Do tính chất công việc của Lục Ngạn quá nguy hiểm, mấy năm nay vừa mới thả lỏng được một chút, chứ ba năm đổ về trước liên tục bị ám sát, không có thời gian yêu đương.
Nếu Lục Ngạn yêu, vậy anh đã tự tạo ra thêm điểm yếu cho mình.
Tuyết Nhi nghe chữ được chữ mất, vẫn đinh ninh trong đầu một chuyện, Lục Ngạn ế.
Vừa già vừa ế.
Chú Đông năm nay cũng 33 tuổi và sắp kết hôn rồi…
Vòng vo một hồi, quanh đi quẩn lại cũng nhớ đến người trong tim. Dù cô tự nhủ phải biết thân biết phận, phải quên đi, nhưng không phải cứ nói là làm được.
Tuyết Nhi rầu rĩ nói với Đinh Mục:
“Mấy cái này bán rẻ một chút cũng được, ít nhất vẫn có thể đóng học phí, cháu muốn học đại học.”
“Xem ra cháu quyết tâm bỏ nhà đi thật rồi.” Đinh Mục xoa xoa đầu cô, nhìn cô bé rất giống con gái nhỏ ở nhà của hắn: “Mang về trước, chú sẽ nghĩ cách mang đến nơi khác bán.”
Cứ như vậy, Tuyết Nhi ôm theo balo đồ trở về Lục gia, không bán được đồng nào.
Mọi người, từ người giúp việc đến ông chú làm vườn hay quét rác đều đã quen với sự xuất hiện của cô bé.
…
Buổi tối, Lục Ngạn trở về cùng bạn của mình, một vị bác sĩ đa khoa tên Chu Trạch An.
Vừa đặt chân vào nhà hắn đã háo hức hỏi Lục Ngạn:
“Giống chó mà cậu nuôi là giống gì? Tôi không nhớ cậu có sở thích nuôi thú cưng đấy.”
Người đàn ông vừa cởϊ áσ vest ngoài ra đưa cho giúp việc, vừa đáp:
“Giờ này chắc đang ở trong phòng xem điện thoại rồi.”
Chu Trạch An kinh ngạc:
“Thông minh như vậy sao?”
“Ừ, rất thông minh.”
“Mau dẫn tôi đi xem nó, tôi muốn sờ thử.”
Hai người đang nói chuyện, từ phía bên cạnh truyền tới giọng của một cô gái trẻ và Đinh Mục. Chu Trạch An đầu tiên là quay sang nhìn, rồi không nhịn được mà hỏi:
“Con cháu gì trong nhà cậu qua chơi à? Không đúng, bình thường họ hàng đâu có ai dám làm phiền vị ôn thần như cậu.”
Lục Ngạn cởi nốt cà vạt trước cổ, nhẹ nhàng đáp:
“Không, là thú cưng mà tôi mới nhặt được.”
“Đùa gì vậy…”
Biểu cảm trên mặt Chu Trạch An có thể nói là phong phú, nửa kinh ngạc nửa khó hiểu, sau đó lại biến thành khinh bỉ:
“Đúng là tôi khuyên cậu lớn tuổi rồi nên tìm bạn gái nhưng không phải kiểu này.”
Lục Ngạn bị hắn nhìn mà chột dạ:
“Tôi chỉ đùa thôi, đừng nghĩ nhiều đến vậy.”
“Thật sự không phải mối quan hệ đó?”
“Không phải.”
“Má, tôi còn tưởng cậu bao gái!”
Hắn vừa thì thầm xong câu này, Tuyết Nhi cũng đã đứng ở trước mặt hai người cúi chào một cách lịch sự:
“Chào hai chú ạ.”
Cảm giác khi bị người khác gọi là “chú” vẫn không mấy dễ chịu, khóe môi Chu Trạch An hơi giật nhẹ:
“Ừ, chào cháu, chú là bạn của Lục Ngạn, tên Chu Trạch An.”
“Cháu là Tuyết Nhi ạ.”
Đinh Mục nhỏ giọng nói với Lục Ngạn:
“Lão đại, mấy món trang sức mà Tuyết Nhi muốn bán đều là độc bản, rất khó để tuồn ra ngoài, ngài xem…”
Người đàn ông vô thức quét mắt về phía cô gái nhỏ, chỉ thấy cô mong chờ nhìn hắn:
“Sắp phải nộp hồ sơ nhập học rồi, cháu không thể chậm trễ được. Chú giàu như vậy, mua lại giúp cháu nha?”
Trước đó Lục Ngạn không quá chú ý, nghe cô nói xong mới sực nhớ, cô chỉ mới 18 tuổi, còn phải đến trường đi học. Bây giờ là mùa xuân, chỉ còn khoảng hai tháng nữa thôi là khai giảng rồi.
Khi trốn khỏi nhà, Tuyết Nhi cũng lén cầm một chút theo, nhưng số tiền mặt có trong người không đủ để trả học phí và sinh hoạt phí sau này.
Cô ngượng ngùng nói:
“Dù chú với chú Đông thân nhau cỡ nào thì cháu cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà chú mãi được.”
“Chú Đông? Chú Đông nào?” Chu Trạch An đứng bên cạnh nghe nãy giờ chen ngang.
Tuyết Nhi ngây ngô đáp:
“Dạ, Hồ Đông ạ.”
Chu Trạch An nghe thấy cái tên ấy lập tức quay phắt sang nhìn Lục Ngạn như nhìn thấy quỷ. Mẹ nó, hóa ra bạn tốt của hắn cao tay đến mức bắt cóc cháu gái của Hồ Đông về nhà rồi? Định làm cái gì vậy?
Lục Ngạn không nói lời nào. Anh thật sự bị hiểu lầm nghiêm trọng nhưng rất khó giải thích:
“Tôi đã nói không như cậu nghĩ.”
“Cậu biết tôi đang nghĩ gì à?”
Anh biết thừa tên họ Chu này đang tưởng tượng linh tinh.