnh yêu.

Giọng của Chu Trạch An lại lần nữa vang vọng trong não anh, anh đưa tay xoa trán, nói:

“Không sao, cô pha cho tôi ly cà phê đen, tôi cần tỉnh táo.”

Anh phải tỉnh táo! Tỉnh táo lại!

Lục Ngạn tự nhủ cả trăm lần như vậy nhưng lúc tan làm, anh không nhịn được mà nhớ đến chuyện Tuyết Nhi thèm trà sữa. Ngón út của anh hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm sáng nay lúc cô chạm vào…

Anh không muốn thừa nhận chút nào, anh bệnh thật rồi!