"Dù chú với chú Đông thân nhau cỡ nào thì cháu cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà chú mãi được.”
“Chú Đông? Chú Đông nào?” Chu Trạch An đứng bên cạnh nghe nãy giờ chen ngang.
Tuyết Nhi ngây ngô đáp:
“Dạ, Hồ Đông ạ.”
Chu Trạch An nghe thấy cái tên ấy lập tức quay phắt sang nhìn Lục Ngạn như nhìn thấy quỷ. Mẹ nó, hóa ra bạn tốt của hắn cao tay đến mức bắt cóc cháu gái của Hồ Đông về nhà rồi? Định làm cái gì vậy?
Lục Ngạn không nói lời nào. Anh thật sự bị hiểu lầm nghiêm trọng nhưng rất khó giải thích:
“Tôi đã nói không như cậu nghĩ.”
“Cậu biết tôi đang nghĩ gì à?”
Anh biết thừa tên họ Chu này đang tưởng tượng linh tinh.
Tuyết Nhi thấy hai người họ nói chuyện mà không chú ý đến mình thì gấp gáp nói:
“Chú cứ ra một cái giá thích hợp đi, cháu bán rẻ cho.”
Một thân một mình đến nơi khác sống đã chẳng dễ dàng gì, cô bé này lại được cưng chiều bảo bọc từ nhỏ, thả ra ngoài bị người ta bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền không chừng.
Lục Ngạn phất tay:
“Không cần đâu, Đinh Mục, chuẩn bị cho nhóc con một cái thẻ.”
“Ngày mai tôi sẽ làm ngay, lão đại, nạp vào bao nhiêu tiền?”
Tuyết Nhi cũng tò mò ngước mắt lên, không biết chú Ngạn định mua lại đống trang sức kia với giá cao hay thấp.
“Tôi còn có việc cần bàn riêng với bác sĩ của mình, cậu hỏi Tuyết Nhi cần bao nhiêu thì chuyển cho con bé bấy nhiêu.”
Nói xong, Lục Ngạn liền ra hiệu cho Chu Trạch An đi theo mình. Nếu còn tiếp tục ở lại nói chuyện thì chẳng may bại lộ chuyện anh lừa gạt Tuyết Nhi sẽ rất phiền.
Mà lúc này trong đầu Tuyết Nhi chỉ toàn là câu nói “cần bao nhiêu thì chuyển cho con bé bấy nhiêu.”
Cô không vui nổi.
Bởi vì trước đây Hồ Đông cũng từng nói như vậy với cô, nên cô ghét câu này kinh khủng.
Cô đang bình thường thì bất thình lình chuyển sang trạng thái nóng nảy:
“Mấy ông chú này đều như nhau.”
Vẻ mặt cô như thể ăn trúng một quả ớt cay, nhăn nhó khó chịu:
“Đều đáng ghét.”
Cô giận đùng đùng trở về phòng, bỏ Đinh Mục ngơ ngác ở lại.
…
Trong phòng, Chu Trạch An sau khi đã làm các bước kiểm tra cơ bản cho bạn tốt xong thì rút ra một túi thuốc đặt lên bàn.
“Tạm thời chỉ còn lại vài viên, hôm nào cảm thấy tâm trạng căng thẳng thì uống.”
“Hết rồi?”
“Thuốc ba phần độc, một phần chữa bệnh, cậu dùng nhiều không tốt lắm. Cậu nói mộng du suýt ăn thịt chó, tôi còn tưởng là thật nên mới lo lắng chạy sang thăm đấy.”
Chu Trạch An nói xong như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên chau mày nhìn Lục Ngạn:
“Ăn mà cậu nói sẽ không phải như tôi nghĩ chứ?”
“Chuyện không nghiêm trọng vậy đâu, tối hôm qua tôi kéo Tuyết Nhi vào phòng xem như gối ôm.”
Anh đưa bắp tay còn in dấu răng của Tuyết Nhi cho Chu Trạch An xem rồi nói:
“Kết quả bị thương.”
Vị bác sĩ không kìm được mà bật cười, trêu anh:
“Nhìn dấu răng giống bị chó cắn thật. Cậu nhặt được con bé đó ở đâu thế? Hay là bắt cóc nó?”
Lục Ngạn kể sơ qua vụ việc cho bạn mình nghe, chọc Chu Trạch An cười nghiêng ngả:
“Không ngờ cái miệng của con nhóc đó lại lợi hại thế. Rồi sao? Cậu định giữ nó ở đây làm gì?”
Người đàn ông rút từ trong túi ra một điếu thuốc đưa cho Chu Trạch An, chính mình cũng châm một điếu rồi kẹp trên tay, ánh mắt lộ ra sự yêu thích không hề che giấu:
“Cảm thấy thú vị thôi. Cậu không tò mò Hồ Đông sẽ phản ứng thế nào khi mãi chẳng thể tìm được đứa cháu mà hắn yêu thương à?”
“Nói vậy chắc là cậu xóa hết dấu vết ở ga tàu rồi?”
“CCTV khu vực này luôn nằm trong sự kiểm soát của tôi, cậu nói xem?”
Lục Ngạn rít một hơi dài, khói thuốc lượn lờ bay lên trong căn phòng rộng.
Anh đi tới mở cửa sổ ra để mùi thuốc tản đi, vừa đứng hóng mát vừa ngắm sân vườn bên ngoài:
“Hiếm lắm mới có thể khiến Hồ Đông đứng ngồi không yên, giấu được bao lâu thì giấu.”
Chẳng cần quan tâm nguyên nhân Tuyết Nhi bỏ nhà đi là gì, anh chỉ muốn để cho tên họ Hồ kia tìm kiếm trong vô vọng, rồi dần dần tuyệt vọng.
Nghĩ thôi cũng thấy thật hả hê.