Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 15+16+17

Mối thù của Lục Ngạn và Hồ Đông bắt đầu thời họ còn học chung khóa quân sự ở trường quốc tế.

Hai gia đình vốn đều làm trong thế giới ngầm, cùng buôn bán vũ khí và các loại thuốc cấm khác nhau, tuy rằng hai thành phố cách hơn 500km nhưng thỉnh thoảng vẫn va chạm.

Rồi không hiểu sau đó duyên nợ thế nào mà sau này, Lục Ngạn và Hồ Đông lại học chung trường đại học.

Điên hơn nữa là bọn họ cùng thích một cô gái.

Thời gian cả hai giành giật kéo dài khoảng nửa năm, từ đó thành thù.

Mối thù thời trẻ này vẫn chưa phải nguyên nhân chính khiến họ ghét nhau.

Cách đây 5 năm, Lục Ngạn từng có một thương vụ bán vũ khí xuyên quốc gia cực lớn, ban đầu trao đổi giá với đối phương ổn thỏa rồi, ai ngờ Hồ Đông lại nhảy vào muốn chen chân, cái giá bán ra còn rẻ hơn anh.

Hai bên không ai chịu nhường ai, kết quả Lục Ngạn giành được đơn hàng, nhưng lại bị tổn thất 10% số tiền dự tính.

Mà từ lúc bọn họ gia nhập thương trường cũng đã rất nhiều lần đυ.ng độ, mỗi lần gặp mặt là như nước với lửa, vĩnh viễn không thể dung hòa.



Truyện chỉ đăng tại facebook chính chủ, tìm tên tác giả là ra, không đăng ở các trang khác nhé.

Ngày thứ 7 sau khi Tuyết Nhi mất tích, Hồ Đông bắt đầu hối hận.

Hắn không thể tin là đứa trẻ mình nuôi lớn lại bỏ nhà đi chỉ vì một lý do cỏn con, tính nết quả thật quá tệ.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, cơn giận trong lòng liền lớn thêm chút ít.

Tìm truyện tại phở bò: Diep Bach (Yue)

Na Na ở bên cạnh không ngừng châm dầu vào lửa:

“Tuyết Nhi thật sự thích anh sao? Cô bé quên mất ơn nuôi dưỡng, cũng không nghĩ đến cảm nhận của anh chút nào cả… Rõ ràng bản thân làm sai mà bây giờ khiến mọi người trách anh.”

Bởi vì tiểu công chúa nhỏ được tất cả mọi người yêu thương nên khi mất tích, không ít anh em trong nhà lời ra tiếng vào về việc Hồ Đông làm, trách hắn nặng lời với cháu gái.

Cũng có kha khá người ý kiến về chuyện hắn đính hôn với Na Na.

Na Na lại rất hiểu chuyện mà nói:

“Mọi người tức giận là bình thường. Một phần do lúc đó em xử lý không khéo nên khiến Tuyết Nhi mất mặt trước khách khứa, là lỗi của em.”

Bộ dáng cam chịu và thấu hiểu này của Na Na khiến cho Hồ Đông ngày càng tin tưởng cô ta là một người tốt, luôn nghe theo lời khuyên của cô ta.

Nhưng mà dẫu có giận Tuyết Nhi, hắn vẫn cảm thấy rất nhớ bé con.

Bé con luôn cười tươi mỗi khi nhìn thấy hắn, sẽ lo lắng khi hắn về trễ, sẽ khoe với hắn những thành tích tốt ở trường.

Tìm truyện tại phở bò: Diep Bach (Yue)

Trong quán bar xập xình, người đàn ông ngồi trên ghế nhớ đến kỷ niệm cũ với Tuyết Nhi, tay không ngừng rót rượu. Một ly rồi một ly, cơ thể bắt đầu nóng bừng lên.

Hắn mơ màng nhìn thấy có người đến gần mình, giọng nói của người nọ ngọt ngào vang lên:

“Sao đã uống nhiều như vậy rồi? Để em đưa anh về, nào.”

“Na Na?”

“Là em đây, vừa nãy anh gọi điện thoại cho em, anh quên rồi sao?”

Trong cơn say, Hồ Đông không nhớ hắn đã gọi cho Na Na khi nào, cũng chẳng còn sức đâu mà kiểm chứng.

“Tài xế của anh đâu?”

Khuôn mặt người đàn ông đỏ ửng, hắn đập mạnh cái ly trong tay xuống bàn, không hiểu sao lại thấy tức giận với Tuyết Nhi:

“Con bé vừa tùy hứng vừa không hiểu chuyện, được một phần như em thì tốt quá rồi…”

Dưới ánh đèn mờ ảo không thấy rõ ngũ quan của nhau, khóe môi Na Na kéo cong thành một nụ cười gian xảo.

Cô ta ở bên cạnh làm bạn với Hồ Đông 10 năm rồi, từ trước khi Tuyết Nhi được nhận nuôi. Nhưng sau khi con bé kia xuất hiện, người đàn ông này gần như quên mất tình bạn của họ, không còn dành nhiều thời gian cho cô ta nữa.

May mắn là, năm ngoái Hồ Đông phát hiện ra nhật ký của Tuyết Nhi, biết con bé đó thích hắn.

Cảm giác tội lỗi và ái ngại của Hồ Đông khi đối diện với tình cảm của đứa cháu nuôi kia đã thành công để Na Na chen chân vào.

Hai người rời khỏi quán bar, Hồ Đông trong tình trạng say khướt được tài xế và vệ sĩ dìu vào xe, đưa về nhà.

Tài xế nhìn cảnh Na Na dựa vào người lão đại của mình, thấp giọng hỏi:

“Na Na tiểu thư, cô sẽ về Hồ gia luôn sao?”

“Ừm, anh ấy như vậy, cũng cần người chăm sóc mà.”

Dù tin đính hôn tràn ngập các mặt báo, số lần Na Na được Hồ Đông đưa về cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người ngoài sáng suốt, bọn họ có thể thấy mưu đồ bất chính từ trong cách cư xử và hành động của Na Na.

Tìm truyện tại phở bò: Diep Bach (Yue)

Tài xế chau mày, muốn nói gì đó rồi lại thôi, dù sao cũng chẳng phải việc của hắn, lão đại hẳn phải cho phép, cô ta mới dám theo về.

Buổi tối hôm đó, Hồ Đông say bí tỉ, vừa đặt lưng lên giường liền ngủ.

Vậy mà khi bàn tay lành lạnh của Na Na cởi hết cúc áo của hắn, lại sờ vào cơ ngực săn chắc, hắn đột nhiên mở mắt ra, bắt lấy cổ tay cô ta.

Truyện đăng tải duy nhất trên fb của tui là DiệpBạch(Yue)

Giọng Hồ Đông lạnh lẽo vang lên:

“Em làm gì vậy?”

“Em… Định giúp anh thay quần áo, anh mặc như thế này ngủ không thích hợp.” Na Na mặc một chiếc váy ngắn chỉ đủ che đi cặp mông căng, ngồi dạng chân trên người Hồ Đông.

Tư thế ái muội như vậy, nói là thay quần áo ai tin?

Hồ Đông chau mày, hất tay cô ta ra:

“Em nên nhớ chúng ta chỉ đang giả vờ, đừng vượt quá giới hạn.”

Bị phát hiện ý đồ, Na Na cũng không xấu hổ mà còn bày ra dáng vẻ đau lòng, tủi thân:

“Em ở bên cạnh anh lâu như thế, đã gần 10 năm rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra em đối với anh cũng…”

“Na Na, đừng nói nữa.”

Hồ Đông đưa tay đỡ đầu, trên người hắn nồng nặc mùi rượu, mọi thứ trước mắt như đang quay cuồng nhưng chút lý trí cuối cùng trong người vẫn ngăn hắn làm ra chuyện kia với cô ta.

Hắn im lặng chốc lát, buông ra một câu tàn nhẫn:

“Chúng ta vẫn luôn là bạn.”

Truyện tui đăng trên fb Diệp Bạch (Yue)

Nếu 10 năm này hắn từng có ý nghĩ với Na Na thì đã sớm tiến tới hôn nhân rồi.

Na Na nóng hết cả mặt, bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy, da dày đến đâu cũng phải xấu hổ.

Hết đường lui, đành phải mang lá bài tẩy ra:

“Có phải anh… thích Tuyết Nhi rồi không?”

Con ngươi Hồ Đông hơi co rụt:

“Chuyện này là không thể nào, con bé là cháu của anh.”

“Hồ Đông, tốt nhất anh đừng có tình cảm với cô bé thật, mối quan hệ chú cháu này truyền ra ngoài, người đời sẽ cười chê thế nào? Áp lực dư luận sẽ nhấn chìm Tuyết Nhi. Em cũng mong anh không phạm phải đại kỵ như vậy. Chuyện em thích anh thì rất rõ ràng, em sẽ chờ anh.”

Nói rồi, Na Na trượt xuống giường, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Truyện của Diệp Bạch chỉ đăng trên fb Diệp Bạch (Yue) thôi nha.

Hồ Đông ngồi tại chỗ, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Trong đầu hắn quanh quẩn câu hỏi của Na Na.

Hắn thích Tuyết Nhi? Theo kiểu tình cảm nam nữ sao?

Không, không thể nào.

Hồ Đông lập tức phủ nhận chuyện này, nếu là thật, chính hắn còn thấy ghê tởm bản thân.

Hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo lại một chút, sau đó trở về phòng, cầm điện thoại lên vô thức gọi vào số của Tuyết Nhi.

Bên kia vẫn là tiếng thuê bao máy móc khô khan.

“Tuyết Nhi, rốt cuộc cháu đi đâu vậy?”

...

Truyện của Diệp Bạch chỉ đăng trên fb Diệp Bạch (Yue) thôi nha.

...

Hồ Đông thở dài thả mình nằm trên giường, cơn say không giúp hắn quên đi hình bóng của bé con, ngược lại còn đẩy cảm xúc của hắn lên cao.

Đau lòng, tự trách, rồi cả cảm giác nhớ nhung và mong ngóng, hắn đã bị mấy thứ tiêu cực này giày vò suốt một tuần rồi.

Chỉ hy vọng ngày mai tỉnh giấc, hắn sẽ nhận được một tin tốt.



Truyện của Diệp Bạch chỉ đăng trên fb Diệp Bạch (Yue) thôi nha.

Sau khi Tuyết Nhi nhận được thẻ ngân hàng, cô không thể không nhìn Lục Ngạn bằng ánh mắt khác.

Cô nói Đinh Mục chuyển cho mình 5 tỷ, hắn chuyển thật, mà rõ ràng ông chú cũng biết điều này, lại chẳng hề nói gì.

Sáng sớm hai người lại ăn cơm cùng nhau, Tuyết Nhi tò mò hỏi:

“Chú giàu lắm ạ? So với chú Đông của cháu thì thế nào?”

“Giàu hơn một chút.”

Nói xong, Lục Ngạn lại bổ sung:

“Cũng trẻ đẹp hơn một chút.”

Câu nói trẻ con này chọc cho Tuyết Nhi phì cười:

“Có thật hai người là bạn thân không đó? Mỗi lần chú nhắc đến chú Đông đều có biểu cảm như ăn ớt.”

“...”

Lục Ngạn chột dạ không trả lời.

Chẳng hiểu tại sao anh luôn giấu chuyện này, sợ Tuyết Nhi biết mình nói dối. Lộ ra thì có sao đâu mà anh phải lo lắng?

Hôm nay có tiền trong tay, tâm trạng cô bé đặc biệt tốt:

“Chú à, bây giờ cháu có tiền rồi, đợi mấy ngày nữa cháu sẽ chuyển ra ngoài. Cảm ơn thời gian qua chú đã cho cháu ở nhờ.”

“Chuyển đi đâu?”

Cô không phát hiện ra biểu cảm khác thường của người đàn ông, sờ sờ mũi rồi nói:

“Cháu tìm thấy mấy chỗ thuê chung cư khá ổn, còn gần trường đại học mà cháu muốn nộp hồ sơ nữa. Còn không thì vào ký túc xá ở, có thêm bạn cũng tốt.”

“Lục gia bao ăn bao ở, cháu lại không muốn?” Lục Ngạn vô thức muốn ngăn cản.

“Đúng là miễn phí thật nhưng mà cháu sợ sau này một ngày đẹp trời chú có bạn gái, bạn gái chú cảm thấy cháu chướng mắt, gây sự với cháu.”

“Tôi sẽ không có bạn gái.”

Ít nhất trong vài năm tới, anh sẽ không.

Tuyết Nhi bĩu môi khinh thường:

“Nói hay lắm, chú Đông của cháu cũng nói y chang chú, kết quả thì sao?”

“Thì sao?”

“Chú ấy vừa đính hôn…” Giọng cô hơi run, mi mắt cũng cụp xuống, dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Chỉ bằng mấy hành động và vài câu nói của Tuyết Nhi, Lục Ngạn đã đoán được lý do cô bé bỏ nhà ra đi.

“Người phụ nữ đó gây sự với cháu, cho nên cháu bỏ nhà đi?”

“He he.” Tuyết Nhi cười gượng.

“Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

Đại khái Lục Ngạn muốn nói rằng ở đây sẽ không xảy ra chuyện mà cô bé lo sợ.

Đôi mắt to tròn của Tuyết Nhi chớp liên tục mấy cái, sau đó hỏi:

“Chú có hứng thú với đàn ông ạ?”

Câu hỏi vô tri ngây thơ của cô bé như một cây búa tạ nện thẳng vào người Lục Ngạn, sắc mặt anh trở nên âm trầm.

Tuyết Nhi dường như cũng nhận ra mình vừa mới hỏi hớ, vội vàng nhe răng cười, bộ dáng xun xoe lấy lòng anh:

“Chú đừng giận, cháu chỉ hỏi chơi thôi ạ.”

Thế nhưng trong suy nghĩ của Tuyết Nhi, ấn tượng về anh chỉ gói gọn trong mấy chữ già còn ế, không thích phụ nữ.

Lục Ngạn nhìn cô bé vui vẻ ăn cơm, bất giác cũng nở nụ cười. Mỗi lần đối diện với nhóc con này thì anh lại cảm thấy bản thân bất lực đến lạ, một câu nói tùy tiện của cô bé có thể chọc anh khó chịu, cũng có thể chọc anh vui.

Người đàn ông cẩn thận đẩy đĩa thịt bò đến gần cô khi thấy cô có vẻ thích ăn, Tuyết Nhi hơi gầy so với tiêu chuẩn của anh. Dáng người cô bé mảnh khảnh và có chút thấp bé, trời nắng thì còn tốt, trời mưa liệu có bị gió thổi bay không?

“Ăn nhiều một chút.” Lục Ngạn cẩn thận gắp thức ăn cho cô bé. “Sau này nếu thích món nào đó, cháu có thể nói với tôi.”

“Cảm ơn chú, bao ăn còn bao ở nữa, chú tốt bụng quá chừng, đúng là bạn tốt của chú Đông, he he.”

“...”

Khóe miệng Lục Ngạn khẽ giật.

Anh thật sự không thích người khác nhắc đến Hồ Đông trước mặt mình theo cách này.